QUAN GIA

Hứa Duy Chúng uy hiếp xong Lân mập, nhìn Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái, bưng ly rượu lên, xoay người bỏ đi.

- Chờ một chút.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, rất bình tĩnh nói.

Hứa Duy Chúng xoay người lại, cũng rất bình tĩnh nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.

- Hứa công tử, tôi tên Lưu Vĩ Hồng, tôi vừa mới cùng Cảnh tiên sinh bàn chút chuyện, không phải vụ làm ăn bình thường. Tôi muốn mời Cảnh tiên sinh đến địa phương tôi xây dựng một nhà máy chế biến sản phẩm từ sữa, trợ giúp cho nông dân địa phương thoát khỏi cảnh nghèo khó vươn lên làm giàu. Nông dân địa phương có đời sống khá nghèo khó nên rất cần sự trợ giúp, điểm này Hứa công tử hẳn là biết rõ?

Hứa Duy Chúng nhún vai, châm biếm nói:

- Tôi không biết, cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết, kẻ nào gây trở ngại cho tôi, tôi sẽ tức giận, sẽ tính sổ kẻ đó. Điểm này, Lưu tiên sinh tốt nhất là nên biết.

Hứa Duy Chúng hôm nay thật sự bị Vũ Thường làm cho tức giận, lại không thể đi tìm người ta trút giận theo kiểu đàn bà, nên chỉ có thể xem Lưu Nhị Ca là thùng rác để trút giận.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Thì ra là thế, tôi hiểu rồi. Hứa công tử tự mình giải quyết ổn thoả đi.

- Sao, Lưu tiên sinh uy hiếp tôi?

Hứa Duy Chúng lúc này hai hàng lông mày dựng lên, trên mặt hiện lên một vẻ rất hung hãn.

Lân mập thấy cảnh trước mắt hai người giương cung múa kiếm, liền rất khẩn trương nói:

- Lưu tiên sinh, rất xin lỗi, vụ làm ăn này tôi phải suy xét một chút, về sau sẽ nói sau nhé. Tạm biệt.

Nói xong, lại khom lưng với Hứa Duy Chúng, lôi theo Quách Mộng Tuyết vội vã bỏ đi, không dám quay đầu lại.

Lưu Vĩ Hồng cũng không buồn có phản ứng với Hứa Duy Chúng, chậm rãi trở về chổ ngồi, nâng chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm hồng rượu, mắt không thèm nhìn Hứa Duy Chúng.

Hạ Hàn trong mắt ngược lại đang phát hỏa, quả thật rất muốn xông lên tát cho Hứa Duy Chúng vài cái tát nảy lửa, cho gã tỉnh người. Chỉ có điều, lúc này Lưu Vĩ Hồng ngồi ở bên ngoài của y, chắn mất lối đi rồi.

Hứa Duy Chúng thù hằn nhìn chăm chú Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, lạnh lùng "Hừ" một tiếng, xoay người đi.

Vũ Thường cũng nhìn thấy được tình huống này, vội vàng kết thúc cuộc thoại với các bằng hữu, bước nhanh tới, hỏi:

- Vệ Hồng, sao lại thế này? Sao tên kia còn giằng co gì thế? Cảnh tiên sinh đâu?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Cảnh tiên sinh đi rồi, Hứa công tử dặn dò ông ta, có những vụ kinh doanh có thể làm, nhưng cũng có những phi vụ kinh doanh không thể làm. Cảnh tiên sinh hình như là hơi sợ. Bạn đang đọc chuyện tại

- Cái gì?

Vũ Thường quả thực không hiểu ra sao cả.

Không ngờ có loại người như vậy. Người ta bàn chuyện buôn bán với ai, y cũng muốn quản sao?

- Còn nữa, chị Vũ Thường, Hứa công tử kia còn nói, ai gây trở ngại gã, gã sẽ không vui, sẽ tính sổ kẻ đó. Em thật sự rất muốn hỏi, gã rốt cuộc muốn tính sổ chúng ta như thế nào!

Hạ Hàn rốt cuộc không kìm nổi, oán hận nói.

Cũng chính do bị Lưu Vĩ Hồng ngăn cản, bằng không thì vừa rồi Hứa công tử đã bị đánh cho rất khó coi.

- Có loại người như thế sao? Chị sẽ đi dạy dỗ gã.

Vũ Thường quả thực nghe mà tức đến chịu không được, muốn đi tìm Hứa Duy Chúng nói chuyện.

- Thôi đi, chị. Người như thế, có nói như thế nào cũng vô dụng. Người như thế rất cố chấp, tự mình biết là được rồi.

Lưu Vĩ Hồng ngăn Vũ Thường.

- Vậy em nói, phải làm như thế nào mới có thể giáo huấn gã?

Lưu Vĩ Hồng cười cười nâng chén rượu, nói:

- Chị, uống rượu đi, đừng bị loại này làm ảnh hưởng tâm trạng.

Trời dần về khuya, đầu đường cuối phố của Giang Khẩu nơi nơi lại sáng ánh đèn, dòng xe lưu thông tấp nập, đã mang chút hơi hướng của cái gọi là "Thành phố không đêm".

Bảng hiệu cực lớn sáng ánh đèn của khách sạn Hồng Nghiệp nhìn có vẻ rất bắt mắt, "Thân hình" khổng lồ của khách sạn hiện ra vô cùng uy phong. Hai mươi năm sau, loại khách sạn như vầy có lẽ sẽ không là gì nhưng vào lúc này thì nó tuyệt đối là khách sạn hạng nhất.

Cái tên khách sạn Hồng Nghiệp cũng rất khó vang dội. Đương nhiên nguyên nhân chính yếu không phải vì khách sạn Hồng nghiệp trang hoàng xa hoa nên giá cả đắt đỏ, mà chủ yếu còn do "phục vụ đặc thù" của khách sạn này.

Chỉ mới bước vào thập niên chín mươi, ngành "phục vụ đặc thù" không giống như đời sau, mọc lên như nấm. Ở đất Giang Khẩu này, cải cách mở cửa đầu tiên cũng úp úp mở mở "Lo ôm tỳ bà che nửa mặt". Tuy nhiên đã có dấu hiệu "Phát triển".

Khách sạn Hồng Nghiệp là một trong số đó.

Nghe nói bọn họ có thể vì khách cung cấp phục vụ từ A tới Z, nhân viên phục vụ cũng thuộc dạng nhất đẳng, tươi ngon mọng nước và xinh đẹp.

Hiện tại, trong một phòng riêng bên trong Khách sạn Hồng Nghiệp, bốn vị khách trẻ tuổi đang ngồi. Bốn vị khách này quần áo gọn gàng, tuy không phải hàng hiệu quá đắt tiền, nhưng cũng thuộc hàng bậc trung, nhìn qua thì biết là con cháu đại gia.

Trên thực tế cũng là như vậy.

Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn, tiểu Xuyên thêm chiến hữu của Hạ Hàn là Vương Chấn Nam.

Ba vị kia không nói, về tiêu chuẩn Vương Chấn Nam cũng không thua kém, cha y đã chuyển nơi làm việc, khi còn công tác trong quân đội đã cùng Mạnh Thanh Sơn hợp tác trong một khoảng thời gian khá dài. Mạnh Thanh Sơn là quân đoàn trưởng, cha Vương Chấn Nam là chính ủy quân đoàn. Xuất phát từ chỗ tin cậy là chiến hữu cũ, nên cho thằng con đến đơn vị quân đội của Mạnh Thanh Sơn, hiện giờ y đảm nhiệm chức Đại đội trưởng trong quân đoàn khu cảnh ở Giang Khẩu. Với tuổi tác còn trẻ như thế thì đây có thể coi là đầy triển vọng. Khi Hạ Hàn còn trong quân đội có mối quan hệ rất thân thiết với y. Tuy nhiên, lần này gọi y đến khách sạn cùng uống rượu là do có ý đồ khác.

- Tiểu Xuyên, cậu hỏi rõ rồi sao, người chủ khách sạn này thật sự là Hứa Duy Chúng sao?

Bốn người ở trong phòng riêng ngồi uống, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi.

Quý Tiểu Xuyên học đại học ở Hoa Nam, nghe nói Lưu Vĩ Hồng tới Giang Khẩu, hôm qua vội vã quay về. Vừa về đến, Lưu Vĩ Hồng liền bảo y đi giải quyết một chút chuyện có liên quan đến Hứa Duy Chúng. Quý Tiểu Xuyên tuy không hiểu rõ Nhị ca bảo mình đi điều tra chuyện này để làm chi, nhưng lời Nhị ca nói y nghe răm rắp, không chờ nói đến lời thứ hai mới đi.

- Yên tâm, Nhị ca, không sai đâu. Người đại diện của khách sạn này chính là anh họ của Hứa Duy Chúng. Trên thực tế, khách sạn là do Hứa Duy Chúng mở, gã mới là ông chủ thật sự.

Quý Tiểu Xuyên rất tự tin đáp.

Quý Tiểu Xuyên là người đặc biệt thông minh, tuy rằng vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng cũng đã ở thành phố Giang Khẩu kết bè kết phái, bang đó gọi là "Nha nội". Y vốn lớn lên từ môi trường đó nên về quy củ rất quen thuộc. Sau khi tới thành phố Giang Khẩu, đã nhanh chóng lập ra bang "Nha nội " khẳng định chỗ đứng.

- Khách sạn là do gã mở? Con mẹ nó, thằng nhãi này có tiền thế sao?

Hạ Hàn giật mình nói.

Y chưa kinh doanh qua khách sạn, không biết một khách sạn tầm thế này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, nhưng con số không phải nhỏ, không có vài triệu khẳng định sẽ không làm được trò trống gì. Vào năm 90, mấy triệu tuyệt đối là con số khiến người ta kinh ngạc, có thể nói là con số trên trời.

Quý Tiểu Xuyên cười lạnh nói:

- Tự gã thì khẳng định sẽ không có nhiều tiền như vậy. Hơn phân nửa là của cha gã là Hứa Quý Sinh bỏ ra.

Chuyện có liên quan đến cha của Hứa Duy Chúng là Hứa Quý Sinh, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng biết được kha khá.

- Mẹ nó, một Phó cục trưởng cục công an sao có số tiền lớn như vậy để mở một khách sạn?

Hạ Hàn có chút nửa tin nửa ngờ. Cũng khó trách, ở trong mắt Hạ Hàn, khách sạn này thật sự xa hoa quá mức, e rằng tất cả đều dùng tiền giấy dán lên. Bản thân y công tác ở cục công an, thật sự khó mà tin được rằng một Phó cục trưởng cục công an không ngờ có nhiều tiền đến thế.

Quý Tiểu Xuyên cười nói:

- Anh Hạ Hàn, nói một câu đắc tội với anh, anh đấy, thật đúng là hiếm khi va chạm, ít thấy chuyện kỳ quái. Anh cho là người ta cục phó cục công an thành phố Giang Khẩu giống đồn trưởng như anh sao? Nói như thế có nghĩa, một Bí thư chi bộ ở vùng nông thôn ngoại thành của Giang Khẩu nếu anh cho gã cái ghế Bí thư huyện ủy gã cũng không thèm đổi. Tiền kia tới như nước, không phải phiêu lưu gánh bất kỳ mạo hiểm nào, chỉ lo làm chủ một phương.

Quý Tiểu Xuyên tuy rằng lần đầu tiếp xúc với Hạ Hàn, nhưng đã thích tính cách của Hạ Hàn lập tức. Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hoặc nói là "Thối vị cùng thụ" cũng đúng. Biết tính tình Hạ Hàn, khi đã xem mình là bằng hữu thì không quan tâm chấp nhặt mình nói gì.

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, hoàn toàn đồng ý với Quý Tiểu Xuyên.

