Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1306: Nghiệt duyên
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Bí thư Lưu, phóng viên Tiêu, đây chính là cuốn nhật ký của Tô Hồng Hồng. Trong này, có ghi lại rất nhiều bí mật, có liên quan đến Thân Chấn Phát, cũng có liên quan đến Ngụy Phượng Hữu, và còn liên quan đến rất nhiều cán bộ quan trọng khác…
Từ Lợi Quốc nói rất kích động, mặt đỏ bừng, giọng nói không kiềm chế nổi, nói khá lớn, cả người cũng hơi run run.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Từ Lợi Quốc, bây giờ anh đang chính thức tố cáo Thân Chấn Phát sao?
- Đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi chính thức tố cáo!
Từ Lợi Quốc ra sức gật đầu, vẻ mặt lộ rõ sự kiên quyết.
- Được, tôi chấp nhận sự tố cáo của anh.
Lưu Vĩ Hồng trịnh trọng gật đầu, đưa tay lấy cái cặp giấy tờ màu vàng kia, tùy tiện xem qua, khá dày, có lẽ có hai cuốn nhật ký. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không mở ra ngay.
- Anh Từ, nói chuyện một chút đi, tại sao anh có được những cuốn nhật ký này? Phát hiện ra khi nào?
Lưu Vĩ Hồng tùy tiện bỏ cặp giấp màu vàng lên ghế sô pha, hỏi Từ Lợi Quốc. Lúc này hắn không cần thiết phải mở cuốn nhật ký ra trước mặt Từ Lợi Quốc, như vậy chứng tỏ Bí thư Lưu cũng quá nóng lòng rồi, có vẻ rất mất phong độ.
- Là thế này, Bí thư Lưu, ngày mà Tô Hồng Hồng gặp chuyện không may, cấp cứu trong bệnh viện phải cần rất nhiều tiền. Trong nhà chúng tôi, bình thường tiền đều do Tô Hồng Hồng giữ, tiền lương của tôi mỗi khi nhận về cũng giao cho cô ấy hết, cô ấy… cô ấy sẽ đưa lại tiền tiêu vặt cho tôi…
Nói tới đây, Từ Lợi Quốc hơi ngại ngùng. Tuy rất nhiều đàn ông cũng có tính cách như y, chỉ có tác dụng như một công cụ kiếm tiền, một nô lệ tiêu tiền trong nhà thôi. Nhưng Từ Lợi Quốc thân là đàn ông, bản thân y cũng cảm thấy điều này cũng không có gì đáng tự hào để khoe ra. Những người đàn ông dù chịu uất ức thế nào, thì cũng luôn có sự tự tôn của riêng mình.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, không hề lộ vẻ châm chọc hay khinh thường gì.
Càng là những người nhỏ nhặt, thì lòng tự trọng lại thường rất mẫn cảm.
-… Lúc đó tôi cảm thấy nóng ruột, lục khắp nhà để tìm sổ tiết kiệm.
Tô Hồng Hồng có một cái ngăn kéo, bình thường vẫn luôn khóa, không cho tôi xem. Lần này, tôi không quan tâm được nhiều việc như vậy nữa, cứu người quan trọng, tôi phá khóa, cuối cùng cũng tìm được sổ tiết kiệm, cũng tìm được hai cuốn nhật ký. Lúc đó tôi cũng không có thời gian để xem, bỏ đó đến tối hôm qua mới lấy ra xem. Kết quả, tôi phát hiện bên trong có ghi chép rất nhiều điều, đều liên quan đến Thân Chấn Phát, bọn họ… từ lâu bọn họ đã phát sinh chuyện đó rồi, có từ trước khi tôi và Tô Hồng Hồng kết hôn, ha ha….
Từ Lợi Quốc cười khổ, lắc đầu tự giễu.
- Lúc đó tôi liền khóc, tôi còn cách nào nữa? Tô Hồng Hồng đã chết rồi, còn có thể làm thế nào? Tôi cũng không thể làm gì được cô ấy!
Từ Lợi Quốc tiếp tục nói, kìm nén cảm xúc. Vốn dĩ trước mặt Lưu Vĩ Hồng, y vốn dĩ vẫn luôn câu nệ, bây giờ lại nói thẳng hết ra. Cái này gọi là ‘nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm’.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Anh và Tô Hồng Hồng, quen biết nhau như thế nào?
Nụ cười khổ trên mặt Từ Lợi Quốc càng rõ hơn, dừng lại một chút, mới nói:
- Thân Chấn Phát giới thiệu.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi liếc nhìn Tiêu Du Tình một cái.
- Bí thư Lưu, phóng viên Tiêu, có phải hai người cảm thấy kỳ lạ không? Hai người không hiểu được đâu, hai người đều là những nhân vật lớn, không thể hiểu được cuộc sống của những người bình thường như chúng tôi đâu. Thật ra chúng tôi rất khó khăn…
Động tác nhỏ vô tình này của Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình, lập tức kích động đến Từ Lợi Quốc, lập tức liền biết, đây chính là ‘kháng nghị’.
- Tôi hiểu, tôi cũng từng là người dân bình thường.
