QUAN GIA

"Nghiên cứu thảo luận liên quan kinh tế khai thác mỏ và mỏ than xoay thiệt thành lợi"

Bài văn này đăng trên Nhật Báo Kinh Tế, tác giả ký tên là Trần Bác Vũ

Trên thực tế, bài văn này cũng là do hai người cùng chấp bút. Lưu Vĩ Hồng làm đại cương, chủ đề ý nghĩ là hắn, nội dung cụ thể, do Trần Bác Vũ chấp bút cho phong phú. Dù sao Trần Bác Vũ là công tác ở hệ thống than đá, một ít thuật ngữ chuyên nghiệp và nội dung kỹ thuật, y càng tinh thông hơn so với Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa bài văn này, nếu là từ Lưu Vĩ Hồng phát ra, đầu tiên sẽ trải qua ban Tuyên giáo Huyện ủy thẩm tra, còn cần Mộ Tân Dân và Đặng Trọng Hòa ký tên. Có thể thấy, Mộ Tân Dân là tuyệt không ký tên đồng ý

Bài văn "Nghiên cứu kinh tế khai thác mỏ", một trong những nội dung chủ yếu trong đó, chính là mỏ than Ti Châu và khu Giáp Sơn hợp tác. Ngoại trừ an bài con cháu công nhân viên chức mỏ than Ti Châu vào nghề, Trần Bác Vũ còn viết nội dung có liên quan làm thí điểm. Một mỏ than hoàn toàn mới, quần áo nhẹ ra trận, không có bất luận gánh nặng gì, có thể trổ hết tài năng trong hoàn cảnh trước mắt mỏ than cả nước thua lỗ diện tích lớn hay không, thực hiện mục tiêu xoay thiệt thành lợi, rất đáng thử một chút.

Đương nhiên, có liên quan lo lắng của chủ nghĩa bảo hộ địa phương cùng với không có tiền lệ, bài văn cũng có chỉ ra. Âm thầm điểm tới thái độ huyện ủy Lâm Khánh không ủng hộ

Ở trên Nhật Báo Kinh Tế nhìn thấy bài văn này, Mộ Tân Dân nổi giận đùng đùng

Khá khen cho cậu Lưu Vĩ Hồng, tôi còn không tìm cậu tính sổ, cậu liền trực tiếp ở trên tờ báo lớn cả nước chống đối với tôi?

Đặng Trọng Hòa nhìn thấy bài văn này, khóe miệng lại tươi cười. Lưu Vĩ Hồng, đầu óc sử dụng rất tốt. Trực tiếp từ huyện Lâm Khánh nhảy ra ngoài, đem việc này làm thành một vấn đề "tính chất toàn quốc", khởi điểm hoàn toàn bất đồng. Mộ Tân Dân không phải muốn lấy quyền đè người sao? Vậy chúng ta sẽ không ở huyện Lâm Khánh thảo luận việc này, dứt khoác đưa lên toàn quốc thảo luận. Tay của bí thư Mộ ông có dài, có là trưởng phòng ban Tuyên giáo tỉnh ủy đi xuống, chỉ sợ cũng quản không đến Nhật Báo Kinh Tế

Đặng Trọng Hòa mỉm cười một hồi, lại rất cẩn thận xem bài văn, dần dần nhìn vào, thần sắc trở nên nghiêm túc. Bỏ qua một bên Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân "Đấu tranh" không nói, bài văn này rất có kiến giải, cũng rất có đạo lý, Đặng Trọng Hòa đều cảm thấy rất có gợi ý

Mà Lưu Vĩ Hồng thì lập tức đi Bắc Kinh

Chuyện này, vẻn vẹn đăng trên Nhật Báo Kinh Tế là không đủ. Bài văn đang trên báo, chỉ có thể nói là một loại nghiên cứu thảo luận và kinh nghiệm sờ soạng, không có bất luận hiệu lực cưỡng chế gì. Lưu Vĩ Hồng muốn khiến nó trở nên có "hiệu lực cưỡng chế". Trong biệt thự của Tạ Chính Đào, có một rạp chiếu phim nhỏ trang hoàng rất xa hoa, chiếu phim nước ngoài rất nhiều phim đều là chưa bao giờ công chiếu ở quốc nội. Tất nhiên, nơi phát ra phim nhựa, do Trình Sơn cung ứng. Cái này gọi là gần quan được ban lộc.

Rạp chiếu phim này trang hoàng bố trí, cùng với rạp chiếu phim truyền thống khác biệt cơ bản chính là một quán rượu xa hoa. Ghế sô pha vải mềm mại, tạo hình thường đều là 3, 4 sô pha có một bàn trà, ước chừng nhiều nhất có thể chứa 20, 30 người đồng thời xem điện ảnh. Một góc phòng, có một quầy bar, rượu, thức ăn vặt đầy đủ mọi thứ. Cha mẹ của Tạ Chính Đào, thực tại buôn bán lời chút tiền, đối với đứa con cũng rất rộng rãi.

