QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 994: Công khai minh bạch

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Bí thư Lưu?

Đúng lúc đó thì một công nhân mặc bộ quần áo lao động màu trần bì đi tới, vui mừng nói.

- A, Cẩu Thặng!

Người công nhân lấy tay kéo khẩu trang xuống, đúng là “Cẩu Thặng” Chu Ái Phú.

Châu Ái Phú tỏ vẻ rất vui mừng nói:

- Bí thư Lưu, anh có thể nhận ra giọng nói của tôi sao?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đương nhiên rồi, cái giọng ồm ồm của anh cứ réo rắt suốt ngày, làm sao tôi quên được chứ.

Châu Ái Phú liền bật cười, không ngừng xoa tay.

Lý Dật Phong cười nói:

- Nghe có vẻ như có điều thú vị lắm, Quản đốc Liễu, vị này là…

Liễu Tề vội nói:

- Chủ tịch tỉnh Lý, đây là Chu Ái Phú, tên cúng cơm là Cẩu Thặng, trước kia là Bí thư chi bộ thôn Long Hoa, hiện đang là Chủ nhiệm phân xưởng hai của chúng ta. Cẩu Thặng, đây là Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong, đây là Phó Chủ nhiệm văn phòng quản lý tài sản quốc gia Lê Phương.

Châu Ái Phú hốt hoảng, vội khép hai chân lại, đứng nghiêm cao giọng chào:

- Chào Chủ tịch tỉnh, chào Phó Chủ nhiệm Phương.

- Ha ha, chào đồng chí Chu Ái Phú.

Lý Dật Phong chủ động chìa tay về hướng Chu Ái Phú.

Chu Ái Phú vội vàng cầm chặt bàn tay ấm áp của Chủ tịch tỉnh, vẻ mặt cảm động.

Lý Dật Phong cười hỏi:

- Đồng chí Chu Ái Phú trước đây đã từng đi bộ đội? thực hiện quân lễ rất chuẩn.

Chu Ái Phú vội nói:

- Vâng, trước đây tôi đã từng đi bộ đội.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chẳng những đi bộ đội mà còn từng bị tôi bắt giam hơn một tháng, đến chức Bí thư chi bộ thôn cũng không làm được nữa.

Chu Ái Phú lập tức đỏ bừng mặt, dáng vẻ rất ngượng ngùng.

Lý Dật Phong ngạc nhiên hỏi:

- Ồ, đồng chí Cẩu Thặng phạm sai lầm gì mà lại bị bắt vậy?

Lưu Vĩ Hồng cười:

- Tội tụ tập gây rối. Khi ấy nhà máy phân hóa học Thanh Sơn tuyên bố đóng cửa, các công nhân lại không được nhận phí bồi thường và bảo hiểm, Điền Bảo Sơn tự ý đem nhà máy phân hóa học bán lại ột ông chủ tư nhân tên là Lại Văn Siêu…

Lưu Vĩ Hồng liền thuật lại sơ lược tình hình lúc đó cho Lý Dật Phong và Phương Lê.

Lý Dật Phong lập tức sầm mặt lại, bực tức nói:

- Tên Điền Bảo Sơn này quả là khốn khiếp, những thành phần bại hoại như vậy đáng ra phải xử lý từ sớm!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:

- Đúng vậy thưa Chủ tịnh tỉnh, hiện tại đã bàn giao Điền Bảo Sơn cho bên tư pháp, gã sẽ không thoát khỏi lưới pháp luật nghiêm khắc đâu.

Về phần Chu Ái Phú và mấy người cầm đầu gây rối cũng không bị thiệt thòi gì, sau khi bị cục công an bắt giam hơn một tháng thì được thả ra, không bị định tội gì cả. Tình hình trị an thành phố Cửu An khi ấy đang lâm vào tình cảnh hết sức rối loạn, Lưu Vĩ Hồng ở hệ thống chính trị phát luật và các vị quan chức lãnh đạo đều cảm thấy bất an, chẳng ai còn để ý xem đám người Chu Ái Phú bị bắt hay được thả nữa. truyện copy từ

Tuy nhiên có vết đen này Chu Ái Phú không thể làm Bí thư chi bộ thôn nữa, nên đến nhà máy phân hóa học làm công nhân. Nhưng nhanh vậy mà đã trở thành Chủ nhiệm phân xưởng thì đúng là Lưu Hồng Vĩ cũng có chút bất ngờ.

- Cẩu Thặng, anh cũng cừ quá chứ, mới vậy đã trở thành Chủ nhiệm phân xưởng rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói với Chu Ái Phú.

Liễu Tề vội vàng giải thích:

- Bí thư Lưu, Cẩu Thặng phải trải qua cạnh tranh mới được thăng chức đấy. Đừng xem thường cậu ta còn trẻ, thật ra rất có năng lực, xử lý mọi việc đều công minh, tích cực, mọi người đều rất nể phục cậu ấy. Tôi định qua một thời gian nữa sẽ để cậu ấy phụ trách quản lý chế độ sản xuất toàn xưởng. Cậu ta quả thật rất có tài, cần phải để cậu ta phát huy năng lực ấy hơn nữa mới được.

