QUAN GIA

Mộ Tân Dân không tổ chức Hội nghị công việc bí thư mà trực tiếp mở hội nghị thường vụ, nhưng cũng không phải là "lập tức". Tiểu Chu thông báo hai giờ rưỡi chiều, triệu tập hội nghị thường vụ Huyện ủy.

Sau đó, Mộ Tân Dân lập tức cho gọi Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa. Mộ Tân Dân tin tưởng, trước một vấn đề có tính nguyên tắc to lớn như thế này, cho dù là những ủy viên thường vụ ngày thường có quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, cũng chẳng dám "bao che" cho hắn. Nhưng những gì cần chuẩn bị thì cũng phải chuẩn bị. Cho gọi thân tín của mình, thương lượng nghiên cứu "bước tiến công" một chút cũng là chuyện tất yếu.

Nhất định phải nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này, giải quyết xong rồi thì khỏe cả đời.

Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nhàn rỗi, nghiêm khắc mà nói, là người ta không cho phép hắn nhàn rỗi. Vừa trở về văn phòng, điện thoại đã reo vang.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!

- Trưởng ban Lưu, tôi Đặng Trọng Hòa đây. Giờ cậu có thời gian không?

Đầu dây bên kiavang lên tiếng Đặng Trọng Hòa, giọng nói có chút lo lắng.

- Chủ tịch Huyện có chỉ thị gì?

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu vẫn khá thoải mái.

Đặng Trọng Hòa hơi bực một chút. Người này thật sự điềm tĩnh tự nhiên hay là vô tâm vô phổi vậy? Gây ra chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn còn ung dung thế, chẳng lo lắng chẳng hấp tấp sao?

- Thế này đi, Trưởng ban Lưu nếu có thời gian, mời cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.

Đặng Trọng Hòa nói thẳng, không muốn "giằng co" với Lưu Vĩ Hồng qua điện thoại.

- Được, Chủ tịch Huyện chờ một chút, tôi qua đó ngay!

Rất nhanh, bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, đã xuất hiện ở dãy lầu Ủy ban nhân dân huyện. Lên lầu, vừa hay gặp Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngọc Trân, Dương Ngọc Trân nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng bèn bước nhanh đến, nhìn xung quanh, dường như không ai, liền hạ giọng, lo âu nói:

- Trưởng ban Lưu, xảy ra chuyện gì không hay à? Cái kia, bài viết trên tạp chí "Tiếng kèn" là của anh thật sao?

Xem ra trong khoảng thời gian Lưu Vĩ Hồng ở phòng Mộ Tân Dân, tin tức bom tấn xuất hiện trên "Tiếng kèn" đã truyền khắp tòa nhà Huyện ủy rồi. Hình như là tất cả nhân viên ở đây ai cũng biết hết rồi.

Dương Ngọc Trân đi cùng với Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đến Giang Khẩu, được Vân Vũ Thường tiếp đãi nhiệt tình, còn được đi Hongkong phồn hoa nữa, cô rất có ấn tượng với Lưu Vĩ Hồng và cô bạn gái xinh đẹp của hắn, vô cùng tốt. Giờ Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng khó trách Dương Ngọc Trân cảm thấy lo sợ bất an.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Là tôi viết.

- Cái đó…

Sắc mặt Dương Ngọc Trân lập tức tái nhợt, không kìm nổi vừa kinh vừa sợ. Lưu Vĩ Hồng xảy ra chuyện, không biết có liên lụy Đặng Trọng Hòa không, nếu như Đặng Trọng Hòa dính vào xui xẻo, Dương Ngọc Trân cũng chẳng được tốt lành gì. Cô và Đinh Dương vợ Đặng Trọng Hòa là bà con, Đinh Dương là do cô giới thiệu cho Đặng Trọng Hòa. Tất cả mọi người đều biết Phó chủ nhiệm Dương là thân tín của Chủ tịch Huyện, Đặng Trọng Hòa xui xẻo, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện như cô có thể đứng vững tiếp được sao?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chủ nhiệm Dương, đừng lo. Mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu cách nhìn của riêng mình cơ mà.

- À à, đúng đúng...

Dương Ngọc Trân hơi mất hồn mất vía.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu với cô, nhanh chóng bước lên lầu.

Có một số việc, giải thích cũng vô ích, mấu chốt là nhìn vào kết quả.

Trong văn phòng của Đặng Trọng Hòa không có ai khác, Đặng Trọng Hòa tự mình pha trà đợi Lưu Vĩ Hồng, trên mặt không hề che dấu sự lo lắng. Thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức nói:

- Trưởng ban Lưu, quá bất ngờ!

Đặng Trọng Hòa dùng từ khá chú ý, cho dù đang rất lo lắng, nhưng cũng không chút thất thố.

