QUAN GIA

Điện thoại của Vân Vũ Thường ba hôm sau mới gọi tới.

Mấy ngày này, ngoại trừ lúc lên lớp, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn ở lại trong phòng văn phòng, hơn nữa còn túc trực bên điện thoại. Cả tổ nghiên cứu động vật chỉ có một văn phòng, cũng chỉ có một chiếc điện thoại. Trước kia bình thường Lưu Vĩ Hồng cũng không ở lại đây, chỉ ở trong gian phòng nhỏ bên cạnh soạn giáo án một mình, thật thanh tĩnh.

Nhưng hiện tại thì không được.

Lưu Vĩ Hồng biết sẽ còn có người muốn tìm mình, luôn phiền người ta đi tìm mình tới nghe điện thoại, thì cũng không được hay cho lắm.

Về việc Lưu Vĩ Hồng luôn ở lại trong văn phòng, tất cả mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ.

Ngày hôm đó Chu hiệu trưởng đã nói qua sau trận bóng rổ, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng suất lĩnh đội bóng của trường Nông Nghiệp lấy được quán quân trận đấu bóng rổ của ngành văn hóa giáo dục ở địa phương, thì sẽ thăng chức cho hắn làm tổ trưởng tổ nghiên cứu động vật.

Theo mọi người xem, muốn lấy được chức quán quân đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì khó khăn cũng không lớn.

Ngay cả đội bóng cực mạnh của trường Công Mậu còn phải chịu thua, thì còn ai là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng nữa đây?

Nói theo cách khác, chàng thanh niên còn quá trẻ này, nói không chừng chẳng bao lâu sau sẽ là "cấp trên" của mọi người. Mặc dù chức tổ trưởng một bộ môn cũng không phải là quan chức gì, nhưng lại thuyết minh cũng là một loại "đãi ngộ", tuy không chính thức, nhưng đây là "đãi ngộ" do Chu hiệu trưởng cấp cho Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng luôn luôn được Chu hiệu trưởng xem trọng, thì sau này tiền đồ sẽ vô cùng tận.

Chuông điện thoại vang lên dồn dập.

- Xin chào!

Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại, dùng tiếng phổ thông thật tiêu chuẩn nói chuyện.

- Vệ Hồng?

Bên kia lập tức nghe ra thanh âm của hắn.

Tự nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng nghe ra thanh âm của Vân Vũ Thường, trên mặt lập tức hiện lên nét tươi cười:

- Tỷ, là tôi!

- Cậu hồ nháo cái gì? Cậu có biết cậu gây ra họa lớn bao nhiêu không?

Vân Vũ Thường lập tức ồn ào lên, thanh âm cũng thay đổi. Có thể thấy được nàng thật sự sốt ruột, nàng không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng lại không biết nặng nhẹ như vậy.

- Tỷ, không sao cả, không có việc gì.

Lưu Vĩ Hồng thật nhẹ nhàng nói.

- Còn nói không có việc gì? Cậu không biết thôi, mấy ngày hôm nay ở thủ đô đã náo nhiệt ngất trời. Tất cả mọi người đang bàn luận về bài văn này, nghe nói ngay cả thủ trưởng tối cao cùng Đổng lão cũng bị kinh động…Tất cả mọi người đang nói…có phải thời tiết sắp phải thay nữa hay không...

Nói đến câu phía sau, thanh âm của Vân Vũ Thường đã giảm thấp xuống vài phần, có vẻ như là vô cùng cẩn thận.

Lưu Vĩ Hồng hơi kinh hãi. Hắn cũng không nghĩ tới việc này lại có thể làm kinh động tới hai vị thái sơn bắc đẩu như thủ trưởng tối cao cùng Đổng lão. Xem ra mặc dù mình trọng sinh, lại biết được vận mệnh chính trị, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu biết thấu đáo. Thuần túy chỉ đem ánh mắt của người đời sau để nhìn nhận vấn đề này. Nhất là câu nói "thời tiết thay đổi" của Vân Vũ Thường càng làm cho Lưu Vĩ Hồng thêm bất an.