Lưu Vĩ Hồng liền nói, vẻ mặt rất chân thành.
Một chút khó hiểu, hiện lên trong mắt Tiêu Du Tình.
Lưu nhị thiếu gia, không phải chứ?
Anh lúc nào từng là người dân bình thường?
Chẳng lẽ dạy học một năm trong trường Trung cấp Nông Nghiệp Sở Nam, thì có tư cách tự xưng là người dân bình thường?
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng, không giống như đang nói dối. Dường như thật sự có một khoảng thời gian dài hắn đã từng làm người dân bình thường.
Đương nhiên, tiểu thư Tiêu có thông minh hơn nữa, cũng không thể ngờ được, anh chàng đẹp trai khôi ngô tuấn tú ngồi bên cạnh cô bây giờ, thật ra là một ‘ông chú’ đã trải qua một đời thế sự.
- Thật không?
Hiển nhiên, Từ Lợi Quốc cũng giống Tiêu Du Tình, không tin lắm vào những lời này của Bí thư Lưu. Nhưng Từ Lợi Quốc cũng không tiếp tục ‘nghiên cứu thảo luận’ về vấn đề này nữa, mà tiếp tục nói về những chuyện của y và Tô Hồng Hồng.
- Nói ra, Thân Chấn Phát và gia đình tôi cũng có mối quan hệ thân thích, tôi gọi ông ta là cậu họ, cũng coi như thân thích đi. Nhưng thực tế cũng không qua lại gì nhiều, chỉ có dịp Tết hàng năm, tôi và mẹ tôi có đến nhà ông ta ngồi một lúc, chúc năm mới. Ông ta lúc đó, là hiệu trưởng của một trường trung học ở Ninh Dương, cũng được coi là có quyền thế. Mùa xuân năm đó, ông ta đột nhiên hỏi tôi có đối tượng kết hôn chưa, nghe nói tôi còn chưa có bạn gái, liền giới thiệu cho tôi một người, chính là Tô Hồng Hồng…
Từ Lợi Quốc nói đến một chuyện ‘cổ xưa’.
Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình đều không ngắt lời y, mà rất chăm chú lắng nghe. Hiển nhiên, những việc này trong lòng Từ Lợi Quốc, không biết đã giấu bao nhiêu năm rồi, có lẽ từ trước đến nay chưa từng nói với ai. Loại gánh nặng này, đè nén trong lòng một người đàn ông, đè nén đến mấy năm, sự nghẹn ngào như vậy, khó chịu đến thế nào?
Cứ để y nói ra đi!
- Lúc đó tôi chỉ nghĩ ông ta đùa giỡn thôi. Ông ta là một nhân vật lớn, sao có thể giới thiệu bạn gái cho tôi được, chỉ xem đó là một câu nói tiện miệng nói ra thôi, tôi cũng không quan tâm. Ai ngờ không lâu sau, ông ta thật sự đã giới thiệu Tô Hồng Hồng cho tôi. Bí thư Lưu, phóng viên Tiêu, không giấu gì hai người, lúc đó tôi thật sự vui mừng vô cùng… Tô Hồng Hồng là người rất đẹp, còn là một giáo viên trung học, tôi đâu có xứng với cô ấy? Tôi chỉ là một thợ bảo trì, còn là công nhân thời vụ. Hai người, một người trên trời một người dưới đất, Tô Hồng Hồng còn cao hơn tôi một cái đầu…
Dường như Từ Lợi Quốc đã chìm vào cảm xúc, ánh mắt hơi mơ màng, suy nghĩ dường như đã quay về những giây phút ngọt ngào của nhiều năm trước. Ít nhất lúc đó, một Từ Lợi Quốc không biết chân tướng sự thật, cũng đã thật sự vui mừng.
Một nhân viên bảo trì thời vụ nhỏ gầy thật thà, bỗng nhiên được nói chuyện yêu đương với một giáo viên trung học xinh đẹp, cảm giác đó, tuyệt đối còn hơn cả cảm giác ‘bánh từ trên trời rơi xuống’.
Theo tục ngữ mà nói, thật sự là nằm mơ cũng phải cười lớn tiếng!
- Chuyện yêu đương của chúng tôi cũng thật sự thuận lợi, rất rất thuận lợi, không hề có khó khăn nào. Gia đình tôi đương nhiên không hề có ý kiến gì, lúc đó còn lo gia đình Tô Hồng Hồng có ý kiến, sau đó tôi đến nhà cô ấy một lần, liền yên tâm. Mọi người trong gia đình cô ấy, chính là bố mẹ vợ của tôi, các dì các cậu, tuy không xem trọng tôi, nhưng cũng không phản đối việc Tô Hồng Hồng yêu tôi… Ha ha, lúc đó tôi còn nói tổ tông linh thiêng, ai ngờ lại là chuyện như thế này…
Từ Lợi Quốc lại cười khổ tự giễu.
- Sau đó chúng tôi kết hôn, không khoa trương. Chỉ là đi đăng ký kết hôn, mời trưởng bối bố mẹ hai bên, bạn bè thân thiết cùng ăn một bữa cơm, coi như thành hôn. Nhà cũng do được cấp, tôi ở nhà máy tơ sợi, chỉ là công nhân thời vụ, ở nhà tập thể. Tô Hồng Hồng là nhân viên chính thức, giáo viên, cán bộ nhà nước… Tối ngày kết hôn, cô ấy không…
Nói tới đây, Từ Lợi Quốc liếc nhìn Tiêu Du Tình một cái, nuốt ngược câu nói tiếp theo vào trong. Hiển nhiên y cảm thấy nói chuyện động phòng trước một người đẹp như phóng viên Tiêu, là chuyện rất không lễ phép.
- Lúc ấy tôi cũng không nói gì. Một giáo viên xinh đẹp, tốt như vậy, ở cùng tôi, cô ấy muốn gì? Tôi sao còn có thể yêu cầu cao sao? Chỉ cần cô ấy thành tâm thành ý sống cùng tôi, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Xã hội bây giờ là như vậy, rất nhiều người trước khi kết hôn đều như vậy.
- Vậy sau đó thì sao? Sau đó ông biết chuyện giữa cô ấy và Thân Chấn Phát chứ?
Tiêu Du Tình bị câu chuyện của Từ Lợi Quốc hấp dẫn, không kìm nổi mở miệng hỏi.
Từ Lợi Quốc cười đau khổ, nói:
- Biết. Có thể không biết được sao? Việc như vậy, giấu được một lúc, không thể giấu được cả đời. Không những tôi biết, vợ của Thân Chấn Phát là Liên Hàn Mai cũng biết. Cãi lộn ầm ĩ, còn tìm đến tôi hai lần, mắng tôi không có dũng khí, không biết dạy vợ… Bà cô này, bà ta lợi hại như vậy, chẳng phải cũng không quản nổi chồng mình hay sao?
Từ Lợi Quốc hơi tức giận.
Có thể thấy oán hận trong lòng y đối với Liên Hàn Mai, cũng không ít hơn sự oán hận đối với Thân Chấn Phát.
Chính người phụ nữ này, đã hại chết vợ y.
Lưu Vĩ Hồng lại có thể hiểu được. Tình cảm của Từ Lợi Quốc đối với Tô Hồng Hồng, có lẽ rất phức tạp. Vừa căm hận cô thông dâm cùng Thân Chấn phát, vừa luyến tiếc không nỡ chia tay. Theo miêu tả của Từ Lợi Quốc, chỉ nhìn từ bên ngoài, Từ Lợi Quốc không xứng với Tô Hồng Hồng, một trên trời một dưới đất.
- Sau đó, tôi nghĩ, phải có một đứa con. Tôi nghĩ, có con rồi, Tô Hồng Hồng cũng sẽ hồi tâm, sống đường hoàng. Tô Hồng Hồng vẫn luôn không đồng ý sinh con, sau đó có thai, cũng không có cách nào khác, đành phải sinh.
- Đứa nhỏ đó…
Tiêu Du Tình buột miệng, lập tức cảm thấy không ổn, lại nuốt ngược câu nói tiếp theo vào.
Từ Lợi Quốc liếc nhìn cô, biết cô muốn nói gì, liền nói:
- Đứa con của tôi, rất giống tôi. Chuyện này, trong nhật ký của Tô Hồng Hồng cũng có viết… Nhật ký của cô ấy, cái gì cũng có viết. Những việc với Thân Chấn Phát, đều viết hết, còn cả việc của Thân Chấn Phát với những người phụ nữ khác, cô ấy cũng viết.
Hai cuốn nhật ký dày, nội dung quả thực cũng rất phong phú.
- Bí thư Lưu, bây giờ tôi giao cuốn nhật ký cho anh rồi, những cuốn nhật ký này, từ lúc Tô Hồng Hồng được phân công đến trường trung học Ninh Dương, đã bắt đầu viết. Tôi tin chắc nội dung bên trong hoàn toàn chính xác. Thời điểm đó, Tô Hồng Hồng tuyệt đối cũng không thể ngờ, sẽ có một ngày, cô ấy lại bị người ta bức chết như vậy.
Từ Lợi Quốc nói xong, hai mắt lại đỏ lên.
- Bí thư Lưu, Tô Hồng Hồng có lỗi với tôi, nhưng cô ấy là vợ tôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, cô ấy còn sinh con cho tôi nữa. Tôi không thể để cô ấy bị người ta cứ thế bức chết như vậy được. Thân Chấn Phát quá xấu xa, vợ lão Liên Hàn Mai cũng quá xấu xa, còn cả những người thân bạn bè của họ, đều là những kẻ ỷ thế khinh người! Mong anh nhất định phải đứng ra giúp tôi, giúp Tô Hồng Hồng. Cầu xin anh!
Từ Lợi Quốc đứng dậy, cúi người thật sâu với Lưu Vĩ Hồng.
- Anh yên tâm, chỉ cần chứng cứ xác thực, chúng tôi nhất định sẽ cho các anh một câu trả lời vừa lòng!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, đáp với vẻ rất trịnh trọng.