Lưu Vĩ Hồng cười bước đến, ngồi xuống ghế sô pha dành cho khách, lấy thuốc ra, cung kính đưa cho Đặng Trọng Hòa, bản thân mình cũng mồi một điếu, rít hai hơi, sau đó mới nói:

- Chủ tịch Huyện, tôi cũng chỉ nói ra quan điểm của mình một chút ấy mà.

Đặng Trọng Hòa lo lắng nói:

- Tôi biết. Mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu suy nghĩ của riêng mình... Nhưng, sợ là có vài người lại không nghĩ như vậy đâu… Vừa rồi Bí thư Mộ tìm cậu à?

Kỳ thật sau khi Đặng Trọng Hòa đọc xong bài viết kia, lập tức gọi điện đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Hướng Vân nghe máy, nói Trưởng ban Lưu đến chỗ Bí thư Mộ rồi. Lão Mộ từ Ban Tuyên giáo tỉnh ủy xuống, e là hai ngày trước liền đã nắm được tin này. Chỉ có điều y chờ tạp chí "Tiếng Kèn" phát hành để kiểm chứng thôi.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:

- Vâng. Bí thư Mộ nói phải triệu tập Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề này, yêu cầu tôi lập tức đình chỉ công tác tạm thời, viết kiểm điểm.

Đặng Trọng Hòa nhíu mày, không nói gì.

Mộ Tân Dân hành động rồi, mặc dù có chút không đúng quy củ, nhưng trong lúc quan trọng, tạm thời xử lý như vậy cũng không thái quá. Đổi lại nếu bản thân mình ở vị trí Mộ Tân Dân e cũng sẽ làm như vậy.

Lưu Vĩ Hồng phát biểu bài viết kia trên "Tiếng Kèn", rõ ràng không thông qua sự đồng ý của Ban Tuyên giáo Huyện ủy, thậm chí ngay cả ban Tuyên giáo tỉnh ủy Sở Nam địa khu Hạo Dương trước đó cũng không hề hay biết gì, Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa cá nhân phát biểu. Một bài viết thuần túy "tính chính luận" và không nói đến tình hình trong nước mà là nói về tình hình của nước ngoài, có thể không thông qua phê duyệt của ban Tuyên giáo địa phương. Nhưng chỉ tên nói họ, nghiêm khắc phê bình quốc sách và lãnh đạo tối cao của nước láng giềng, đương nhiên là phạm huý kiêng kị. Nếu phải truy cứu xuống, Mộ Tân Dân, thậm chí cả huyện ủy Lâm Khánh đều có trách nhiệm. Mộ Tân Dân nghiêm khắc xử trí, đó là lẽ thường nên làm, ai cũng gấp gáp rửa sạch cho mình mà.

- Trưởng ban Lưu, có một số điểm tôi không hiểu rõ, sao tự nhiên cậu lại chú ý đến thế cục chính trị Liên Xô vậy?

Đặng Trọng Hòa hít sâu một hơi, để vẻ mặt mình bình thản một chút, chậm rãi hỏi, rất thành thật quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.

Đặng Trọng Hòa hiểu rõ, chính mình e là sắp phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Vừa rồi Tiểu Chu thư ký của Mộ Tân Dân đã gọi điện đến, nói là Bí thư Mộ quyết định, hai rưỡi chiều sẽ triệu tập Hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề chính trị quan trọng. Nếu Mộ Tân Dân đã thông báo với Lưu Vĩ Hồng lập tức đình chỉ chức vụ tạm thời, kiểm điểm, có thể thấy, trong Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận chuyện này, sẽ đưa ra quyết định xử lý Lưu Vĩ Hồng. Cho dù là tỏ thái độ như thế nào thì cũng cần phải cẩn thận. Tán thành, phản đối hoặc bỏ phiếu trắng, đều có ảnh hưởng rất quan trọng với con đường làm quan của gã sau này. Trước khi đưa ra quyết định, Đặng Trọng Hòa hy vọng có thể hiểu rõ thêm một chút.

Lai lịch của Lưu Vĩ Hồng không phải bình thường, gốc gác rất mạnh. Điều này Đặng Trọng Hòa đã đoán được. Vì thế, Đặng Trọng Hòa mới càng do dự. Có lẽ, bài viết này không phải chủ ý của chính Lưu Vĩ Hồng, là có ai đó muốn mượn danh hắn để bảy tỏ quan điểm của mình thì sao? Vì Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ vị trí thấp kém, nếu chẳng may dẫn đến chuyện gì, vẫn còn đường quay lại!

