QUAN GIA

Trên lầu bốn ngôi chợ tổng hợp Hạo Dương. Đường Thu Diệp mặc chiếc áo thun mỏng màu trắng, quầu âu màu đen, đôi giày da nữ đen bóng, đeo chiếc tạp dề, bận rộn trong phòng bếp.

Ba mẹ của Đường Thu Diệp, Bí thư chi bộ Đường và vợ đang ngồi trong phòng khách.

Hai ông bà từ Thanh Phong đến thăm con gái. Nhìn thấy con gái mình đã trưởng thành hơn, lại còn tự xuống bếp nên mẹ của Đường Thu Diệp muốn giúp một tay. Đường Thu Diệp nhất quyết không cho, bảo ba mẹ cứ ngồi yên tại chỗ, cô sẽ chuẩn bị đồ ăn nhanh thôi.

Nhìn dáng người cao lớn, đầy đặn của con gái trong bếp, mái tóc dài được uốn theo phong cách tây, thật sự không còn cái hơi thở quê mùa của cô thôn nữ cách đây hai năm. Mẹ của Đường Thu Diệp nói khẽ với chồng:

- Ông à, Thu Diệp càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?

Bí thư chi bộ Đường gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng.

Bọn họ đến đây hai ngày trước, chủ yếu là tham quan cửa hàng thời trang và đồ điện của Đường Thu Diệp. Hai cửa hàng kinh doanh thật phát đạt, khách ra vào không ngớt. Mặc dù hiện nay Hạo Dương có rất nhiều cửa hàng thời trang dựa theo cửa hàng "Thu Thủy Y Nhân" nhưng đại đa số khách hàng đều cảm nhận hàng hóa ở "Thu Thủy Y Nhân" mới là hàng chính tông. Đương nhiên, mức độ cạnh tranh cũng ngày càng ác liệt hơn. Tuy nhiên, cửa hàng đồ điện "Đường Nhân" thì từ ngày khai trương đến nay vẫn được xem là nơi bán đồ điện nổi tiếng nhất địa khu Hạo Dương. Bất kể quy mô hay là phương thức phục vụ người khác không thể sánh bằng. Cửa hàng này không giống như cửa hàng thời trang, cho dù có muốn bắt chước thì cũng phải có đủ thực lực mới được. Cửa hàng đồ điện giai đoạn đầu tư lúc ban đầu phải cần đến hơn một trăm ngàn tiền vốn. Đây là một con số khiến người ta phải choáng váng.

Bí thư chi bộ Đường trước khi đến đây, thật sự không nghĩ rằng con gái mình lại trở thành một bà chủ lớn như vậy. Vốn Bí thư chi bộ Đường chỉ cảm thấy con gái mình ăn mặc rất tây nhưng sau khi bước vào cửa hàng đồ điện Đường Nhân thì ông đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Đây mới chân chính là bà chủ lớn!

Bà chủ lớn thì phải có bộ dạng của bà chủ lớn. Nếu không thì sẽ bị khách xem thường.

Hai ông bà tới đây đã hai ngày, Đường Thu Diệp cơ bản cũng không vào làm bếp, đều ăn ở quán ăn, hoặc là nhà khách. Đường Thu Diệp hiện giờ quả thật không có thời gian để nấu cơm cho mình.

Bữa tối hôm nay được ăn tại nhà. Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại, bảo sẽ qua đây ăn cơm tối.

Lưu Vĩ Hồng từng nói qua, cho dù là nhà hàng cũng không làm đồ ăn ngon như Đường Thu Diệp.

Đường Thu Diệp luôn ghi nhớ mãi những lời này trong lòng.

Lưu Vĩ Hồng đến đây dùng cơm, Đường Thu Diệp lúc này phải bỏ hết toàn bộ công việc, toàn lực chuẩn bị bữa ăn.

- Thu Diệp nhà ta xem như bây giờ hết khổ rồi. Chúng ta quả thật là đã mắc nợ con gái.

Mẹ của Đường Thu Diệp nói xong không kìm lòng nổi lấy tay lau nước mắt.

Bí thư chi bộ Đường sắc mặt hơi thay đổi, cũng có chút lo lắng. Lúc trước, không phải chính mình đã say rượu, thì không vỗ ngực đem Đường Thu Diệp gả cho một thằng ngốc như vậy. May mà có Tiểu Lưu, bằng không thì Thu Diệp cả đời này sẽ không biết đi về đâu. Về phần có thể trở thành một bà chủ lớn, thì lại càng không dám nghĩ đến. Thu Diệp chẳng những phát triển được ở Hạo Dương mà còn cùng với anh trai Đường Thu Hoa mở một cửa hàng thời trang ở Thanh Phong. Hiện giờ cũng buôn bán rất đắt khách. Đường Thu Hoa còn mua cả xe máy. Còn anh hai Đường Thu Thật thì cũng nhờ Tiểu Lưu mới vào làm được ở Cục Vệ sinh, chính thức trở thành cán bộ, nhận tiền lương hàng tháng. Hiện tại, cuộc sống của Đường gia có thể nói là ngày càng thoải mái.

