QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 863: Khó xử

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Vương Lập Hằng xấu hổ đến không biết chui vào đâu, không ngừng giậm chân.

Trần Tĩnh Di khá bình tĩnh, tiến lên đỡ Thái Xuân Lệ, nói khẽ:

- Chị Cả, đứng lên đi, người một nhà cả mà, có chuyện gì mà không thương lượng được chứ?

Những lời nói này như có ma lực, lập tức Thái Xuân Lệ ngừng khóc lóc, nức nở đứng dậy, ngồi xuống cạnh Vương Lập Hằng, không ngừng lau nước mắt, thân hình run rẩy nhè nhẹ. Nhìn bề ngoài Thái Xuân Lệ có vẻ lợi hại hơn Trần Tĩnh Di, nhưng thực ra, ả cũng biết, ả còn kém cô em dâu này nhiều lắm. Trần Tĩnh Di tuy hiền lành dịu dàng, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì cũng rất có chủ kiến. Vương Thì Hằng cũng rất tôn trọng ý kiến của Trần Tĩnh Di.

- Lập Hằng, rốt cuộc thế nào? Con mau nói cho rõ ràng.

Vương Dĩ Hậu khinh bỉ trừng mắt nhìn con trai cả một cái, trầm giọng hỏi Vương Lập Hằng.

- Cha, không cần phải nói nữa. Vương Phi quả là phạm vào tội chết.

Không đợi Vương Lập Hằng lên tiếng, Vương Thì Hằng đã nói trước, âm thanh rất nhỏ, ánh mắt cũng không nhìn về phía anh chị Cả.

- Con nói vụ án giết người kia? Không phải đã điều tra xong sao? Chuyện đó không liên quan đến Vương Phi, nó không hề ra tay mà!

Vương Dĩ Hậu lập tức nói. Chuyện như vậy có thể giấu diếm bà cụ, nhưng không thể giấu nổi ông. Vương Dĩ Hậu rất minh mẫn, nếu không, ngày trước, điều kiện gian khổ như vậy, ngay cả cơm cũng không ăn đủ no, Vương Dĩ Hậu cũng không thắt lưng buộc bụng, bản thân ông nhai trấu nuốt rơm cho ba đứa con đến trường. Vương Dĩ Hậu tin rằng, mọi thứ đều dở hết, duy chỉ có đi học là hay thôi.

Nhà họ Vương không quyền không thế, chỉ có đi học mới có thể thoát khỏi cảnh làm nông, là con đường thoát thân duy nhất.

Sự thật đã chứng minh, ông cụ kiên trì như vậy là có đạo lý.

Vương Thì Hằng cười khổ một tiếng, không nói lời nào.

Vụ án giết người kia, chứng cứ của Vương Phi không đủ. Vương Thì Hằng hiểu rất rõ, cho dù bỏ qua vụ án giết người này, nếu kể hết tội trạng của Vương Phi đã làm thì cũng khó thoát khỏi tội chết.

Vương Lập Hằng cũng giống em trai mình, không biết nên mở miệng thế nào. Chuyện của Vương Phi mấy năm nay khiến y tan lòng nát dạ. Về bản chất, Vương Lập Hằng là một người vô cùng trung hậu, những gì Vương Phi đã làm hoàn toàn vượt khỏi giới hạn của y, nhưng y lại không thể làm gì được, đó là con ruột của y! Mỗi lần dưới sức ép của vợ con, phải đi cầu xin ông bà nội và những người xung quanh “dọn dẹp chiến trường” cho Vương Phi, y đều có cảm giác rơi xuống địa ngục.

Thể diện cả đời, tôn nghiêm cả đời đều bị thằng con xấu xa này phá hoại sạch sẽ.

- Cha, cha, cha nói đúng, vụ án giết người kia vốn không có liên quan gì đến Vương Phi, bên cục Công an đã sớm kết án rồi…Giờ bọn họ lại lôi ra, còn nói là Cục trưởng Lưu chỉ đích danh, muốn xử lại vụ án lớn, còn nói Vương Phi đắc tội với Cục trưởng Lưu gì đó, Cục trưởng Lưu muốn giết người thị uy…Cha ơi, Vương Phi không phải người như vậy, nó không biết nghe lời nhưng nó không giết người đâu. Cha nói một lời công bằng cho nó đi cha…

Thấy Vương Lập Hằng trước sau không mở miệng, trong lòng Thái Xuân Lệ hận vô cùng, không thèm quan tâm gì nữa, cứ la bừa.

Ban đầu, lúc Vương Phi bị Cục Công an bắt, Thái Xuân Lệ cũng không để ý đến. Mấy năm nay, chuyện như thế xảy ra quá nhiều, lần nào cũng là đầu voi đuôi chuột, hoặc chỉ là sấm sét chứ không mưa. Đơn giản chỉ là đến tìm người quen trong Cục Công an ăn một bữa cơm, đưa một ít quà biếu, rượu, thuốc hay gì đó, không quá vài ngày là Vương Phi được thả thôi.

Bảng hiệu Bí thư Thành ủy không phải nói đùa. Toàn bộ Cửu An, chỉ cần Tân Minh Lượng không lên tiếng, ai cũng được cho chút thể diện.

Nhưng lần này Thái Xuân Lệ đã sai rồi. Ả điện thoại hẹn người ăn cơm, không ngờ đám bạn bè trong Cục Công an đều từ chối cả, không ai chịu đi. Chuyện như thế chưa từng xảy ra. Lúc này Thái Xuân Lệ vô cùng sốt ruột, đột nhiên bừng tỉnh. Lần này Vương Phi không phải đắc tội với người bình thường, mà đắc tội với chính Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Cục Công an mới nhậm chức Lưu Vĩ Hồng. Nghe nói lúc ấy Vương Phi còn định cầm đao chém chết Lưu Vĩ Hồng. Xem ra Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị trừng trị Vương Phi. Thái Xuân Lệ thấy được tình hình không ổn, lập tức tăng cường chạy chọt.

Thái Xuân Lệ là người rất giỏi luồn cúi, hơn nữa, rất am hiểu việc “xé da hổ làm cờ”. Từ sau khi Vương Thì Hằng trở thành một tài năng trẻ trong quan trường Cửu An thì Thái Xuân Lệ càng mạnh mẽ hơn, dùng bảng hiệu Vương Thì Hằng, thật thật giả giả, hư hư thật thật, hoạt động khắp nơi, tạo dựng một mối quan hệ rộng rãi rất mực thành công, còn nhân lúc địa khu đổi thành thành phố, thành phố Cửu An cũ chia làm hai, lập tức vận tác làm cho Vương Lập Hằng từ một cán bộ bình thường trong Cục vật tư trở thành phó cục trưởng Cục vật tư khu Ngân Yến.

Chuyện tăng cường chạy chọt của Thái Xuân Lệ rất có hiệu quả. Người phụ trách trong Cục Công an nói cho ả biết, vụ án Vương Phi là do chính Lưu Vĩ Hồng chỉ thị, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, xử lý nghiêm khắc. Vụ án giết người trước kia cũng phải mang ra điều tra và giải quyết một lần nữa, làm rõ chân tướng sự việc.

Thái Xuân Lệ vừa nghe đã đổ mồ hôi lạnh.

Lưu Vĩ Hồng chính là muốn mượn đầu Vương Phi lập uy với người.

Nội dung của vụ án Vương Phi giết người, Thái Xuân Lệ gần như còn rõ hơn cả các nhân viên điều tra và giải quyết của Cục Công an, vì chuyện này toàn bộ do một tay ả xử lý. Đem vụ án này ra, ý đồ muốn giết Vương Phi của Lưu Vĩ Hồng đã rõ ràng. Bản thân Vương Phi còn chưa tính, đám lưu manh trong thành phố Cửu An, cả to cả nhỏ cũng hơn mười mấy người, so ra Vương Phi chỉ là một thằng nhãi con thôi. Cấp bậc “sát nhất” trong đám lưu manh nhỏ bé kia ở Cửu An không đủ để lập uy, nhưng thân phận khác của Vương Phi…cũng không phải là nhỏ.

Ngay cả cháu ruột của Bí thư Thành ủy cũng bị giết, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng lập tức bay cao.

Thái Xuân Lệ nghe nói, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng này rất lớn, chính là cháu của một vị nguyên lão nào đấy ở trung ương. Bí thư Lâm chỉ đích danh, muốn Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An chấn chỉnh. Ở thành phố Cửu An, người khác sợ Vương Thì Hằng nhưng Lưu Vĩ Hồng thì không sợ.

Dù bản thân Thái Xuân Lệ không phải cán bộ lãnh đạo, nhưng nhiều năm giao tiếp với các vị lãnh đạo, cũng hiểu biết về lề thói chốn quan trường. Biết rằng quan mới nhận chức sẽ đốt vài đống lửa. Lưu Vĩ Hồng giết Vương Phi, đánh vào mặt Vương Thì Hằng, chính là một đống lửa to.

Phân tích cẩn thận thái độ của mấy người quen bên Cục Công an kia, Thái Xuân Lệ cũng biết tình huống lần này là đặc biệt nghiêm trọng. Người ta còn không mong ở cùng một chỗ với ả chứ đừng nói đến giúp đỡ. Trong lúc Lưu Vĩ Hồng đang muốn lập uy, ai dám mạo hiểm chịu tội giúp giải vây cho Vương Phi? Cho dù có liên quan, cũng không muốn ảnh hưởng nặng nề như vậy đến mũ quan của mình.

Trừ phi Vương Thì Hằng đích thân xuất mã, không ai có thể cứu được Vương Phi.

Lập tức Thái Xuân Lệ cũng không cần e dè gì nữa, miệng nổ như pháo, đem tất cả mọi chuyện nói ra hết. Tất nhiên, ả rất chú ý đến từ ngữ, cố ý né tránh các hành vi phạm tội của Vương Phi, đem tội lỗi đổ hết lên người Lưu Vĩ Hồng. Tóm lại, qua miệng Thái Xuân Lệ, Bí thư Lưu còn âm hiểm tiểu nhân hơn cả Vương Phi hư hỏng.

- Cha, mẹ, chuyện này cũng do Vương Phi xui xẻo, người ta muốn mượn vấn đề của nó để động đến Thì Hằng. Vương Phi còn nhỏ dại, nó có biết gì đâu? Giết nó rồi, Thì Hằng sẽ mất uy tín trong thành phố… Ôi chao ôi, Vương Phi nhà ta sao lại xui xẻo như vậy chứ…

Thái Xuân Lệ vừa lau nước mắt vừa kể lể.

Vương Lập Hằng sắc mặt mờ mịt, từ đầu đến cuối đếu không lên tiếng.

- Thì Hằng, con cứu Tiểu Phi đi, ôi, đó là độc đinh nối dõi của anh Cả con đấy…

Bà Vương hoàn toàn nóng nảy, không đợi Thái Xuân Lệ nói xong đã lập tức nói với Vương Thì Hằng. Còn chuyện giết người lập uy, đấu tranh chính trị gì đó, bà không cần biết. Bà chỉ biết rõ, có người muốn giết cháu nội của bà.

Chuyện này tuyệt đối không thể được.

- Mẹ, chuyện này không đơn giản.

Vương Thì Hằng rầu rĩ nói.

- Dù không đơn giản cũng không thể ngồi yên nhìn cháu con bị bắn chết! Tiểu Phi, thằng nhỏ Tiểu Phi kia, lúc trước con thương nó lắm mà? Mỗi lần về nhà đều phải bế nó ra đường mua kẹo ăn, con không nhớ rõ sao?

Bà cụ gấp gáp nói, trong giọng nói tràn đầy hoảng loạn và đau đớn, cũng có chút ý căm phẫn.

- Mẹ…

Vẻ mặt Vương Thì Hằng lộ ra vẻ thống khổ.

Hiển nhiên bà cụ còn muốn nói nữa, nhưng Vương Dĩ Hậu đã quát vợ mình:

- Đừng ầm ĩ nữa, các người yên lặng một chút đi. Đây là chuyện lớn, nó cần phải suy nghĩ kỹ càng, các người ầm ĩ cái gì?

Vương Lập Hằng rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy nói:

- Cha, mẹ, Thì Hằng, Tĩnh Di, con đi về trước…

- Này, này, sao giờ anh lại đi?

Thái Xuân Lệ bất ngờ, không kịp đề phòng, vội vội vàng vàng lôi kéo Vương Lập Hằng. Vương Lập Hằng vung tay, xô ả sang một bên, xoay người bước ra khỏi biệt thự. Thái Xuân Lệ đứng đó, không biết phải làm sao.

Vương Dĩ Hậu buồn bã nói:

- Tiểu Thái, con về trước với Lập Hằng đi, để Thì Hằng suy nghĩ kỹ đã.

Thái Xuân Lê do dự một chút, chà chà chân, cũng chạy ra ngoài.

Trong phòng khách an tĩnh trở lại. Vương Dĩ Hậu cầm lấy gói thuốc trên bàn trà, đưa cho con trai mình một điếu, chính mình cũng hút một điếu, hai cha con buồn rầu hút thuốc. Nét mặt bà cụ ảm đạm, nhưng không dám nói nữa, sợ quấy rầy con mình đang suy nghĩ.

Trần Tĩnh Di nói khẽ:

- Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi, để Thì Hằng yên tĩnh một lúc.

- Uhm….

Bà cụ gật đầu đồng ý, thở dài một hơi, được Trần Tĩnh Di đỡ một bên, chầm chậm bước vào phòng ngủ.

Khó khăn lắm mới hút xong một điếu thuốc, Vương Dĩ Hậu đứng lên nói:

- Thì Hằng, dù sao thì Vương Phi cũng là con ruột của anh Cả con… Năm đó, vì để con và em con ở trong trường được ăn ngon một chút, anh cả con xuống hầm khai thác than, chân bị gãy cả. Tuy chị Cả con hơi thiếu suy nghĩ, nhưng đối với các con không tệ, chưa từng ruồng rẫy Lập Hằng…chính con cũng hiểu rõ mà!

Vương Thì Hằng khẽ run rẩy, điếu thuốc định đưa lên miệng ngừng hẳn lại, thật lâu cũng không hé răng.

Vương Dĩ Hậu cũng không nén nổi tiếng thở dài, cũng chậm rãi rời khỏi phòng khách, quay về phòng ngủ của mình.

Trong chốc lát, Trần Tĩnh Di cũng bước tới, ngồi xuống cạnh Vương Thì Hằng, lặng lẽ lấy điếu thuốc đã cháy đến tàn trong tay anh ta, bỏ vào gạt tàn, nói khẽ:

- Thì Hằng, anh hiểu rõ, thế cục ở Cửu An hiện tại rất phức tạp.

Nói xong, Trần Tĩnh Di đưa mắt nhìn đứa con đang ngủ. Đứa con tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất biết điều. Bên ngoài phòng khách long trời lở đất như vậy, thằng nhóc kia cũng nhất định bình tĩnh, không ra ngoài giúp vui.

Trần Tĩnh Di chỉ muốn nhắc nhở Vương Thì Hằng nên suy xét cho tiền đồ tương lai của con mình một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc