QUAN GIA

Chương 552: Quan hệ đặc biệt

Trong phòng 308 xa hoa của khách sạn Giang Hải, Chu Bằng Cử lười biếng tựa vào giường, cầm trong tay một bản báo cáo. Lý Thanh Mai ngồi trên ghế dựa, nâng một tách trà tinh xảo màu trắng, nhấp một ngụm trà.

Lý Thanh Mai là Cục trưởng cục Tài chính thị xã Hạo Dương, năm nay ba mươi bảy tuổi, vẫn giữ mốt tóc dài lượn sóng từng lọn nhỏ, dưới cổ chữ V của chiếc áo len màu xanh da trời lộ ra áo lót màu trắng, bộ ngực vun cao, phối hợp với quần tây màu đen và giày da đen bóng, dáng người của cô rất thanh mảnh. Chỉ xem diện mạo bên ngoài thì Lý Thanh Mai là một người có dáng vẻ thùy mị.

Toàn bộ cán bộ thị xã Hạp Dương đều biết rõ quan hệ giữa Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai. Họ là anh em họ, đương nhiên không phải bà con gần nhưng cũng có chút quan hệ huyết thống.

Lúc Chu Bằng Cử nhận chức Trưởng ban Tổ chức thị xã thì Lý Thanh Mai mới là Phó cục trưởng Cục tài chính thị xã. Chu Bằng Cử chuyển lên làm Phó bí thư Thị ủy, Phó Chủ tịch thường trực thị xã, Lý Thanh Mai liền trở thành Cục trưởng Cục tài chính.

Đây cũng là một trong những điều kiện để Chu Bằng Cử đồng ý chuyển lên làm phó Chủ tịch thường trực thị xã. Chủ tịch và phó Chủ tịch thường trực thị xã đều quản lý tài chính. Thông thường, nếu Cục trưởng Cục tài chính không phải là thân tín của Bí thư Thị ủy thì là tâm phúc của Chủ tịch thị xã. Lúc Chu Bằng Cử tới đây, Cục trưởng Cục tài chính thị xã lại là em họ của phó Chủ tịch thường trực thị xã.

Uyển Trung Hưng vì muốn nắm thực quyền đã nhượng bộ Chu Bằng Cử rất nhiều. Đương nhiên, không phải một Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị Ủy Uyển Trung Hưng không làm gì được Chu Bằng Cử, quan trọng ở chỗ Uyển Trung Hưng cảm thấy Lý Thanh Mai làm Cục trưởng Cục Tài chính không có gì xấu. Lý Thanh Mai lại có năng lực, ở Cục Tài chính có biệt danh là “người đàn bà thép”.

Từ khi Thủ tướng nước Anh là Thatcher đến thăm nước ta, biệt danh “người đàn bà thép” không còn là độc quyền của bà nữa, trong nước rất nhanh chóng xuất hiện muôn hình vạn trạng người đàn bà thép khác. Chỉ cần là phụ nữ lấy được chút thành tích trong lĩnh vực nào đó sẽ được gọi là “người đàn bà thép”.

Uyển Trung Hưng cảm thấy, để em họ Chu Bằng Cử đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Tài chính vừa lúc có thể giữ cân bằng với Chủ tịch thị xã. Chủ tịch thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã không cùng phe, tranh qua đấu lại. Uyển Trung Hưng địa vị cao hơn, có thể làm Lã Vọng buông câu.

Đây cũng là thủ đoạn quyền biến.

Sự thật chứng minh, mưu lược của Uyển Trung Hưng rất thành công. Chủ tịch thị xã và Chu Bằng Cử ngoài êm trong ấm, nội bộ thì như nước với lửa, đấu đến trời đất mịt mù. Hai người xoắn lấy nhau như một sợi dây thừng thì không có khả năng tranh quyền đoạt lợi với Uyển Trung Hưng. Uyển Trung Hưng liên hợp với Trưởng ban tổ chức cán bộ Đinh Lập Quốc, trên cơ bản nắm quyền điều phối cán bộ. Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Lưu Khánh Long có chỗ dựa là Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi cũng đành chiếm thế hạ phong. Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng giữ được sóng yên biển lặng, trên cơ bản chưa bao giờ xảy chuyện lộn xộn gì.

Đêm nay, Chu Bằng Cử và vài lãnh đạo cấp dưới trong Cục ủy cùng ăn cơm trong khách sạn Giang Hải. Cơm nước xong, theo thường lệ, họ muốn đánh mạt chược một lúc. Mấy lãnh đạo trong Cục ủy đều là tâm phúc của Chu Bằng Cử. Mọi người chơi mạt chược cũng là đánh thật sự, không phải biện pháp để đưa tiền cho Chu Bằng Cử. Đến thời điểm “hiếu kính” tất nhiên phải “hiếu kính”, chơi mạt chược mà giả vờ thì không còn thú vị gì. Dựa vào quan hệ giữa họ và Chu Bằng Cử, muốn đưa gì cũng không cần mờ ám đến thế, có thể thoải mái đến nhà thăm hỏi, để lại thứ này vật kia rồi về. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Những hoạt động như vậy đều ở khách sạn Giang Hải chứ không ở khách sạn Hạo Dương. Hơn nữa, sau khi vào khách sạn Hạo Dươn thì phải chú ý hơn. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nếu chẳng may lọt vào tai Lưu Vĩ Hồng thì quả là bất tiện.

Khách sạn Giang Hải cũng là khách sạn xa hoa số một số hai ở thị xã Hạo Dương, mới khai trương nửa năm trước, ngay trong khu nội thành mới. Ông chủ cũng là bạn của Chu Bằng Cử, rất có tầm nhìn kinh doanh, biết khu nội thành mới đại diện cho tương lai phát triển của thị xã Hạo Dương liền thừa dịp nội thành mới vừa xây dựng, đất còn rẻ, chính sách cũng ưu đãi liền tiến vào, chiếm vị trí hàng đầu. Nói về trang hoàng xa hoa, đầy đủ tiện nghi không thua gì các khách sạn trên thị xã Hạo Dương.

Trên thực tế, khách sạn Giang Hải làm ăn tốt vô cùng, ngày nào cũng không còn chỗ ngồi, rất nhiều cán bộ ở Địa khu và thị xã đều rất thích ăn cơm hay đánh bài giải trí ở khách sạn Giang Hải. Thật ra muốn có các hoạt động khác, ở đây cũng an toàn, không cần lo lắng.

Có thể mở được một khách sạn xa hoa tốt như vậy, ông chủ nhất định là một nhân vật có thể chơi được với cả hai phe hắc bạch.

Mọi người đã đến đủ, chỉ cần Chu Bằng Cử tới, Lý Thanh Mai nhất định sẽ trình diện. Cục trưởng cục tài chính cũng là nhân vật mà các lãnh đạo Cục ủy khác cần nịnh bợ.

Thời gian không còn sớm, đã đánh xong mấy ván mạt chược, Chu Bằng Cử không may mắn lắm đã thua vài ván, bèn nhường cho người khác để nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Chu Bằng Cử nghỉ thì không bao lâu sau, Lý Thanh Mai cũng sẽ nghỉ, sau đó sẽ không thấy bóng hai người nữa.

Còn chuyện Cục trưởng Lý đi đâu thì mọi người rất tự giác, tuyệt không hỏi bậy.

Chủ tịch thị xã Chu đối nhân xử thế rất phải phép, đối với mấy người họ thật không tệ, mọi người tự nhiên thụ ân phải báo đáp, tự động kiêng kị một người. Hơn nữa, người ta là anh em họ đàng hoàng, không thể ngờ vực lung tung không có căn cứ.

Chu Bằng Cử trở lại phòng, vừa mới pha tách trà, Lý Thanh Mai đi ra.

Phòng 308 khách sạn Giang Hải gần như là phòng riêng của Chu Bằng Cử, cho dù không đến thì gian phòng này cũng không dễ dàng cho thuê. Ai biết được khi nào thì Chủ tịch thị xã Chu lại đến!

Vì vậy, phòng 308 trang hoàng không giống các phòng khác mà trang trí nội thất và vật dụng càng xa hoa hơn, trà cũng là loại trà lá nhọn mà Chủ tịch thị xã Chu thích nhất. Một ít đồ dùng hàng ngày cũng được sắp xếp đầy đủ, tiện nghi như ở nhà, thậm chí còn hơn cả ở nhà. Chu Bằng Cử tới đây, xem nơi này như nhà, thật sự thoải mái.

Thật ra Chu Bằng Cử cũng không chú ý lắm đến việc uống trà, trà xanh, hồng trà hay trà lài cũng được. Người thật sự thích uống trà lá nhọn là Lý Thanh Mai. Cục trưởng Lý thích loại trà này vì nó có mùi thơm thanh nhã mà bền lâu.

Chu Bằng Cử đã cẩn thận pha trà ngon cho Lý Thanh Mai, lười biếng tựa vào giường, nhìn dáng bưng chén trà với ngón út vểnh lên của Lý Thanh Mai, đối với Chu Bằng Cử cũng là một loại hưởng thụ.

Nếu không phải họ có quan hệ anh em họ, Chu Bằng Cử nhất định sẽ cưới Lý Thanh Mai. Ông ta yêu người phụ nữ này. Cũng vì tình yêu này mà ông ta còn thích phòng 308 khách sạn Giang Hải còn hơn nhà mình.

Nhưng lần này, sau khi bước vào, Lý Thanh Mai không vội thân mật với ông ta, mà mở ví, lấy một phần báo cáo giao cho Chu Bằng Cử.

Báo cáo là do Ủy ban giáo dục thị xã gởi lên, chủ yếu là mong Ủy ban nhân dân thị xã giải quyết toàn bộ tiền lương nợ giáo viên. Loại báo cáo đòi tiền này trước tiên sẽ trình lên phó Chủ tịch thị xã quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh ký tên và cho ý kiến, sau đó mới chuyển trình Phó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử thẩm duyệt, cuối cùng mới đến Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng cho chỉ thị.