Lưu Vĩ Hồng thật sự có muốn làm một cán bộ bình thường không, Đặng Trọng Hòa cơ bản không thể nắm được.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Cũng không phải bỗng nhiên chú ý đến thế cục Liên Xô, trước giờ tôi vẫn quan tâm đến cải cách của họ. Qua phân tích, tôi cho rằng cải cách của Gorbachev rất nguy hiểm. Chúng ta cải cách, là tiến hành theo chất lượng, bắt đầu cải cách từ từ về kinh tế, bước từng bước một, mỗi khi đưa ra một hành động mới, phải suy nghĩ kỹ thêm ba lần rồi mới thử tiến hành. Cải cách thể chế chính trị phải đặt sau cải cách thể chế kinh tế, tiến hành chậm rãi. Tôi cho rằng đây là một cách khá ổn thỏa. Nhưng bên Liên Xô, lại đem tinh lực chủ yếu đặt lên việc cải cách chính trị, rất nhiều chính sách quá nóng vội, đã làm dao động căn cơ Đảng chấp chính Liên Xô. Nền tảng mà chưa ổn định thì tiến hành cải cách cái gì chứ, nguy hiểm lắm.

Trước kia, Đặng Trọng Hòa không hề nghiên cứu cục diện chính trị Liên Xô, thời điểm gã thực sự để ý một chút đến tình hình Liên Xô là lần đi Giang Khẩu cách đây không lâu. Vân Vũ Thường nhập khẩu một số máy móc thiết bị từ Liên Xô, nhưng cũng không nghiên cứu kỹ. Lúc nãy đọc bài viết của Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa cảm thấy Lưu Vĩ Hồng nói cũng khá có lý. Văn chương của Lưu Vĩ Hồng có tính lý luận, hành văn là không cần phải nói, rất rất cao, trình tự rõ ràng, đẩy mạnh từng tầng, có lý có căn cứ. Dưới tình hình không có tài liệu khác có thể cung cấp tham khảo, người bình thường sẽ tự nhiên chịu ảnh hưởng của bài viết này mà lo lắng cho cục diện của Liên Xô.

Nhưng Đặng Trọng Hòa không phải người bình thường nên cũng không dựa vào cách nhìn của người bình thường mà nhìn nhận vấn đề được.

- Trưởng ban Lưu, nếu luận sự đơn thuần, kỳ thật cái này cũng không có gì. Chỉ là một nghiên cứu thảo luận thôi. E là có một số đồng chí chắc chắn sẽ đem chuyện của Liên Xô liên hệ với chuyện trong nước. Bài phát biểu trên "Nhật báo nhân dân" hôm nay, cậu cũng đọc rồi chứ?

Nếu nói về thời gian, tạp chí "Tiếng Kèn" và "Nhật báo nhân dân" đều phát hành trong một ngày, trên hai tờ báo lớn của Đảng xuất hiện hai bài viết có quan điểm bất đồng với nhau, cũng có thể được xem là "đặc sắc" của Ban tuyên giáo trong nước thời gian gần đây. Nhưng trong mắt của các cán bộ, bài xã luận phát biểu trên "Nhật báo nhân dân" dù sao cũng "chính thống" hơn!

- Chủ tịch Huyện, cứ cho là một số người có dụng tâm khác, nhất định sẽ đem tình hình Liên Xô liên hệ với tình hình trong nước, thế cũng chẳng sao. Có mưu lợi cũng là chuyện rất bình thường, cũng phải cho phép có bất đồng ý kiến chứ.

Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hơi thâm ý, nói:

- Chủ tịch Huyện, đây có lẽ cũng là một cơ hội, có thể nhìn rõ được nhiều người.

Đặng Trọng Hòa không khỏi sửng sốt, có chút hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Câu này có ý gì?

Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh như thế, chẳng lẽ thật sự có chỗ dựa? Cho dù mọi người đều cho rằng Lưu Vĩ Hồng tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có đôi khi còn khá kích động, nhưng suy xét cho kỹ, thì lại chẳng phát hiện được điều gì. Bất kể là "giao phong" lớn, trên cơ bản Lưu Vĩ Hồng đều suy tính kỹ rồi mới bắt đầu, kẻ giành được thắng lợi cuối cùng cũng luôn là đồng chí Tiểu Lưu tuổi trẻ nhìn thì có vẻ bồng bột này. Mấy đồng chí lão thành kinh nghiệm phong phú đều bại trận cả. Mễ Khắc Lương như vậy, Mộ Tân Dân cũng lặp lại vết xe đổ như vậy.

Lần này, chưa chắc Mộ Tân Dân đã được như ý nguyện đâu!

Lưu Vĩ Hồng cầm quyển tạp chí "Tiếng Kèn" trên bàn, đập nhẹ trong lòng bàn tay mấy cái, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Huyện, dù nói thế nào thì bài viết này của tôi cũng đã qua xét duyệt rồi.

Biên tập và lãnh đạo tạp chí "Tiếng Kèn" cũng không phải không có đầu óc, dám đăng một bài viết thế này, lẽ nào không có chút nguyên nhân?

Bình luận

Truyện đang đọc