Lưu Vĩ Hồng cười:

- Cũng rất khá, thực ra muốn quản lý tốt một nhà xưởng không phải là điều quá khó, quan trọng nhất là phải tạo được môi trường cạnh tranh lành mạnh giữa mỗi công nhân, ai có năng lực, ai làm việc công minh thì người đó lên làm lãnh đạo. Quản lý tốt công xưởng khiến công nhân nể phục thì mọi việc đều được xử lý thuận lợi.

Liễu Tề gật đầu lia lịa.

Chu Ái Phú lớn tiếng nói:

- Bí thư Lưu, anh nói đúng quá. Quản đốc Liễu là một vị lãnh đạo tốt, làm việc rất công minh, chúng tôi đều rất nể phục anh ấy.

Phương Lê mỉm cười hỏi:

- Đồng chí Ái Phú, vậy anh có thể nói cho chúng tôi nghe Quản đốc Liễu lãnh đạo công minh như thế nào không?

Chu Ái Phú hơi ngẩn người ra suy nghĩ, rồi lại nói:

- Chủ nhiệm Phương, cái này một hai câu không thể nói hết được, vậy đi, tôi dẫn mọi người đến xem một thứ có thể nói rõ ràng…

Phương Lê cười khách khí nói:

- Vậy làm phiền anh rồi.

Chu Ái Phú liền dẫn mọi người ra bên ngoài phân xưởng. Nhà máy phân hóa học vẫn là loại nhà xưởng kiểu cũ, tường gạch hồng bên ngoài chủ yếu là gạch thô, ngay cả một lớp vôi xi măng trát bên ngoài cũng không có, nhìn trông rất lụp xụp.

Nhưng quang cảnh sản xuất bên trong phân xưởng lại rất náo nhiệt, chẳng có vẻ gì là ảm đạm cả.

Cách cửa vào Phân xưởng hai không xa có một giá đỡ để báo chí bằng nhôm hợp kim, nhìn trông có vẻ mới, nhưng bên trong không phải đựng báo chí mà là một bảng thông báo, tiêu đề được viết bằng mực đỏ với dòng chữ: Bảng công khai tài chính nhà máy.

Trên bảng này có đầy đủ các khoản chi của công xưởng, từ việc mua sắm nguyên vật liệu một lần gần 500 nghìn tệ đến việc mua các vật dụng trong văn phòng, một cái bút bao nhiêu tiền, mua ở đâu…đều được viết rất rõ ràng trên đó.

Bảng thông báo chia làm bốn phần, có thể dán được 4 bảng thông báo nhỏ, nhìn qua một lượt thì đều là chi tiết các khoản chi tiêu trong tháng hai của nhà máy.

Cuối cùng là chữ ký của Liễu Tề kèm theo lời nhắn bất cứ công nhân nào có nghi vấn gì về các khoản chi tiêu đều có thể trực tiếp đến tìm quản lý xưởng, quản lý xưởng nhất định sẽ đưa ra câu trả lời hợp lý.

Trịnh Hiểu Yến lập tức giơ máy ảnh lên chụp lại bảng công khai tài chính, nhiệm vụ hiện tại của cô ta là Phó cục trưởng, cục điều tra thống kê của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, cần phải lưu lại những con số này.

Chu Ái Phú nói:

- Chủ tịch tỉnh, Phó Chủ nhiệm Phương, bảng công khai này mỗi tháng đều được công bố, từ khi Quản đốc Liễu nhận chức đến nay luôn làm như thế, tháng nào cũng công bố. Chúng tôi đã thử điều tra, kết quả là trùng khớp, không có gì sai lệch cả. Một vị quản lý như vậy chúng tôi không thể không phục được, mọi người cũng làm việc hăng hái hơn.

Phương Lê gật đầu liên tục nói:

- Quả là rất tốt.

Nếu công xưởng nào cũng có một bảng công khai như vậy thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Những nhân viên đi theo vội ghi lại lời này của Phó Chủ nhiệm Phương, những tài liệu này đều được đưa vào bản báo cáo tổng kết. Mọi người đều biết Phó thủ tướng Hồng thích xem những bản báo cáo chân thực, sống động.

Trước mặt Thủ tướng Hồng, Lưu Vĩ Hồng đã từng nói rất rõ ràng rằng muốn cải tổ doanh nghiệp nhà nước, việc đầu tiên cần phải làm ngay ấy là công khai minh bạch tài chính, hắn đã làm như thế ở Cửu An. Sau khi công khai minh bạch, dù cho nhà xưởng thật sự không chống đỡ nổi dẫn đến phải phá sản thì công nhân cũng có thể lý giải và thông cảm, ít nhất cũng giảm thiểu được tối đa hiểu lầm, trong lòng cũng không thấy khó chịu, dễ dàng gây chuyện nữa.