- Thu Diệp năm nay cũng hai bốn rồi nhỉ?

Bí thư chi bộ Đường giọng nói hạ thấp xuống, dường như sợ Thu Diệp nghe thấy. Điều này trước kia không hề có, Bí thư chi bộ Đường là chủ gia đình, uy phong lẫm liệt có khi nào lại đè thấp giọng nói của mình xuống. Hiện giờ ngồi trong phòng khách được bài trí sang trọng, đối mặt với con gái là bà chủ lớn, tâm tính của Bí thư chi bộ Đường đã vô tình thay đổi.

Mẹ của Đường Thu Diệp cũng hiểu được tâm trạng của chồng mình:

- Đúng vậy, không biết bên kia có ý tứ gì hay không?

Nói tới đây, mẹ của Đường Thu Diệp có chút không yên. Sau khi Đường Thu Diệp chia tay với thằng ngốc họ Vương kia, thì liền tới Hạo Dương. Bí thư chi bộ Đường trong lòng cũng biết rõ, khẳng định là con gái mình đã đến ở cùng với Bí thư Lưu. Bọn họ tất nhiên cũng không ngăn cản. Mặc kệ nói như thế nào thì trong mắt người ngoài, Đường Thu Diệp cũng là phụ nữ đã ly hôn. Lúc ấy, quan niệm của mỗi người vẫn còn rất lạc hậu. Người phụ nữ ly hôn dĩ nhiên là không còn đáng giá. Tiểu Lưu thì chưa lập gia đình, lại đẹp trai, có năng lực. Nghe Thu Diệp nói, tài sản này đều là của Tiểu Lưu. Thu Diệp chỉ giúp hắn quản lý mà thôi. Tiểu Lưu là cán bộ nên không thể ra mặt.

Về phần cán bộ và ông chủ lớn có thể là một người hay không thì không cần quan tâm. Một ông chủ lớn đẹp trai, có năng lực để ý đến Đường Thu Diệp thì còn cái gì để nói nữa, nếu không nói là quá tốt.

Nhưng đã hơn hai năm rồi mà không có một tin tức nào khác. Hai ông bà lại trở nên lo lắng hơn. Đường Thu Diệp năm nay hai mươi bốn tuổi, nếu không kết hôn thì sẽ già mất. Lớn thêm vài tuổi nữa thì sanh con sẽ không tốt.

Hai ông bà Bí thư chi bộ Đường cũng không tiện mở miệng hỏi. Đường Thu Diệp hiện tại cũng không phải là Đường Thu Diệp năm xưa nữa. Chẳng những đã có bộ dáng của một bà chủ lớn, quản lý hai cửa hàng thời trang và cửa hàng đồ điện, đều là có một không hai ở Hạo Dương. Hai ông bà tự dưng cũng không thể đối đãi với con gái mình như trước kia nữa.

Bí thư chi bộ Đường rầu rĩ nói:

- Không biết Tiểu Lưu có ý kiến gì về Đường Thu Diệp hay không?

Mẹ của Đường Thu Diệp lại càng thêm lo lắng.

Người trẻ tuổi lửa gần rơm có thể bốc cháy bất cứ lúc nào cũng là chuyện bình thường. Kết hôn là chuyện đại sự, cũng nên hỏi ý kiến của cha mẹ một chút. Tiểu Lưu có thể không có ý kiến gì nhưng không biết cha mẹ của cậu ấy nghĩ như thế nào? Nghe nói là người ở Bắc Kinh, sợ là sẽ không cho phép con trai mình kết hôn với một người phụ nữ đã qua một lần đò.

- Nghe nói, Tiểu Lưu sẽ đến đây dùng cơm. Ông xem Thu Diệp cao hứng chưa kìa?

Mẹ của Đường Thu Diệp vừa nói vừa lắc đầu.

Bà cũng là phụ nữ, cũng trải qua những năm tháng thiếu nữ thanh xuân. Tuy rằng bà và Bí thư chi bộ Đường kết hôn là do cha mẹ sắp đặt, chưa nói đến là tình yêu hay không tình yêu, nhưng tâm tư của phụ nữ bà vẫn có thể hiểu được. Nhìn bộ dạng này của Đường Thu Diệp, rõ ràng là đã yêu người đàn ông kia đến tận xương tủy.

Chỉ đến ăn một bữa cơm mà đã cao hứng đến vậy.

Ba mẹ đến thì phải ra tiệm ăn. Còn Tiểu Lưu đến thì Thu Diệp lại coi như việc trọng đại.

Trong cảm nhận của Đường Thu Diệp thì người đàn ông kia là ánh sáng của đời mình. Bất kể Đường Thu Diệp muốn cô làm cái gì cô cũng đều cam tâm tình nguyện.

- Tiểu Lưu quả thật rất tốt, cũng khó trách Thu Diệp lại thích cậu ấy. Như vậy đi, đợi lát nữa Tiểu Lưu đến thì chúng ta hỏi ý kiến cậu ấy một chút.

Bí thư chi bộ Đường trầm ngâm nói. Dù sao cũng là một Bí thư chi bộ vùng ngoại thành thị xã Thanh Phong, ông cũng có thể có chủ ý của mình. Không thể không nói, Bí thư chi bộ Đường trước kia cũng có chút trọng nam khinh nữ, bằng không cũng không đến mức nói câu đầu tiên đã đem Đường Thu Diệp gả cho thằng ngốc. Tuy nhiên, bây giờ con gái mình đã huy hoàng, ý nghĩ trong lòng Bí thư chi bộ Đường cũng đã thay đổi.

Mẹ của Đường Thu Diệp thì đã có thói quen nhiều năm nghe theo ý kiến của chồng nên cũng liền gật đầu.

Đường Thu Diệp ở trong bếp xào rau, trong lòng tràn ngập sự vui mừng. Hôm nay khi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại đến, Đường Thu Diệp cũng nói cho hắn biết, ba mẹ mình đã đến đây. Nhưng nói thật, Đường Thu Diệp cảm thấy trong lòng có chút không yên. Cô không muốn Lưu Vĩ Hồng giáp mặt với ba mẹ mình. Dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng là mờ ám, Lưu Vĩ Hồng lại xuất thân hiển hách, bản thân lại là cán bộ huyện. Đường Thu Diệp sợ Lưu Vĩ Hồng sẽ khó xử. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng vừa nghe xong, không nói hai lời liền bảo rằng sẽ phải đến thăm hai bác. Đường Thu Diệp lúc ấy thật cao hứng, thầm nghĩ nếu như có Lưu Vĩ Hồng ở đây sẽ bổ nhào vào trong người hắn, ôm chầm lấy hắn một phen.

Vĩ Hồng là thật lòng với cô!

Đường Thu Diệp tin tưởng vững chắc điểm này.

- Ba, mẹ, Lưu Vĩ Hồng còn một lát nữa mới đến. Ba mẹ cứ xem TV trước đi. Ba, trên bàn có báo đó.

Đường Thu Diệp tay chân lanh lẹ, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, từ trong bếp nhô đầu ra nói. Cô biết ba mình làm cán bộ thôn đã hai mươi mấy năm, có thói quen xem báo. Vừa vặn Lưu Vĩ Hồng cũng thích xem báo nên Đường Thu Diệp đặt rất nhiều tạp chí, báo ở nhà. Khi Lưu Vĩ Hồng đến thì cũng có cái để xem. Khi những phút rảnh rỗi, Đường Thu Diệp cũng thư giãn xem qua một chút. Trình độ văn hóa của cô không cao, nhưng sau hai năm làm bà chủ thì vô tình cũng biết được rất nhiều chữ, khả năng lý giải cũng rất cao. Xem những tờ báo hay tạp chí bình thường đều không thành vấn đề.

- Được!

Bí thư chi bộ Đường cười gật đầu.

Mẹ của Đường Thu Diệp vội vàng gật đầu, rồi đem xấp báo chí trên bàn lại, đặt bên cạnh chồng mình.

Ở nhà, Bí thư chi bộ Đường chính là trời!

Đường Thu Diệp quyết một lòng một dạ với Lưu Vĩ Hồng, hơn phân nửa cũng là do ảnh hưởng từ mẹ, luôn nghĩ rằng phụ nữ phải hầu hạ đàn ông là điều hoàn toàn chính đáng.

Bí thư chi bộ Đường tùy tay cầm lấy một tờ báo, nhìn qua còn rất mới, hẳn là mới vừa phát hành.

Đó là tờ Nhật báo Hạo Dương.

Địa khu Hạo Dương thành lập được hai năm, mới bắt đầu thành lập Nhật báo Hạo Dương. Đầu năm nay mới chính thức ra mắt, trước mắt chỉ là một tờ báo nhỏ, phương thức sắp chữ theo kiểu cũ, trên cơ bản đều lấy Nhật báo Sở Nam làm chuẩn.

Bí thư chi bộ Đường tùy ý xem qua một chút, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên trang nhất của tờ báo, hai hàng lông mày lập tức giương lên, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Trên trang nhất có đưa tin, sắp tới bộ máy lãnh đạo của địa khu Hạo Dương sẽ thay đổi, trong đó còn viết: Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đảm nhiệm chức Phó bí thư thị ủy, Phó chủ tịch thị xã, quyền Chủ tịch thị xã.

Đồng chí Lưu Vĩ Hồng?

Chủ tịch xã?

Trong khoảng thời gian ngắn, Bí thư chi bộ Đường có chút thất thần.

Bình luận

Truyện đang đọc