Nhưng báo cáo này không như vậy, có ý kiến của Phó Chủ tịch thị xã Tống Vạn Thanh, có Lưu Vĩ Hồng phê chỉ thị, nhưng thiếu mỗi một ý kiến của Chu Bằng Cử, nhưng cũng không phá hỏng tính quy củ thống nhất. Dù sao thượng cấp của Tống Vạn Thanh là Lưu Vĩ Hồng, không phải Chu Bằng Cử. Phó Chủ tịch thường trực thị xã và phó Chủ tịch thị xã thông thường cùng cấp bậc, chỉ có điều phân công không giống, cũng không có quan hệ lệ thuộc. Hơn nữa, phần báo cáo này cũng rất đặc biệt, đó là sau khi Lưu Vĩ Hồng ở khách sạn Hạo Dương gặp gỡ một vài giáo viên quèn, chỉ thị công việc cho Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Trương Phục Minh tại chỗ. Lúc phân công cũng có mặt phó Chủ tịch thị xã về quản lý giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh Tống Vạn Thanh.

Có chỉ thị phê duyệt của Chủ tịch Thị xã, báo cáo này lập tức được chuyển thẳng đến Cục tài chính.

Lưu Vĩ Hồng chỉ thị rõ ràng, trong vòng một tuần phải phát tất cả số lương và tiền phúc lợi còn lại cho giáo viên, không được chậm trễ.

Lý Thanh Mai vừa thấy bản báo cáo này lập tức gọi điện thoại cho Chu Bằng Cử. Vừa lúc sắp tan tầm, Chu Bằng Cử liền nói với Lý Thanh Mai đừng đến phòng làm việc của mình, tối nay lên khách sạn Giang Hải ăn cơm, cùng nhau đánh bài giải trí, cũng đã hẹn xong hết rồi.

Lý Thanh Mai tất nhiên không phản đối.

Đừng thấy cô và Chu Bằng Cử có quan hệ thân mật, nhưng chung quy cô cũng không thường xuyên xuất hiện trong văn phòng Chu Bằng Cử. Trường hợp Cục trưởng cục tài chính là thân tín của phó Chủ tịch thường trực thị xã là khá hiếm thấy. Lý Thanh Mai rất chịu khó né tránh văn phòng của Chu Bằng Cử, nếu khuấy động đến Chủ tịch Thị xã, khi Chủ tịch Thị xã và phó Chủ tịch thường trực thị xã đấu tranh, e là có chút cố kỵ.

Hơn nữa, quan hệ giữa hai người càng thân thiết càng phải chú ý đến ảnh hưởng. Không nói gì khác, chỉ nói đến danh nghĩa anh em họ cũng phải giữ gìn cẩn thận, nếu lan truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe.

- Hắn cũng hào phóng quá đấy, ký một chữ là giao một đống tiền, tám trăm mấy mươi ngàn đấy, tưởng là tám mươi mấy tệ chắc?

Thấy Chu Bằng Cử nhìn báo cáo không thốt lên tiếng nào, Lý Thanh Mai liền đặt chén trà xuống, không vui nói. Cục trưởng cục tài chính là thế đấy, chỉ cần nhìn thấy báo cáo đòi tiền là không vui. Nơi nào cũng đòi tiền thì nơi đây cũng không dễ làm.

Chu Bằng Cử mỉm cười, tùy tay ném báo cáo vào hộc tủ trên đầu giường nói:- Dù thế nào, khoản tiền này cứ cấp đi, bằng không toàn bộ giáo viên nổi dậy cũng không xong việc.

Lý Thanh Mai nhăn mũi, tức giận nói:- Anh cũng là đứng nói chuyện không đau lưng mà. Tám trăm mấy mươi ngàn, em phải đi gom góp ở đâu? Đến cuối năm, tiền hết khoản này đến khoản khác, đến lúc đó cho các anh xem thế nào?

Chu Bằng Cử lúc này không còn để ý đến chuyện cấp trên gì nữa. Nhìn thấy bộ ngực vun cao của Lý Thanh Mai, hai mắt sáng lên, cười hì hì nói:- Anh đứng nói chuyện không đau lưng, đợi nằm xuống mới đau.

Lý Thanh Mai nghiêng người liếc ông ta một cái, bĩu môi nói:- Thôi đi, đêm nay em phải về, không có lòng dạ nào…

- Đừng mà, hơn mười ngày rồi phải không? Anh sắp nghẹn đến chết rồi đây…

Chu Bằng Cử vội vàng đứng dậy, kêu lên.

Lý Thanh Mai trừng mắt nhìn ông ta, gắt gỏng:- Anh đó, chỉ biết làm chuyện này, thằng nhóc đó không coi anh ra gì mà anh có tâm tình làm chuyện này?

Chu Bằng Cử hơi khinh thường cung tay lên nói:- Có gì đâu. Quan mới nhận chức đốt ba đống lửa ấy mà, nhóc con cũng nên run rẩy kiếm chút uy phong, thôi cho hắn chút thể diện… Thôi mà, đừng nói nữa, cho anh nhìn xem, mười mấy ngày nay em béo hay gầy!

Lý Thanh Mai “hừ” một tiếng, khóe miệng lại mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc