QUAN GIA

Tiếu Vi Chính và Tổ trưởng tổ Kiểm tra Kỷ luật lại gật đầu một cái thật nhẹ.

Trong lúc Trần Sùng Tuệ lên tiếng, tuy nhìn qua là thấy ông ta nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng kỳ thật không lúc nào là không quan sát nét mặt của những người đồng nghiệp khác. Động tác nhỏ to gật đầu dủa hai người Tiếu Vi Chính khiến cho Trần Sùng Tuệ trong lòng rất vui vẻ.

Xem ra thì lúc trước mình phân tích không có sai. Tính cách "người hiền lành" của Tiếu Vi Chính lại phát tác nên tỏ ra thông cảm cho Trần Vĩ Nam.

- Cho nên, tôi cảm thấy việc khai trừ Trần Vĩ Nam là xử lý quá nặng, có thể xử phạt hành chính là được rồi.

Trần Sùng Tuệ nói xong, liền liếc mắt nhìn Chu Kiến Quốc, gật gật đầu, ra hiệu mình đã nói xong.

Chu Kiến Quốc nhíu mày, nhìn Tiếu Vi Chính:

- Đồng chí Vi Chính, ý của anh ra sao? Anh cũng nên cho ý kiến của mình.

Tiếu Vi Chính nhìn Chu Kiến Quốc rồi lại nhìn Trần Sùng Tuệ, trầm ngâm nói:

- Tôi nghĩ ý kiến của Cục trưởng Chu và Phó cục trưởng Trần đều có đạo lý. Sai lầm của Trần Vĩ Nam là rất quan trọng. Vì việc giữ gìn nghiêm túc kỷ luật của cục Nông nghiệp chúng ta thì cần phải xử lý nghiêm khắc Trần Vĩ Nam. Đồng chí Trần Vĩ Nam đã không biết tuân theo kỷ luật. Người trẻ tuổi luôn luôn thích kích động, hẳn là cần phải tăng cường giáo dục. Đương nhiên, tôn chỉ của Đảng là răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Tôi xem có nên cho cậu ấy thêm một cơ hội?

Trần Sùng Tuệ trên mặt hiện lên một sự vui mừng.

Chu Kiến Quốc mặt nhăn lại, ánh mắt hướng về lão Vương của tổ Kiểm tra Kỷ luật.

- Anh Vương, anh là Tổ trưởng của tổ Kiểm tra Kỷ luật. Đây là chức trách của anh, anh cảm thấy chuyện này như thế nào?

Lão Vương của tổ Kiểm tra Kỷ luật năm nay hơn bốn mươi tuổi, trước đây đảm nhiệm chức Trưởng phòng phòng Nông nghiệp của một huyện. Sau khi cục Nông nghiệp địa khu hình thành thì may mắn tới, xem như là được thăng một bậc. Tính cách của lão Vương nhìn chung là hướng nội. Ngày thường không thích nói nhiều. Bởi vì ông ta phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật, hơn nữa tính tình trầm mặc ít lời, những người đồng nghiệp rất là sợ ông ta, cũng không dám tiếp cận nhiều. Nhưng điều này không có nghĩa là lão Vương ở cơ quan rất có uy tín. Ngược lại, uy tín của ông ta lại không cao.

Điều này chủ yếu cũng là bởi vì Cục Nông nghiệp cũng không phải là một cơ quan quan trọng, cũng không có cái quyền to chức trọng gì. Công việc kiểm tra kỷ luật cũng không phải là công việc chủ yếu. Cho nên cũng không có cơ hội thể hiện mình nhiều. Đối với tổ trưởng của tổ Kiểm tra Kỷ luật thì cũng sẽ không có sự kính sợ. Cái mà những người đồng nghiệp trong cơ quan sợ ông ta không phải là sợ quyền lực của ông ấy, mà là kính trọng nhưng có sự giữ khoảng cách.

Đương nhiên, điều này cũng là do Cục Nông nghiệp vừa mới thành lập, đang trong giai đoạn chỉnh đốn. Sự hiểu biết lẫn nhau giữa những người đồng nghiệp chưa nhiều. Do đó, uy tín của lãnh đạo cũng không có thể dễ dàng tạo dựng lên.