Đứng ở bảng thông báo một lúc, Liễu Tề mới dẫn các vị lãnh đạo tiếp tục đi thăm các phân xưởng khác của nhà máy.

Chu Ái Phú do dự không biết có nên đi theo hay không.

Lưu Vĩ Hồng liền vẫy vẫy tay, Chu Ái Phú vội vàng đi theo sau.

Lưu Vĩ Hồng buột miệng hỏi:

- Cẩu Thặng, hôm nay các vĩ lãnh đạo tỉnh đến thăm nhà máy, các anh không biết trước sao?

- Biết, tuy nhiên Quản đốc Liễu nói mọi người cứ làm việc bình thường, bây giờ đơn đặt hàng đang nhiều, nếu không dốc toàn lực làm việc thì sẽ bị chậm tiến độ. Chủ tịch Lưu, tôi không biết là anh cũng đến đấy, còn tưởng chỉ có mấy vị lãnh đạo tỉnh thôi chứ.

Chu Ái Phú gãi gãi đầu cười ha hả.

Lưu Vĩ Hồng cũng gật đầu cười.

Liễu Tề cũng là người có cá tính, chỉ cần làm việc với anh ta một thời gian thì cũng học hỏi được ít nhiều rồi.

Cuối cùng là đến thăm Ban nghiên cứu phát triển nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Ban nghiên cứu nằm biệt lập ở một tầng lầu, tuy là mới xây tạm, chỉ là một ngôi nhà ngói hai tầng, nhưng cũng là một văn phòng độc lập.Hơn nữa chỉ cần danh nghĩa của cái ban nghiên cứu phát triển này cũng đủ để nói lên tất cả rồi.

Bên ngoài tòa nhà của ban nghiên cứu phát triển đơn giản, bên trong cũng không có gì đặc biệt, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, trang bị điều hòa và vài bộ máy tính. Ở thời điểm ấy như vậy đã được coi là rất tân tiến rồi. Mười mấy nhân viên kỹ thuật mặc áo trắng đang bận rộn làm việc bên trong.

Liễu Tề liền giới thiệu:

- Các vị lãnh đạo, đây là ban nghiên cứu phát triển nhà máy chúng ta, làm việc độc lập. Về cấp bậc hành chính được nâng cao nửa bậc. Trưởng ban nghiên cứu được hưởng đãi ngộ của Tổng công trình sư. Chúng tôi đã đầu tư hơn 500 nghìn tệ vào Ban nghiên cứu này.

Phương Lê cao hứng hỏi:

- Quản đốc Liễu, sao các anh lại phải xây dựng một ban nghiên cứu phát triển độc lập?

Liễu Tề vội trả lời:

- Chủ nhiệm Phương, bất kể doanh nghiệp nào, chỉ cần là doanh nghiệp mô hình sản xuất thì ứng dụng kỹ thuật mới là một điểm không thể thiếu. Hiện tại sản phẩm của nhà máy chúng ta trên thị trường vẫn nhận được sự ủng hộ khá lớn, nhưng bây giờ cạnh tranh ngày càng khốc liệt, nếu không nâng cao chất lượng kỹ thuật thì hàng hóa sớm muộn gì cũng sẽ bị ế, mà cũng không thể tăng được giá lên. Trước đây chúng tôi làm việc ở khu công nghiệp Giáp Sơn Hạo Dương, Bí thư Lưu cũng đã có chỉ thị đặc biệt mời mấy vị giáo sư chuyên gia từ Nga tới để tiến hành cải tiến kỹ thuật, mang lại hiệu quả rất lớn.

Phương Lê liền quay sang nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.

Liễu Tề bất cứ lúc nào nhắc đến những công cuộc quan trọng là lại vô tình lôi “ chỉ thị của Bí thư Lưu” vào, cũng không biết có thật như thế không, hay là do sau khi Liễu Tề lên làm quản lý thì hiểu được tầm quan trọng của việc đề cao lãnh đạo, hay cả hai cái đều có cả.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không muốn giải thích gì.

Phải mất gần một giờ mới cơ bản tham quan được hết nhà máy. Theo sự chỉ dẫn của Liễu Tề thì Lý Dật Phong, Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng cùng mọi người tiến vào phòng họp của nhà máy tổ chức họp, nghe Liễu Tề báo cáo toàn diện. Liễu Tề báo cáo rất tỉ mỉ, từ tình hình kinh doanh của nhà máy, đến quản lý sản xuất, tình trạng tiêu thụ sản phẩm… đều có số liệu rất tỉ mỉ. Phương Lê và nhân viên đi cùng đều cảm thấy rất ngạc nhiên về bản báo cáo này của Liễu Tề, thật là một bản báo cáo hết sức hoàn chỉnh. Nếu bọn họ muốn nhàn hạ một chút thì hoàn toàn có thể lấy bản báo cáo này của Liễu Tề mang về sửa đổi đi là có thể bàn giao lại.

Lý Dật Phong và Phương Lê hỏi thăm thêm một ít tình hình ở các phương diện khác, cảm thấy khá hài lòng về tình hình của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc