QUAN GIA

Hội nghị Bí thư kết thúc trong không khí không vui, cũng không có kết quả gì.

Đương nhiên, cái gọi là không có kết quả gì này là chỉ việc thí điểm ở khu Giáp Sơn cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận. Mễ Khắc Lương kiên trì rằng khu Giáp Sơn phải chấp hành theo văn kiện của Huyện chứ không thể vô tổ chức kỷ luật như thế được. Lưu Vĩ Hồng thì không thèm để ý, tỏ rõ thái độ về cái chuyện "lành ít dữ nhiều" này. Lưu Nhị Ca sẽ không đi triển khai việc này, vì như thế thì dân chúng sẽ chịu thiệt mà ngay bản thân hắn cũng sẽ bị người ta chửi cho.

Chu Kiến Quốc, Đặng Trọng Hòa cũng không yêu cầu cứng nhắc. Và cứ như thế hội nghị kết thúc trong sự mơ hồ.

Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì cũng không phải là hoàn toàn không có được kết quả gì.

Lấy Đặng Trọng Hòa mà nói, y muốn làm cho gay gắt thêm một bước mâu thuân giữa Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương thì mục đích này coi như đã đạt được. Mễ Khắc Lương thì đã đập bàn rồi còn Chu Kiến Quốc thì thiếu chút nữa cũng làm vậy. Cái gai này đã bị ấn xuống thì rất là sâu, tạm thời vẫn chưa thể nhổ lên được. Tuy nhiên điều đó vẫn còn xa so với điều mà Đặng Trọng Hòa mong muốn. Y vốn là muốn Chu Kiến Quốc và Mễ Khắc Lương đối đầu với nhau, cả hai cùng bị thương. Mễ Khắc Lương tính nóng, quen thói làm ông hoàng rồi, luôn tự coi mình là đúng, rất dễ trêu chọc. Chơi với Chu Kiến Quốc hơn nửa năm nay thì dường như ông ta cũng không phải là một người lòng dạ quá sâu sắc. Tính cách của ông ta khá thẳng thắn. Hai con người này đều có khả năng sẽ chửi um lên trong hội nghị bí thư.

Điều làm cho Đặng Trọng Hòa không hài lòng nhất chính là y suýt chút nữa cũng bị cuốn vào. Bạn đang đọc chuyện tại

Lưu Vĩ Hồng quả không phải là một cái đèn cạn dầu.

Về phần Lưu Vĩ Hồng, ngăn được áp lực của Mễ Khắc Lương, kiên quyết phản đối chuyện trồng cây táo, cuối cùng cũng không để bị Huyện cưỡng chế mệnh lệnh thì coi như đã thành công. Người mà buồn bực không nguôi chính là Mễ Khắc Lương. Bị Đặng Trọng Hòa làm một hồi súng, ông ta muốn ra uy trước mặt Lưu Vĩ Hồng nhưng lại không đứng lên được mà lại còn bị Lưu Vĩ Hồng gièm pha.

Lần này tức không chịu được.

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý đến ông ta. Trở lại khu Giáp Sơn, hắn vẫn tiến hành các dự án mà mình đã quy hoạch đâu ra đấy từ trước. Lân mập gọi điện thoại đến, nói là đã mua xong hết các thiết bị máy móc dùng cho xưởng sản xuất chế phẩm từ sữa và sẽ nhanh chóng cử kỹ sư đến Giáp Sơn thăm dò địa chất, thiết kễ bản vẽ, chuẩn bị khởi công kiến thiết nhà xưởng.

Đó là một tin tốt.

Nhà máy sản xuất thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc cơ giới đã xây dựng xong. Các thiết bị máy móc đang được chuyển dần tới, rất nhanh chóng có thể đi vào sản xuất được rồi. Khu Giáp Sơn hiện tại dường như sẽ náo nhiệt hơn xưa rất nhiều, dần dần bắt đầu có dáng vẻ của thị trấn trọng điểm của vùng Đông Bắc. Nếu như cứ phát triển như vậy, hoàn toàn có thể phát triển thành thành phố trung tâm thực sự của vùng Đông Bắc huyện Khánh Lâm.

Bận rộn mấy tháng liền, cuối cùng cũng đã nhìn thấy được thành quả thực sự.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất vui mừng.

Phải nói, lúc trước quyết định bước vào con đường làm chính trị, mục đích của Lưu Vĩ Hồng khá là đơn giản, cũng có chút ích kỷ cá nhân chính là muốn thay đổi vận mệnh của mình, chứ không được nghèo túng như kiếp trước vậy. Hy vọng thông qua con đường chính trị này thì có thể đạt được rất nhiều những thứ mà đời trước chưa được hưởng thụ. Mới tới khu Giáp Sơn, cũng là có suy nghĩ tìm kiếm lập công trạng nhưng mấy tháng trôi qua thì tâm thái của hắn đã dần dần thay đổi. Hắn tiếp xúc nhiều với cán bộ cơ sở và người dân nên tự nhiên cũng chịu sự ảnh hưởng từ mọi người. Các cán bộ của khu Giáp Sơn đại đa số đều khá thuần khiết, mọi người đều nghĩ rất đơn giản. Suy nghĩ của mọi người chính là mọi ngày sống sao cho tốt một chút. Nhìn thấy dưới sự lãnh đạo của hắn, khu Giáp Sơn dần dần có sự chuyển biến thì các cán bộ đều rất tôn trọng hắn. Lưu Vĩ Hồng có một cảm giác mới dần nhen lên trong lòng mình, một cảm giác mà nói văn hoa một tí thì là trách nhiệm và cảm giác được trao sứ mệnh.

Chính là vì cảm giác trách nhiệm và sứ mệnh đó mà khiến hắn kiên quyết phản đối cái quyết sách mù quáng kia, quyết không để cho lợi ích của quần chúng nhân dân đánh đổi lấy cái gọi là mối quan hệ quan trường chính trị.

Chỉ cần Giáp Sơn có thể nhanh chóng giàu có lên thì tất cả đều là đáng làm.

Lưu Vĩ Hồng thở nhẹ ra. Hắn châm một điếu thuốc rồi tựa lưng vào ghế.

Lúc này, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Là nhân viên văn thư Tiểu Hùng cầm một bưu kiện trong tay bước vào.

-Bí thư Lưu, anh có thư bảo đảm.

Tiểu Hùng cười hì hì nói rồi đặt bưu kiện lên bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng.

-Cảm ơn nhé!

Lưu Vĩ Hồng vừa nhìn thấy là quân bưu từ thành phố Thiết Môn gửi ra. Đó chính là đồ mà cha hắn Lưu Thành Gia gửi đến.

Đợi Tiểu Hùng đi ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng mới mở thư ra. Bên trong là một quyển báo quân đội. Quyển báo như thế này trước kia khi ở ký túc quân khu Thủ đô thì cũng thường xuyên nhìn thấy. Lưu Thành Gia là Trưởng ban Tác chiến quân khu Thủ đô. Mỗi cuốn báo nội bộ hàng kỳ thì ông đều mang về nhà. Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng cũng xem. Trong đó có rất nhiều kiến nghị liên quan đến việc kiến thiết quân đội do rất nhiều các cán bộ cao cấp, trung cấp đề ra.

Kiếp trước, khi Lưu Vĩ Hồng còn chưa tái sinh thì hắn chính là con ông cháu cha, đối với những tạp chí nội bộ thế này thì hắn chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.

Chỉ có điều nghe nói, thủ trưởng quân ủy thì đều xem những tạp chí như thế này. Xem những bài viết hay, thậm chí còn đưa ra các chỉ thị để trở thành phương châm lớn trong nội bộ quân đội và quán triệt trong toàn quân khu.

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy cuốn tạp chí nội bộ này thì tự nhiên hiểu ngay ra là chuyện gì.