Không hào phóng không được, bọn họ lúc trước thừa hành "chính sách nha nội" đã thấy hiệu quả, Tạ Chính Đào thông qua Trình Sơn, kết bạn với một đám con cháu cán bộ cao cấp, làm trợ lực lớn cho cha mẹ của Tạ Chính Đào. Rất nhiều chuyện thông qua quy trình chính quy không có biện pháp thu phục, hoặc là cho dù có thể thu phục, ít nhất cũng phải một năm rưỡi mới có kết quả. Đây là khiến nhóm thương nhân quốc nội đau đầu nhất dùng nhiều tiền chút nhưng thật ra không có gì, mấu chốt là thời gian không chờ được. Lúc này thông qua đám "Bạn hữu" của Tạ Chính Đào, thường thường làm ít công to, thậm chí chỉ cần một cuộc chiếc điện thoại có thể giải quyết

Có lợi ích thực tế như vậy, cha mẹ của Tạ Chính Đào thật sự cổ vũ Tạ Chính Đào đem "Con ông cháu cha" làm một sự nghiệp phát triển, cố gắng kinh doanh. Ủng hộ trên kinh tế, đó là ắt không thể thiếu

Hiện tại, trong rạp chiếu phim có mười mấy người ngồi, nam nữ đều có. Điện ảnh đã chiếu xong rồi, mở chút nhạc nhẹ, mọi người lần lượt ở đó nói chuyện phiếm.

Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Trình Sơn và Cao Văn Vĩ ngồi sô pha đối diện màn ảnh, một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm

Hôm nay tụ hội, là Lưu Vĩ Hồng khởi xướng Hắn lần này đến Bắc Kinh, mục đích chính là cùng đám anh em tụ hội một chút, thuận tiện giải quyết chút vấn đề nhỏ.

- Tam nhi, công ty quản lý điện ảnh và truyền hình, có phải có thể bắt đầu làm hay không?

Lưu Vĩ Hồng bưng một ly rượu nhỏ, chậm rãi thưởng thức một ngụm, rất tùy ý ngồi ở một bên Trình Sơn.

Trình Sơn nói:

- Nhị ca, tôi cảm thấy, hiện tại cách giải quyết này cũng rất tốt. Không có quy củ, cũng sẽ không chịu trói buộc

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói:

- Tam nhi, cậu ham chơi thì ham chơi, chuyện đứng đắn cũng không thể bỏ lại. Gánh hát rong như vậy, tóm lại không phải cái kế lâu dài, vẫn phải dựng lên đài, rất nhiều chuyện mới dễ thao tác. Có lúc, càn khôn trong tay áo rất dễ sử dụng, cũng không chịu trói buộc, khá tự tại. Nhưng phải có lúc, cũng cần thao tác trước đài. Cái gọi là lấy chính hợp lấy kỳ thắng, chính là ý này. Công ty vẫn phải làm. Chú Trình hẳn sẽ ủng hộ cậu

Vừa nói đến cha mình, Trình Sơn liền có sức mạnh, nói:

- Ôi, Nhị ca, anh cũng đừng nói, lúc này, ba nhìn em thuận mắt hơn, không còn động chút thì mắng em. Ha ha, điều này thật hăng hái

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Phải, thăng quan mà, tâm tình tự nhiên là tốt rồi

Cha của Trình Sơn Trình Tô Nam, trước đó không lâu quan thăng một bậc, đảm nhiệm phó bộ trưởng bộ Phát thanh và Truyền hình, cho dù xếp hạng gần cuối, dù sao cũng là quan lớn cấp Thứ trưởng, giá trị con người tự nhiên khác

- Ha hả, điều này cũng may có Nhị ca và anh chỉ điểm, nào, Nhị ca, Ngạn Bác, em kính hai vị một ly!

Trình Sơn rất là cao hứng, giơ ly lên

Giống như Nhị ca nói, Trình Sơn đem kiến nghị quay phim lịch sử chiến tranh nói với Trình Tô Nam, lập tức được Trình Tô Nam khẳng định, phá lệ không có khiển trách y. Lập tức, Trình Tô Nam chính thức đưa ra đề nghị quay phim lịch sử chiến tranh với cấp trêp, rất nhanh liền được cấp trêp cho phép. Trước mắt đã bắt đầu tiến vào giai đoạn trù bị, không lâu sau là có thể khởi động máy quay thử. Nghe nói việc này chiếm được Kim Thu Viên cao độ coi trọng, người kế vị tự mình điểm tướng, yêu cầu yêu cầu đem bộ phim này thiết thực quay cho tốt. Chuyện trong nước là như vậy, một khi cao tầng coi trọng, mọi chuyện đều dễ làm, muốn người có người, muốn tiền có tiền, lập tức liền nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán làm lên.