Đừng nói là Bí thư chi bộ vùng ngoại thành nông thôn Giang Khẩu, cho dù là nông dân bình thường cũng là một trong những "Nhà giàu mới nổi" trong thập niên chín mươi. Về phần vị Phó cục trưởng Hứa Quý Sinh, đặc khu Giang Khẩu vừa thành lập, gã đã đảm nhiệm chức vụ rồi, từ Đại đội trưởng Trị an khu cục, đến Chi đội trưởng cục trị an thành phố, Phó cục trưởng, trong mười năm từng bước một thăng tiến, nếu muốn quản nguồn gốc của khối sản nghiệp thì tiền mở một khách sạn như vậy thật sự chỉ là một bữa ăn sáng.

Tài sản năm ba triệu, ở Giang Khẩu hiện thời cũng không thể tính là nhiều tiền. Càng không cần nói đến hai mươi năm sau, triệu phú cũng mua không nổi một phòng bếp hay nhà vệ sinh của Giang Khẩu, danh xứng với cái gọi là "Triệu nghèo ông".

- Con mẹ nó, khó trách khách sạn này kiêu ngạo như vậy.

Hạ Hàn không kìm nổi chửi thề.

Khách sạn của Phó cục trưởng chủ quản trị an của cục Công an, cái gì mà "phục vụ đặc thù " không thể làm? Kiểm tra kiểu nào cũng không sợ. Cho dù là trên tỉnh xuống kiểm tra đột ngột cũng tuyệt đối không qua được Cục công an thành phố.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, hỏi:

- Hạ Hàn, ngươi đã điều tra ra Hoàng Đào Hoa quả thật là ở khách sạn này?

Hạ Hàn gật gật đầu, nói:

- Đúng thế. Số thứ tự của cô ta đây. Con mẹ nó, cái khách sạn chim cò này không biết có bao nhiêu nhân viên phục vụ, tôi xem ít nhất cũng có hơn trăm người.

Quý Tiểu Xuyên cười nói:

- Không chênh lệch lắm, đã có người thống kê qua, là một trăm lẻ tám người.

- Uống, Lương Sơn hảo hán, uống đi.

Hạ Hàn kêu lên.

Lưu Vĩ Hồng lại hỏi:

- Tiểu Xuyên, ai thống kê qua, cậu à?

Quý Tiểu Xuyên liên tục xua tay:

- Nhị Ca, cái này không phải em. Em trước kia có tới chơi qua, nhưng rất ít lần, vài người bạn hữu của em thì tới thường hơn, gần như có bao nhiêu em thì đã gọi hết bấy nhiêu em đó phục vụ rồi.

Khi nói ra những lời này, Quý Tiểu Xuyên không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng, sợ bị Nhị Ca "Vạch trần". Nói ra thì trong bang hội huynh đệ này Quý Tiểu Xuyên nhỏ tuổi nhất, và cũng sợ Nhị Ca nhất.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tiểu Xuyên, cậu hiện tại tuổi còn nhỏ, huyết khí chưa thông hoàn toàn, những nơi này ít lui tới sẽ tốt hơn, bằng không về sau cậu biết lợi hại thì đã muộn.

- Không không, Nhị ca yên tâm, em thật sự tới rất ít.

Quý tiểu Xuyên vội vàng nói.

- Được rồi, cậu đi đi, chuyện đêm nay cậu đừng nói ra ngoài, nếu nói ra thì cha cậu sẽ bị ảnh hưởng không tốt.

Quý Tiểu Xuyên còn chần chừ, không chịu đi, nói:

- Nhị Ca, để em ở lại đi, không có việc gì đâu.

- Không được! Đợi lát mọi thứ loạn lên, tôi sợ làm cậu bị thương. Đi đi!

Lưu Vĩ Hồng giọng nghiêm khắc nói.

- Vậy các vị cẩn thận một chút. Hứa Duy Chúng nuôi dưỡng một đại bang phái không tệ đâu.

Quý Tiểu Xuyên đành phải miễn cưỡng đi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò một câu.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, khoát khoát tay.

Bình luận

Truyện đang đọc