Hắn biết sẽ thay đổi.

Nhưng lại không phải do Lưu gia "gây nên sự thay đổi này".

Cũng không phải hắn muốn đứng bên ngoài không can dự vào, lịch sử nếu đi sai lệch quỹ tích như vậy cũng sẽ không xong. Hiện tại hết thảy những chuyện hắn làm, đều được xây dựng dựa theo trụ cột cho cơn phong ba chính trị sắp tới. Nếu trụ cột một khi không tồn tại hoặc là thay đổi, việc này cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì thật đúng là không tốt lắm.

Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác.

Bài văn đã được phát hành rồi!

Hơn nữa, dù hắn không xen vào làm con bướm vỗ cánh, y theo xu thế lịch sử trước đây, mấy năm sau Lưu gia sẽ không xong, cũng sẽ "vạn kiếp bất phục". Nếu thật lịch sử vì thế mà thay đổi, nếu không được cũng vẫn là kết quả "vạn kiếp bất phục". Chẳng qua tội nhân của Lưu gia không phải là cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông, mà chính là Lưu Vĩ Hồng mà thôi.

Đại môn của tòa nhà đang nằm ở thủ đô, sau này hắn đừng hòng bước chân vào nửa bước!

- Ha ha, ngay cả chị mà cũng biết, xem ra chuyện này phi thường náo nhiệt rồi.

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục dùng ngữ khí thoải mái nói.

Trong ngữ khí mang theo một chút trêu chọc, nhưng cũng là sự thật. Mặc dù Vân Vũ Thường là con cháu trực hệ của nhà họ Vân, nàng lại đang công tác trong một ngành ở trung ương, so sánh với người bình thường, độ mẫn cảm chính trị tự nhiên rất cao, nhưng so sánh với những con cháu đời thứ ba kiệt xuất như Lưu Vĩ Đông, Hạ Mạnh Cường tự nhiên không thể sánh bằng. Trong hoàn cảnh chính trị mẫn cảm như thủ đô, Vân Vũ Thường cũng có thể nghe được những lời nghị luận, có thể thấy được phạm vi lan truyền của việc này đã không còn cực hạn trong cao tầng cùng giới lý luận.

- Ai nha, cậu cũng thật là…cậu còn có tâm tư nói giỡn…

Vân Vũ Thường cũng bị Lưu Vĩ Hồng làm tức giận đến không còn cách nào khác. Nàng biết Lưu Vĩ Hồng thích hồ nháo, nhưng chuyện như vậy có thể hồ nháo được sao?

- Cậu có biết đồng chí Nguyệt Hoa đã bày tỏ thái độ đối với việc này rồi hay không!

Những lời kế tiếp lại thật sự làm cho Lưu Vĩ Hồng kinh hãi.

- Nga? Ông ấy nói như thế nào?

Lưu Vĩ Hồng lại hỏi một câu, bên trong phòng vẫn còn người khác, Lưu Vĩ Hồng thật không phương tiện nhắc tới tên của đồng chí Nguyệt Hoa, miễn cho các đồng nghiệp ngạc nhiên.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng quả thật muốn biết, thái độ của đồng chí Nguyệt Hoa trong chuyện này. Nhưng có lẽ đồng chí Nguyệt Hoa sẽ không ngang nhiên bình luận về chuyện lần này đi?

- Hôm trước đồng chí Nguyệt Hoa tham gia một cuộc hội nghị trung ương, trong cuộc hội nghị, đã điểm danh phê bình bác của cậu!

Vân Vũ Thường do dự một thoáng, lại hạ giọng nói.

- Vậy sao? Vậy thì tốt quá!

Lưu Vĩ Hồng cơ hồ muốn hoan hô lên.

- Cậu…Lưu Vệ Hồng, không ngờ cậu là người như thế? Cậu hận bác của cậu đến mức ấy sao?

Vân Vũ Thường thật sự tức giận, bên đầu kia điện thoại mất hứng nói. Thuở nhỏ nàng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lớn lên, được xem như thanh mai trúc mã. Cũng luôn xem mình như người chị lớn, đối với rất nhiều hành vi hồ nháo của Lưu Vĩ Hồng đều có thể khoan dung, thậm chí còn mang theo dạng tình cảm cưng chiều ba phần. Nhưng biểu hiện bây giờ của Lưu Vĩ Hồng đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt của nàng.

Nàng cũng biết Lưu Vĩ Hồng mâu thuẫn với bác và anh họ của hắn, Lưu gia vốn khinh thường những công tử ăn chơi, Vân Vũ Thường hiểu rất rõ ràng. Trước kia Lưu Vĩ Hồng không chỉ một lần oán hận về sự miệt thị của bác và anh họ hắn ở ngay trước mặt của nàng.

Nhưng đây đều là việc nhà.

Lưu Vĩ Hồng vì vậy mà phản nghịch, rời nhà ra ngoài ở, Vân Vũ Thường có thể hiểu được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lấy phương thức này "hãm hại" Lưu Thành Thắng, thế cho nên ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Lưu Thành Thắng, đây không còn là mâu thuẫn riêng tư nữa.

Đây điển hình là cách làm của một tiểu nhân, hơn nữa đối tượng "hãm hại" còn là bác ruột của mình.

Vân Vũ Thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lưu Vĩ Hồng là con người như thế!

Lưu Vĩ Hồng biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Không phải, tỷ, chị hiểu lầm, không phải ý tứ đó. Tôi không có hận bác của tôi, ngược lại tôi đang muốn giúp ông ấy…tôi đang giúp ông ấy!

- Hừ! Kiểu giúp giống như cậu, thứ cho tôi không thể hiểu được!

Vân Vũ Thường cũng không dễ dàng bị thuyết phục, nổi giận đùng đùng nói.

- Tỷ, chuyện chính trị có rất nhiều vấn đề chị không rõ.

Lưu Vĩ Hồng khó thể nói rõ ràng ở trong điện thoại, nhưng vẫn chỉ điểm một câu.

- Được, tôi là kẻ ngu ngốc chính trị, cậu là thiên tài chính trị! Vậy mời cậu chỉ điểm một chút, làm sao cậu giúp bác của cậu đây? Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu người đang vui sướng khi người gặp họa không?

Vân Vũ Thường cả giận nói.

Lưu Vĩ Hồng luôn trấn định tự nhiên dù trước mặt lão gia tử, không hề giải thích thêm lời gì, nhưng ở trước mặt Vân Vũ Thường, hắn không thể làm như vậy, cũng không biết do nguyên nhân gì, hắn đặc biệt để ý cảm thụ của Vân Vũ Thường. Nếu Vân Vũ Thường nhận định hắn là một tiểu nhân âm hiểm đê tiện, vậy cũng sẽ không xong. Kết cục như vậy Lưu Vĩ Hồng không thể thừa nhận.

Lưu Vĩ Hồng bỗng di chuyển thân thể, nói:

- Tỷ, tôi có thể giải thích cho chị. Nhưng chị cần phải trả lời tôi một vấn đề trước đã, tin tức này chị từ đâu có được, có thể tin được không?

Điểm này cũng rất trọng yếu.

Nói trắng ra là Lưu Vĩ Hồng vắt hết óc bào chế ra bài văn dài như vậy, mục đích chính là "ly gián" quan hệ giữa Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa, làm cho mọi người đều biết quan niệm của Lưu gia và đồng chí Nguyệt Hoa không hề nhất trí. Sắp tới trong cuộc gió lốc chính trị phát sinh, Lưu Thành Thắng thậm chí là cả Lưu gia đều có thể được giải thoát đi ra.

Cho nên Lưu Vĩ Hồng phải xác định tin tức của Vân Vũ Thường có đáng tin cậy thực sự hay không.