Khóe miệng của lão Vương hơi nhếch lên, dường như là mỉm cười nhưng lập tức nghiêm nét mặt lại, trầm giọng nói:

- Tôi nghĩ, cần phải xử lý nghiêm túc Trần Vĩ Nam.

Lời vừa nói ra, Trần Sùng Tuệ hai hàng lông mày lập tức dựng thẳng lên, sắc mặt trở nên xanh mét, đôi mắt nhìn về phía lão Vương.

Lão Vương làm như không thấy vẻ mặt không tốt của Trần Sùng Tuệ, tiếp tục nói:

- Trần Vĩ Nam tuổi còn trẻ nhưng không phải vì thế mà giảm bớt xử phạt cậu ấy. Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu ta. Cậu ta trước kia làm ở đội trị an dân phòng của cục công an thị xã Thanh Phong đã nhiều năm. Nói cách khác, cậu ta vốn là một nhân viên chấp pháp, lại công nhiên ở khi vực làm việc cầm dao hành hung người khác. Cái này gọi là biết tội mà vẫn phạm, tội càng thêm nặng. Đối với chuyện như vậy, nếu như chúng ta không nghiêm khắc xử lý thì về sau tổ Đảng của cục chúng ta còn gì là uy tín nữa? Nếu lãnh đạo thượng cấp mà truy cứu xuống thì công đạo là như thế nào? Cho nên tôi tán thành việc khai trừ Trần Vĩ Nam.

Trần Sùng Tuệ gần như là muốn phun máu ra ngoài.

Ông ta nghĩ đến Tiếu Vi Chính sẽ là người hòa giải, lại không nghĩ lão Vương sẽ đâm sau lưng như thế. Thật là muốn cho ông ta một cước quá. Trong lòng Trần Sùng Tuệ, toàn bộ cục Nông nghiệp, ngoại trừ Chu Kiến Quốc thì những người khác đều là cấp dưới của ông ta. Tuy rằng cùng là cấp Phó cục, nhưng Phó cục trưởng thường trực và thành viên tổ đảng, Tổ trưởng tổ Kiểm tra Kỷ luật là khác biệt nhau rõ ràng. Lão Vương biết rõ Trần Vĩ Nam là cháu của ông, vậy mà lại còn có thể làm ra chuyện như vậy. Quả thật là không thể tin nổi.

Trần Sùng Tuệ thật không ngờ, điều mà ông ta tự cho là đúng lại sai hoàn toàn.

Lão Vương trước kia là nhân vật số một của một văn phòng ở huyện, trong đầu dù sao cũng có khí tâm cao ngạo. Trần Sùng Tuệ trước kia tuy là Phó hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp nhưng vẫn chưa được xem là một lãnh đạo đúng đắn. Dựa vào cái gì mà vừa đến Cục Nông nghiệp địa khu đã "dưới một người nhưng trên vạn người"? Hơn nữa, nếu một tay kéo quyền thì xem như là sự sỉ nhục các thành viên tổ Đảng.

Lão Vương sớm đối với ông ta là không hài lòng. Chỉ có điều ông e ngại Trần Sùng Tuệ là đồng nghiệp của Chu Kiến Quốc. Lão Vương không muốn phát tác ra thôi. Còn về phần Chu Kiến Quốc thì xem Trần Sùng Tuệ là cái gì? Tất cả mọi người đều là cấp Phó cục, đều là quản một nơi, dựa vào cái gì mà lão Vương tôi phải e dè ông chứ?

Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính yếu khiến lão Vương "bắn lén" Trần Sùng Tuệ. Quan trọng hơn, lão Vương ý thức được mối quan hệ giữa Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đã xuất hiện vết nứt. Hơn nữa, vết nứt này còn không nhỏ. Đây là một cơ hội. Chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội này thì tiến thêm một bước, khoét rộng vết rách. Nói không chừng lão Vương có thể vượt qua Trần Sùng Tuệ mà trở thành tâm phúc của Chu Kiến Quốc.

Lão Vương là cán bộ cấp Phó cục, quyền điều chuyển tại địa ủy thì Chu Kiến Quốc không thể làm được. Nhưng Chu Kiến Quốc lại có thể hướng lên cấp trên để đề nghị cho ông ta thân phận Phó cục trưởng kiêm Tổ trưởng tổ Kiểm tra kỷ luật, trở thành một Phó cục trưởng chân chính. Đãi ngộ của cấp Phó cục và thành viên tổ Đảng rất khác nhau. Người trước thì mạnh hơn so với người sau.

Chu Kiến Quốc và Bí thư địa ủy Lục là bạn học với nhau. Mối quan hệ này toàn cục Nông nghiệp không ai là không biết.

Lão Vương đã nhìn ra, Chu Kiến Quốc là muốn nghiêm trị Trần Vĩ Nam. Cho nên đã trong thời khắc mấu chốt xông ra, giương cờ xí đứng bên cạnh Cục trưởng Chu.

- Lão Vương, Trần Vĩ Nam không hư hỏng như ông đã nói đâu.

Trần Sùng Tuệ lạnh lùng nói.

Lão Vương sắc mặt cũng nghiêm lại, lãnh đạm nói:

- Phó cục trưởng Trần, tổ Đảng chính là luận sự. Trần Vĩ Nam là người như thế nào thì chúng tôi không đánh giá. Nhưng cậu ấy đã phạm sai lầm thì đó là sự thật. Lợi dụng công việc để đòi tiền, lấy tiền hối lộ của kẻ trộm, chiếm của công làm của riêng, còn công nhiên cầm dao uy hiếp lãnh đạo. Một sai phạm nghiêm trọng như vậy, chúng ta làm sao mà có thể dung túng chứ, sao lại không nghiêm túc xử lý?

Trần Sùng Tuệ bị những lời này làm cho tức nghẹn, không thốt ra được lời nào, sắc mặt trở nên đen xì.

Chu Kiến Quốc hơi nhấc tay lên, chuyển hướng sang Tổng nông nghệ sư:

- Anh Nhạc, ý của anh như thế nào?

Tổng nông nghệ sư Nhạc năm nay năm mươi tuổi, là thành phần tri thức. Ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo cặp mắt kính. Bình thường ông ta cũng tham gia vào tổ Đảng, cũng có quyền phát biểu ý kiến. Chu Kiến Quốc cũng theo lệ mà hỏi ý kiến ông ta một câu.

Lão Nhạc vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cặp mắt kính lên, trầm giọng nói:

- Cục trưởng Chu, tôi đồng ý với ý kiến của anh Vương. Đối với loại hành vi này của Trần Vĩ Nam thì quyết không thể nuông chiều, hẳn là phải nghiêm túc xử lý.

Chu Kiến Quốc trong mắt hiện lên một chút vui mừng, vô tình đảo ánh mắt qua Tiếu Vi Chính.

Tiếu Vi Chính cảm thấy rúng động trong lòng, nét mặt lộ ra sự xấu hổ. Xem ra thì mình đã phỏng đoán tình thế sai lầm, không cân nhắc thấu đáo tâm tư của Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc đây là hạ quyết tâm phải khai trừ Trần Vĩ Nam. Tiếu Vi Chính lúc này liền đoán được, Chu Kiến Quốc lại hạ độc thủ như vậy bởi vì Trần Sùng Tuệ không hiểu vị trí của mình. Sau khi đến trường Trung cấp Nông nghiệp, Chu Kiến Quốc và Trần Sùng Tuệ đã phát sinh ra một mâu thuẫn khá lớn. Chu Kiến Quốc đã tính toán đến việc giết gà dọa khỉ.

Nếu mình không nhận thức rõ tình thế, thì một mặt làm người hiền lành, tuy có thể lấy lòng Trần Sùng Tuệ nhưng lại mất lòng Chu Kiến Quốc.

Sự lợi hại trong mối quan hệ này, Tiếu Vi Chính lại phân biệt được rõ ràng.

Bất kể như thế nào thì Chu Kiến Quốc vẫn là nhân vật số một của Cục Nông nghiệp.

Tiếu Vi Chính cũng vẫn là cấp dưới của Chu Kiến Quốc chứ không phải là cấp dưới Trần Sùng Tuệ.

Hơn nữa, lão Vương và lão Nhạc đều tỏ thái độ, cần phải nghiêm trị Trần Vĩ Nam. Nếu mình cho dù đứng về phía Trần Sùng Tuệ thì cũng không thay đổi được kết quả. Hơn nữa, mình và Trần Sùng Tuệ đều giống nhau, cũng đều từ trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong mà theo Chu Kiến Quốc đến đây. Nếu trong thời khắc mấu chốt, lập trường không kiên định thì khẳng định là sẽ đắc tội với Chu Kiến Quốc.

Mọi người đều tỏ thái độ "đặc biệt căm hận" đối với tên "phản đồ".

Nếu mình và lão Vương, lão Nhạc giống nhau, đều từ đơn vị khác điều động đến. Nếu làm trái lại Chu Kiến Quốc thì có lẽ sẽ không đến mức bị Chu Kiến Quốc ghi nhớ trong lòng.

- Ừ, nếu anh Vương và anh Nhạc đã có ý kiến như vậy thì tôi cũng đồng ý. Tôi tán thành ý kiến của mọi người.

Tiếu Vi Chính trong khoảng thời gian ngắn liền cân nhắc lợi và hại, hiểu được mình nên tỏ thái độ như thế nào.

- Tốt lắm, cứ việc như vậy đi, khai trừ Trần Vĩ Nam. Anh Trần, anh còn có ý kiến nào không?

Trần Sùng Tuệ trong đầu ong ong lên.

Anh đã quyết định rồi, còn hỏi ý kiến của tôi chi nữa? Đây không phải là muốn làm bẽ mặt tôi sao?

Đương nhiên, Trần Sùng Tuệ cũng hiểu rõ, đại cục đã định. Năm người thành viên tổ Đảng, bốn người đã tỏ thái độ như nhau. Ông ta có phản đối thì cũng vô nghĩa, cũng không thay đổi được cái gì, chỉ tự rước nhục mà thôi.

- Nếu đã như vậy thì Lưu Vĩ Hồng nên xử lý như thế nào? Cậu ấy làm bị thương Trần Vĩ Nam, chẳng lẽ lại thôi đi sao?

Nhìn thấy không thể cứu vớt gì cho Trần Vĩ Nam, Trần Sùng Tuệ cơn tức không thể giải phóng, liền chuyển qua Lưu Vĩ Hồng. Cho dù có khai trừ Trần Vĩ Nam thì cũng không thể để cho Lưu Vĩ Hồng đắc ý.

Chu Kiến Quốc nhíu mày nói:

- Lưu Vĩ Hồng là đang lúc phòng vệ. Nếu đổi ngược là ai, người khác lấy dao chém anh, anh có trả đòn hay không? Chẳng lẽ đứng đó để cho Trần Vĩ Nam chém hay sao?

Trần Sùng Tuệ cả giận nói:

- Trần Vĩ Nam là cấp dưới trực tiếp của cậu ấy. Cậu ấy bổn phận công việc lại không lo, chỉ lo gây xung đột, nghĩ lại cũng nên chịu trách nhiệm chứ? Tôi nghĩ, cần phải xử lý hành chính cậu ấy, kéo dài thời gian dự bị một năm.

Chu Kiến Quốc dĩ nhiên là không đồng ý.

Trần Sùng Tuệ sao lại đi nói những lời này? Đã đến nước này rồi, còn không chịu nhận thức rõ tình thế, không chịu ngồi yên sao?

Bộ anh cho rằng Lưu Vĩ Hồng là một cán bộ trẻ tuổi bình thường sao? Thật muốn đem quan hệ của cậu ấy vạch trần ra ngoài để cho ông bị hù chết chơi.

- Hôm nay tổ Đảng chỉ họp bàn về trường hợp Trần Vĩ Nam. Việc khác thì không cần thảo luận. Tan họp.

Chu Kiến Quốc vung tay lên, quả quyết nói, biểu hiện đầy đủ uy quyền của một nhân vật số một.

Bình luận

Truyện đang đọc