Trình Tô Nam bởi vì là đề xướng, không bàn mà hợp ý cấp trên, cũng được người kế vị phá lệ coi trọng, quan thăng một bậc, tham dự trong tổ lãnh đạo làm phim lịch sử chiến tranh, thực quyền không nhỏ

Thấy đứa con trai nhất không không chịu thua kém, bỗng nhiên phúc tới nội tâm, đã làm một chuyện tốt vô cùng chính xác, cảm nhận của Trình Tô Nam đối với Trình Sơn cũng có thay đổi rất lớn

Cuộc sống gia đình hiện tại của Trình Sơn quả là dễ chịu

Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác bưng cái ly lên, nhẹ nhàng cụng một cái với Trình Sơn, nhấp một ngụm nhỏ. Rượu nho thường là không cạn ly, đó gọi là ngưu ẩm, đạp hư thứ tốt.

Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:

- Tam nhi, Nhị ca nói có đạo lý. Công ty kinh doanh điện ảnh và truyền hình của cậu hoặc là không làm, hoặc là bây giờ lập tức làm. Cơ hội tốt thế này, cậu không nắm chắc, còn chờ đến khi nào?

Trình Huy cũng cười nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Đúng vậy, Tam ca. Lúc này động tĩnh đúng là không nhỏ, chẳng những bộ Phát thanh và Truyền hình, rất nhiều các bộ và uỷ ban trung ương, các bộ và uỷ ban quốc gia, các đại quân khu và chính quyền Đảng uỷ tỉnh thị đều phát động đi lên. Cho dù anh làm trợ thủ cho chú Trình, tùy tiện lấy cái nhiệm vụ chạy vặt, tấm biển này cũng đánh vang lên. Hơn nữa danh chính ngôn thuận, còn có thể kết rất nhiều bạn mới, lần này thật đúng là không thể bỏ qua. Sau này công ty điện ảnh mới thành lập, ai có thể so kinh nghiệm lý lịch với anh? Cho dù sau này chú Trình điều động công tác, không còn ở bộ Phát thanh và Truyền hình, tấm biển lớn của công ty anh, cũng vẫn nổi danh, cho dù ai cũng phải nể mặt

Trình Huy ở văn phòng trung ương công tác, mọi chuyện chú ý "Kinh nghiệm lý lịch", nhưng phân tích quả thật rất toàn diện. Ở quốc nội, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần là liên quan phía chính phủ, "Kinh nghiệm lý lịch" là vô cùng quan trọng Nếu công ty điện ảnh và truyền hình của Trình Sơn có thể chia một chén canh trong bữa tiệc thịnh soạn này, lợi ích không nghi ngờ là cực kỳ to lớn. Thậm chí cũng không cần tấm biến lớn của cha y, trực tiếp được bộ Phát thanh và Truyền hình chính thức chấp nhận. Sau này chỉ cần nói công ty này từng tham gia qua công tác làm phim lịch sử chiến tranh, vậy thì lòng tin tuyệt đối là tràn đầy. Mà từ đó quen biết được những người quyền quý trong quan trường, đạo diễn nổi tiếng và các quan hệ khác, càng là tài sản cực kỳ quý báu

Muốn làm tốt một "Con ông cháu cha" không chỉ có đánh tấm biển lớn đơn giản như vậy. Con ông cháu cha thật sự lăn lộn được, khi đánh tấm biển nhà mình, ngược lại rất ítm đa số là mượn lực đẩy lực, lợi dụng tài nguyên trong tay, trông rất có vẻ bình thường, liền giải quyết được sự tình

Tại phương diện này, đám người Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác, Trình Huy đều là quen thuộc, có thể nói cao thủ.

Hồ Ngạn Bác liền liếc nhìn Trình Sơn một cái, mang theo một chút khinh thường mắng:

- Tam nhi, nghe được không? Tiểu Huy người ta nhỏ hơn cậu, còn nghĩ chu đáo hơn cậu. Tôi nói đầu óc của cậu, khi nào có thể lấy ra vài phút từ trên người phụ nữ, tìm tòi chuyện đàng hoàng cho tốt? Chỉ thỉnh thoảng làm lỡ vài phút của cậu, sẽ không ảnh hưởng cậu cùng phụ nữ ngủ chung chứ?

Trình Sơn có một chỗ tốt, chính là da mặt đặc biệt dày, bất kể đám bạn này sỉ nhục y thế nào, đều không sao cả. Nói đi nói lại, nếu không phải y vô sỉ như vậy, cũng sẽ không coi "hàng đêm làm chú rễ" mà thấy vinh quang

Hiện nay cũng vậy, bị Hồ Ngạn Bác mắng một trận, không hề để ý, ngược lại vô cùng vô sỉ mỉm cười vài tiếng, nói:

- Ha hả, có đạo lý có đạo lý. Các anh suốt ngày chơi xấu người khác, đầu óc quả thật tốt hơn tôi, điều này tôi phục! Không phục không được! Chuyện chơi xấu, tôi không làm được, không có thiên phú đó

Hồ Ngạn Bác và Trình Huy liền liếc nhau, rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Không ngờ lòng tốt như thế cho y ra chủ ý, cuối cùng được đánh giá thế nào?

Sự vô sỉ của người này, cũng coi như là đạt tới đỉnh cao

Bình luận

Truyện đang đọc