Bên kia điện thoại chợt trầm mặc, hiển nhiên Vân Vũ Thường đang suy nghĩ có nên nói rõ tình huống với Lưu Vĩ Hồng hay không.

Lưu Vĩ Hồng rất có kiên nhẫn chờ đợi, thậm chí còn nâng chén trà uống một hớp nước.

- Là cha của tôi nói! Lúc ở nhà tôi vô ý nghe được.

Trong khoảnh khắc, Vân Vũ Thường có chút không tình nguyện đáp.

Cha của Vân Vũ Thường, cũng là quan chức Phó Bộ cấp, tuổi tác tương đương với Lưu Thành Thắng, chỉ nhỏ hơn một hai tuổi, được xem là "Người tiên phong" của thế hệ thứ hai trong Vân gia. Trong lúc vô tình hắn nói ra tin tức này ở nhà, hẳn là sẽ đáng tin cậy.

Điều này cũng phù hợp tính cách của đồng chí Nguyệt Hoa.

Căn cứ hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về đồng chí Nguyệt Hoa, tính cách vị đồng chí lãnh đạo cao tầng này thật ngay thẳng, trứ danh là người "Lớn mật dám nói", từng được khen ngợi là người mở đường chính trị cho nước cộng hòa.

Biết được Lưu gia tung ra bài văn như vậy, cố ý chống đối cùng mình, đồng chí Nguyệt Hoa nếu còn không có phản ứng, trái lại có chút kỳ quái. Trong hội nghị trung ương của bộ môn, mượn vấn đề khác gõ gõ Lưu Thành Thắng là hoàn toàn có thể.

Đây là vì còn e ngại mặt mũi Lưu lão gia tử, nói cách khác, nếu không cũng không được bình thản như thế.

- Như vậy cũng tốt, cần đúng là cái hiệu quả này!

Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi thật dài.

- Hừ!

Vân Vũ Thường hừ lạnh một tiếng.

- Tỷ, chuyện này quả thật rất phức tạp, một hai câu giải thích không được rõ ràng lắm…Hay nói như thế này đi, vạn nhất đồng chí Nguyệt Hoa sai lầm thì làm sao đây? Con đường của ông ấy sai lầm thì sao?

Lưu Vĩ Hồng nói ra một câu thật khó hiểu. Khi nói đến bốn chữ "đồng chí Nguyệt Hoa", còn cố ý giảm thấp thanh âm.

- Cái gì?

Vân Vũ Thường cảm giác vô cùng khiếp sợ.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Lưu Vĩ Hồng lại dám hoài nghi đồng chí Nguyệt Hoa. Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Lưu Vĩ Hồng xem bản thân mình là hạng người gì vậy? Một thanh thiếu niên, dĩ nhiên lại dám lớn mật như thế?

- Tôi chỉ có thể nói được như vậy. Chị ngẫm lại, vạn nhất ông ấy sai lầm, bác của tôi lại bước theo con đường của ông ấy, chẳng phải cũng sẽ phạm sai lầm hay sao? Tỷ, chị cũng biết, đây không phải là chuyện nói giỡn. Lưu gia chúng tôi không thể phạm vào sai lầm như vậy!

Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.

Đâu chỉ Lưu gia, cả nước cộng hòa chỉ sợ cũng không ai phạm nổi sai lầm như vậy.

- Cậu…cậu làm sao có loại suy nghĩ này?

Vân Vũ Thường ấp úng hỏi, cảm thấy được không thể tưởng tượng nổi. Ở trong lòng nàng Lưu Vĩ Hồng mãi mãi chỉ là một đứa bé.

- Tỷ, có một số việc hiện tại nói không rõ ràng, nhưng qua một thời gian nữa chị sẽ hiểu. Tôi cũng không phải loại người tiểu nhân như trong sự tưởng tượng của chị. Hơn nữa đánh đổ thanh danh của Lưu gia, tôi cũng chẳng có lấy nửa điểm ưu đãi nào cả.

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc