QUAN GIA

Vào giờ cơm trưa, mẹ con hắn ở lại Nhậm gia dùng cơm.

Tiểu Huệ Quân tự mình xuống bếp. Nhâm Tú Nghi ở ngay một bên phụ mẹ. Vốn bọn họ không cần phải như vậy, tuy nhiên, Lâm Mỹ Như là khách quý nên Tiếu Huệ Quân cũng nên tỏ thái độ một chút.

Lâm Mỹ Như cũng không chịu ở trong phòng khách ngồi đợi mà trực tiếp xuống bếp, nói chuyện với Tiếu Huệ Quân.

Nhâm Thủ Chính thì quay về phòng ngủ gọi điện thoại.

Khách đến nhà nhưng công việc vẫn còn bề bộn.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình.

- Chị của em là một cô gái ngoan đấy. Đừng nhìn chị ấy là sinh viên, nhưng thêu thùa may vá, nấu nướng…đều thông thạo. Anh thật có phúc đấy.

Khi những người khác đều không có ở đây, cô bé dường như có thêm sức mạnh, nháy mắt nói với Lưu Vĩ Hồng rồi che miệng cười, dường như chuyện này đặc biệt thú vị.

Lưu Vĩ Hồng trừng mắt, giả bộ ra bộ dáng uy nghiêm, "quát lớn":

- Con nha đầu kia, em biết cái gì mà nói?

Hắn đối với phương thức suy nghĩ và phong cách làm việc của cô bé này đều khá hiểu biết, sẽ không dễ dàng gì mà đối phó với các cô ấy. Mà các cô cũng không để cho mình bị thua.

Tiêu Du Tình không hề tỏ ra sợ hãi mà còn cười hì hì nói:

- Thôi đi, anh lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Nghĩ mình hiểu biết nhiều lắm sao? Tuy nhiên, trông anh ngày hôm qua rất tuấn tú. Anh biết võ à?

- Ừ, anh là đội viên của đội võ thuật nghiệp vụ Bắc Kinh.

Điểm này, Lưu Vĩ Hồng không hề giấu diếm cô.

- Wow, em đoán là như vậy mà. Hạ Vi Cường không phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao? A, đúng rồi, cô gái ngày hôm qua ở cùng với anh là ai vậy? Hạ Vi Cường nói là chị dâu của hắn. Em nói với anh rằng, anh làm người thứ ba cũng không đúng đâu.

Tiêu Du Tình rất là hưng phấn, khúc khích cười.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đau đầu vô cùng.

- Này, này, ai bảo là người thứ ba chứ? Em có hiểu ý này là gì không? Anh hỏi em, sao ngày hôm qua em lại ở cùng với đám người Hạ Vi Cường? Bọn họ cũng không phải là người tốt đâu.

Lưu Vĩ Hồng nói sang chuyện khác. Luôn bị cô bé này thẩm vấn nên hắn cảm thấy không được tốt.

Tiêu Du Tình bĩu môi, không cho là đúng.

- Như thế nào, anh còn muốn giáo dục em à? Hihi, nếu anh là người tốt thì cũng không xảy ra chuyện đánh nhau với người khác.

Lưu Nhị Ca lập tức nghẹn lời.

Đừng nhìn Tiêu Du Tình tuổi còn nhỏ nhưng thật ra cô bé đã bắt đầu biết để ý. Ngay câu nói đầu tiên đã khiến Lưu Nhị Ca phải sượng chín mặt.

- Anh còn nói nữa. Cô gái mà Hạ Vi Cường gọi là chị dâu quả thật không tồi, khí chất tốt, lại xinh đẹp, khó trách anh lại đánh nhau vì chị ấy. Ôi, không biết đến khi nào mới có người đàn ông vì mình mà đánh nhau nhỉ.

Tiêu Du Tình nói xong, liền cảm thán, lắc lắc đầu, tỏ ra một bộ dạng rất buồn bực.

Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận vừa buồn cười. Thật không biết trong đầu cô bé này chứa cái gì, cứ suy nghĩ ra cái này cái nọ. Ra vẻ cô biết hôm nay người "thân cận" của chị mình đến nên mới nói ra những điều này.

- Được rồi, đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn nữa. Nói nhiều anh bực đấy.

Lưu Vĩ Hồng đành phải tạm đối phó với cô em này, hung hăng trừng mắt Tiêu Du Tình một cái.

Tiêu Du Tình thè lưỡi, hạ giọng nói:

- A, về sau làm sao em liên lạc với anh?

Lưu Vĩ Hồng lại một lần nữa mở to hai mắt nhìn:

- Em liên lạc với anh để làm gì?

Tiêu Du Tình càng thêm khó hiểu:

- Tại sao em lại không thể liên lạc với anh? Chúng ta hai nhà không phải là quen biết nhau à? Làm bạn mà không thể liên lạc được với nhau? Vậy thì cái đó gọi là bạn bè như thế nào?

Tiêu Du Tình đặt một loại câu hỏi khiến cho Lưu Nhị Ca không còn lời nào để nói.

Người ta nói rất có lý.

- Lấy giấy bút ra, anh viết cho em.

Lưu Nhị Ca đành phải đầu hàng.

Tiêu Du Tình cười khúc khích, rồi cầm giấy bút đặt trước mặt Lưu Vĩ Hồng để hắn viết cách thức liên lạc. Chắc là Tiêu Du Tình cũng là đang nhiệt huyết dâng trào, qua đi rồi sẽ quên, sẽ không liên lạc với hắn. Hoặc là cách thức liên lạc này là Tiêu Du Tình là vì chị Nhâm Tú Nghi mà làm. Cô biết Nhâm Tú Nghi mắc cỡ nên ngại mở miệng hỏi.

Tiêu Du Tình nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng viết vào tờ giấy thì hài lòng gật đầu, rồi cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, còn vỗ vỗ vài cái giống như là mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.

Lưu Vĩ Hồng đành phải không để ý tới cô ấy.

Trong lúc ăn cơm, Tiêu Huệ Quân không ngừng gắp thức ăn cho Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt cười, giống như là mẹ vợ chăm sóc cho con rể.

Nhâm Tú Nghi và Tiêu Du Tình thì ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Thậm chị Tiêu Du Tình còn nhã nhặn hơn so với Nhâm Tú Nghi. Cô bé này đúng là có tài lừa gạt người.

Coi bộ dạng này thì Nhâm Thủ Chính, Tiêu Huệ Quân không xem cô là một bảo bối sao?

- Vĩ Hồng à, Tú Nghi vẫn còn học đại học. Đứa nhỏ này chỉ biết đọc sách, không có kinh nghiệm ngoài xã hội. Sau này, cháu có thể giới thiệu cho em nó biết tình hình cơ quan là như thế nào. Khi em nó tốt nghiệp đại học, đi làm cũng có thể có nhiều kiến thức hơn.

Tiêu Huệ Quân cười tủm tỉm nhìn Lưu Vĩ Hồng nói.

- Dạ, cô Tiêu, cháu nhất định sẽ làm tốt.

Trong lúc này thì Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

Nhâm Tú Nghi liếc mắt nhìn hắn rồi lại cúi xuống. Gương mặt xinh đẹp lại đỏ ửng lên, cảm giác thẹn thùng.

Tiêu Huệ Quân nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi lại nhìn con gái, mỉm cười gật đầu, cảm thấy rất hài lòng. Lâm Mỹ Như thì tươi cười rạng rỡ, phá lệ ăn thêm vài bát cơm.

Mọi chuyện được định sớm một chút thì Lâm Mỹ Như xem như cũng trút được gánh nặng trong lòng. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường "giằng co không rõ", sớm hay muộn gì cũng gây họa mà thôi.

Hạ gia chẳng lẽ lại là kẻ bất tài.

Lâm Mỹ Như không phải là sợ Hạ gia nhưng nếu vì chuyện này mà nổi lên tranh đấu, lan truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ không tốt. Đường đường là cháu trai của Lưu gia, là con trai của Quân đoàn trưởng lại không tìm được đối tượng? Lại muốn đào góc tường nhà Hạ gia?

Nhâm Thủ Chính cũng ngừng ăn, hỏi thăm Lưu Vĩ Hồng vài câu. Mặc kệ thế nào thì chàng trai này cũng là đối tượng của con mình. Nói chung thì cũng phải quan tâm, nếu không thì không đúng. Tuy nhiên, Nhâm Thủ đối với Lưu Vĩ Hồng cũng khá hài lòng. Bất kể gia thế, nhân phẩm, Lưu Vĩ Hồng đều rất tốt, rất đáng được chọn. Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng thì lại cảm thấy xấu hổ.

Vốn hắn theo mẹ đến thăm cô Tiêu, chỉ để cám ơn mà thôi.

Kiếp trước, bởi vì gia đạo sa sút, và cũng bởi vì vấn đề tính cách nên Lưu Vĩ Hồng không thích đi đến nhà này nhà kia. Dù sao thì hắn cũng không có dã tâm gì. Quay ngược lại thời gian, tất cả đều thay đổi. Lưu Vĩ Hồng phải làm lại từ đầu, tính cách cũng phải sửa lại. Có một vài câu rất tâm đắc trong chốn quan trường, đó chính là "cần di chuyển". Người ta thì trăm phương nghìn kế dựa vào lãnh đạo còn hắn thì có được một mạng lưới quan hệ mà khó có ai có đươc. Nếu như hắn không biết tận dụng thì đúng là ngu không ai bằng.

Cho dù hắn là cháu ruột của Lưu gia, cho dù hắn có được sự giác ngộ của hai mươi năm tái sinh mà không biết lợi dụng thời thế thì cũng là không tốt.

Không ngờ mẹ hắn nói là làm liền. Hiển nhiên, cô Tiêu đối với hắn rất vừa lòng. Nhâm Tú Nghi thì cứ xấu hổ, nhưng cũng không có gì là phản đối.

Nếu muốn nói đùa thì cũng không thể tùy tiện mở miệng.

Nếu muốn làm khẩn trương thì phải bỏ qua thanh danh thôi.

Bằng không thì một khi lan truyền ra ngoài, thì hắn Lưu Vĩ Hồng đã trở thành con rể của Nhậm gia.

Đến lúc đó, Lưu Nhị Ca sẽ trở nên bị động.

Thật vất vả mới ngăn cản được cuộc hôn nhân giữa Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường. Nếu không cẩn thận thì cuộc hôn nhân chính trị này sẽ rơi xuống đầu Lưu Nhị Ca.

Tuy nhiên, nếu bỏ qua thanh danh thì cũng phải chú ý đến phương thức. Lúc này thì chưa thể nói được.

Làm người thì không nên tự tìm đến phiền toái.

Chờ thêm hôm nay nữa thì sau đó sẽ nói cho rõ ràng với Nhâm Tú Nghi.

Trong đầu con trai đang suy nghĩ cái gì, Lâm Mỹ Như làm gì mà không biết. Sau khi ăn cơm xong, bà lại cao hứng mời Tiếu Huệ Quân đi dạo phố mua sắm.

Thấy mẹ muốn đi mua sắm, Nhâm Tú Nghi khẳng định là cũng muốn đi theo. Lưu Vĩ Hồng hôm qua cũng đã nói, phải mua cho mẹ mấy bộ quần áo, còn phải là hàng hiệu. Cứ như vậy thì Lưu Nhị Ca không từ chối được, chỉ có thể đi cùng mà thôi.

Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Du Tình cũng không đi học nên cũng đi theo luôn.

Mấy người phụ nữ thì cao hứng phấn chấn, còn Lưu Nhị Ca thì cứ như bị dẫn ra pháp trường, kiêm nhiệm luôn chức khuân vác, còn bị Nhâm Tú Nghi hỏi này hỏi nọ. Lâm Mỹ Như và Tiêu Huệ Quân dùng phương thức này để kéo gần quan hệ giữa hắn và Nhâm Tú Nghi.

Còn Tiêu Du Tình thì cố tình ở một bên gây sự, thỉnh thoảng còn nhăn mặt với hắn. Dường như nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng khốn quẫn thì mới vui vẻ.

Quả nhiên là "đắng không chịu nổi".

Lưu Nhị Ca chỉ có thể kiên trì cắn răng chịu đựng. Mấy người phụ nữ cuối cùng cũng đều mua được những bộ quần áo yêu thích còn Lưu Nhị Ca thì phải nhanh chóng đi tính tiền.

Tiếu Huệ Quân cười nói:

- Vĩ Hồng, sao có thể để cho cháu trả chứ? Để cô thanh toán là được rồi.

Nhâm Thủ Chính làm kinh doanh rất phát đạt. Tiêu Huệ Quân nhờ thế mà tiền bạc cũng rủng rỉnh.

Lâm Mỹ Như cười khuyên:

- Đừng, Huệ Quân, cứ để cháu nó trả. Đây có là bao đâu, cứ để nó hiếu kính chúng ta.

Thấy Lâm Mỹ Như kiên trì như vậy, Tiếu Huệ Quân cũng tùy ý thôi.

Đi mua sắm cả một buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng mệt không chịu được.

Cũng may ngày hôm sau, Lâm Mỹ Như quay trở về thành phố Thiết Môn.

Lưu Vĩ Hồng sau khi được giải phóng thì lập tức ở Bắc Kinh, gọi Trình Huy, Hồ Nham và cái đám bạn bè tin cậy đến chung vui hai ngày.

Những người bạn này kiếp trước đối với hắn không tồi.

Buổi tối, Lưu Vĩ hồng trở lại phòng làm việc. Sau khi tắm nước nóng xong, hắn nằm trên giường chuẩn bị xem một số tài liệu thì chuông điện thoại liền reo lên.

- Xin chào!

Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại lên nghe, giọng điệu rất là thoải mái.

- Vĩ Hồng, anh nhanh chóng về đi. Cửa hàng bị người ta đập rồi. Em cũng đã bị thương.

Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Đường Thu Diệp.

Lưu Vĩ Hồng bật thẳng người dậy, hai hàng lông mày chau lại.

Bình luận

Truyện đang đọc