Bài viết hắn viết cho Lưu Thành Gia đã được đăng rồi.

Lưu Vĩ Hồng mở cuốn tạp chí ra và rất nhanh chóng tìm đến bài viết "Bàn luận về nguy cơ vùng vịnh và phương thức ứng phó"

Đó là điều mà Lưu Vĩ Hồng nghĩ đến khi gặp Vũ Thường ở Giang Khẩu. Lúc đó khi Lưu Vĩ Hồng đang bàn bạc với Vũ Thường về việc tích lũy tài chính, đợi đến khi cục diện vùng vịnh thay đổi, giá dầu thô thế giới rung động thì lợi dụng nguyên lý đòn bẩy để kiếm món tiền lớn trong thị trường dầu thô thế giới. Nghĩ đến đó, Lưu Vĩ Hồng lập tức liền nghĩ đến cha mình là Lưu Thành Gia.

Đây cũng là một đề tài để bàn luận về chuyện quân sự rất tốt. Đặc biệt là dự đoán "giả thần giả thánh" thì rất có sức rung động.

Lưu Vĩ Hồng có một đặc điểm là một khi đã quyết định việc gì thì sẽ không kéo dài lôi thôi mà sẽ lập tức hành động ngay. Từ Giang Khẩu trở về, Lưu Vĩ Hồng lập tức dành thời gian để viết ra bài viết đó dựa vào trí nhớ và những tài liệu thu thập được của mình.

Bài viết rất dài, chừng hai mươi nghìn từ.

Lưu Vĩ Hồng đầu tiên phân tích tình hình căng thẳng của khu vực vùng vịnh. Iraq và Kuwait cùng với các vùng Trung Đông có dầu mỏ khác đang tranh chấp đã lâu, đặc biệt là vùng tiếp giáp với Kuwait thì tranh chấp rất nghiêm trọng. Lưu Vĩ Hồng vạch ra, Iraq chịu sự liên lụy sâu từ cuộc chiến tranh Iran Iraq, tình hình trong nước vô cùng ác liệt. Để loại bỏ các mâu thuẫn đó, củng cố thêm một bước địa vị thống trị gia tộc Saddam Hussein, Saddam Hussein có khả năng được ăn cả ngã về không tiến hành phát động chiến tranh đối với Kuwait.

Đại bộ phận các quốc gia vùng Trung Đông đều là theo thể chế chính trị chính giáo hợp nhất, kết hợp hữu cơ làm một thần quyền và trị quyền. Địa vị thống trị của các giai tầng thống trị, nói một cách tương đối là khá vững chắc.

Chính quyền tôn giáo Iraq đã sớm bị Saddam Hussein lật đổ, thi hành chính sách thống trị độc tài quân sự hóa. Ở một khu vực mang đậm màu sắc tôn giáo, kiểu thống trị này thực sự là không ổn định. Đánh nhau 8 năm với Iran, của cải của Iraq bị mất đi, từ quyền của chủ nợ biến thành quốc gia bị nợ. Đời sống nhân dân suy sụp, trong nước còn có không ít thế lực phản đối. Những điều này đều là những lý do để Saddam Hussein bí quá hoá liều.

Ở một thế giới song song bên kia, chiến tranh Kuwait vẫn trở thành hiện thực. Lưu Vĩ Hồng viết một cách vô cùng rõ ràng, tin chắc mười mươi.

Sau đó, Lưu Vĩ Hồng tiên đoán kết cục của giai đoạn đầu của cuộc chiến tranh. Thực lực giữa hai bên Iraq và Kuwait vô cùng mất cân bằng. Một khi chiến tranh mà xảy ra thì kết quả không thể trì hoãn được. Kuwait sẽ nhanh chóng bị quân đội của Iraq đánh bại, chiếm lĩnh. Saddam Hussein sẽ tuyên bố sáp nhập Kuwait vào Iraq trở thành một tỉnh của Iraq.

Điều này là cũng từng xảy ra.

Tiếp theo đó, sẽ là bộ đội liên hợp mà Mỹ làm chủ ra tay. Chiến tranh vùng Vịnh bùng nổ.

Trong bài viết này, Lưu Vĩ Hồng cũng tiến hành phân tích sự can thiệp của Mỹ và liên hợp các nước đối với tình hình vùng Vịnh. Mô thức dấy lên chiến tranh vùng Vịnh của Mỹ, phương thức tập trung binh lực đều có sự phân tích cụ thể và đều đưa ra lý do rõ ràng.

Đồng thời, do thực lực hai bên rất không cân bằng, cục diện của cuộc chiến tranh vùng Vịnh cũng không khó đoán ra. Trong bài viết, Lưu Vĩ Hồng không chỉ đưa ra một cách đơn thuần kết quả thắng thua của cuộc chiến mà còn chú trọng việc chỉ ra năng lực hậu cần tiếp tế của Mỹ và sự ứng dụng các công nghệ vũ khí trong cuộc chiến tranh. Lưu Vĩ Hồng kết lời, đây sẽ là một cuộc chiến tranh rất không cân sức, sẽ lật đổ mô thức chiến tranh truyền thống. Từ truyền thống chiến tranh lục quân quyết thắng chuyển thành treo cổ trên không, ưu thế tuyệt đối của quyền khống chế đường không và đường biển sẽ là "điểm nhìn" của cuộc chiến tranh này. Năng lực hậu cần tiếp tế và sự ứng dụng trên quy mô lớn của vũ khí công nghệ cao sẽ làm cho cuộc chiến tranh hoàn toàn trở thành cục thế nghiêng về một bên. Thà nói rằng đây là một cuộc diễn tập thực chiến bằng vũ khí công nghệ cao thì đúng hơn là nói đây là một cuộc chiến tranh.

Trong bài viết Lưu Vĩ Hồng hô hào, từ bây giờ trở đi, cần chú trọng việc kiến thiết xây dựng thông tin hóa, số hóa, từng bước kiến thiết hiện đại hóa quân sự đường không và đường biển, tăng cường nghiên cứu ứng dụng và khai thác vũ khí công nghệ cao để rút ngắn khoảng cách, để đảm bảo lực lượng quân sự chính quy của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa thì trong tương lai có thể dự đoán được thế thắng trong bất cứ trận đánh nào.

Đương nhiên, xét cuộc chiến tranh Kuwait và chiến tranh vùng Vịnh thì vẫn chưa xảy ra ở thế giới này. Trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng đều dùng chữ "nước U", "nước K" hai cái tên giả như vậy. Cái tên của tổng thống Iraq Saddam Hussein cũng dùng tên giả. Nhưng chỉ cần nhìn là cũng biết đang nói đến ai.

Bài viết này, Lưu Vĩ Hồng mất mười ngày để viết, nháp ba lần mới ra bản cuối cùng rồi gửi cho cha mình. Bài viết như thế này tự nhiên sẽ lấy danh nghĩa của Lưu Thành Gia để phát biểu. Nếu như lấy danh nghĩa là Lưu Vĩ Hồng để phát biểu thì sức ảnh hưởng của nó sẽ khác nhau một trời một vực.

Lưu Thành Gia cũng rất coi trọng đến chuyện đó. Sau khi nhận được thư của Lưu Vĩ Hồng thì ông lập tức gọi điện thoại liên hệ. Hai cha con thảo luận với nhau hai tiếng đồng hồ liền, Lưu Vĩ Hồng kiên nhẫn giải thích rất nhiều chất vấn của "ông già".

Dù sao thì cũng là suy đoán. Có rất nhiều thứ cần phải thảo kuận nghiên cứu thêm. Chứ nếu như nói hươu nói vượn nhiều quá, nói hoang đường thì chỉ khiến người ta chê cười.

Bình luận

Truyện đang đọc