Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1336: Muốn chiến thắng, đầu tiên phải đánh bại
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Một lát sau, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lưu Vĩ Hồng Thu chợt biến mất. Hắn nghiêm túc nhìn Hướng Vân, nói:
- Hướng Vân, nói về suy nghĩ của anh đi.
Năm người trong phòng riêng, trừ Tạ Vũ Hân ra, ba người khác đều từng là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng, nên vô cùng hiểu tính cách của hắn. Họ biết Lưu Vĩ Hồng luôn đặt công việc lên hàng đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí cũng rất tốt.
- Bí thư, việc thành lập Công ty mua bán nông sản cũng là chuyện đã được định trước. Tôi cũng không nói nhiều về điều này. Dù sao trước kia, khi tôi đi theo anh, cũng đã từng chứng kiến vài lần, giống như trước kia, chỉ cần rập theo khuôn cũ là được. Tuy nhiên, vừa rồi Hồng Thu cũng đã nói, quy mô của công ty này có thể không được nhỏ. Dù sao, sợ là ngay cả quy mô của Công ty mua bán nông sản ở Địa khu Hạo Dương cũng không thể so sánh được. Hơn nữa, phía dưới còn có năm công ty huyện thị. Công ty Địa khu chỉ có có chút tiền, làm chút công tác mang tính chỉ đạo mà thôi. Về cơ bản, bất kỳ việc gì cũng do Công ty khu Ninh Dương chúng ta phải bao trọn. Quyền hạn Tổng giám đốc này lớn hay nhỏ liền trở thành vấn đề quan trọng.
Nói xong, Hướng Vân liền nhìn phía Lưu Vĩ Hồng dường như có ý trưng cầu.
Hồ Ngạn Bác không khỏi bật cười nói:
- Hướng Vân, anh được lắm, Tôi biết, chuyện đầu tiên mà tiểu tử nhà anh đưa ra, khẳng định là vấn đề này. Cũng là thích đáng, người chồng nhỏ không thể một ngày không có tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền mà.
Khi còn ở Phòng giám sát 1, Hồ Ngạn Bác là trưởng phòng, Hướng Vân là Phó cục trưởng, quan hệ giữa hai người khá thân. Rất nhiều lúc, Hướng Vân có thể và phòng Giám sát như người 1 nhà. Hễ anh ta đưa ra quyết định, bình thường Hồ Ngạn Bác cũng sẽ không phủ định.
Cho nên, Hướng Vân cũng có chút thói quen của “Nhân vật số một”.
Lưu Vĩ Hồng ung dung thản nhiên, hỏi:
- Anh muốn có bao nhiêu quyền hạn?
- Toàn bộ!
Hướng Vân cũng tỏ ra nghiêm túc.
- Trong lúc xây dừng công ty mua bán, mọi thành viên trong công ty, đều do tôi tự mình xét duyệt, tự mình bố trí. Tài vụ cũng do một tay tôi quản lý. Chỉ có như vậy, công ty mới có thể triển khai hoạt động, xây dựng với tốc độ nhanh nhất.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Có thể.
Trên danh nghĩa, Công ty mua bán nông sản này lệ thuộc trực tiếp vào Ủy ban nhân dân khu, theo quy định các lãnh đạo cấp trên sẽ quản lý về chức vụ. Hướng Vân đưa ra điều kiện này, Lưu Vĩ Hồng có thể thỏa mãn anh ta. Bên Ngụy Phượng Hữu cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.
Trong khoảng thời gian này, sự phối hợp giữa Đảng uỷ và chính phủ đạt tới độ cao ăn ý mà trước nay chưa từng có. Thái độ Ngụy Phượng Hữu hoàn toàn nghiêm túc, coi trọng vấn đề này, nhất định sẽ bày tỏ với Lưu Vĩ Hồng trước. Mà Lưu Vĩ Hồng đối với những công việc hằng ngày, cũng buông tay ra chân, tuyệt đối không can thiệp lung tung.
Tiến triển của các hạng mục công tác đều vô cùng nhanh. Khu Ninh Dương từ ngoài đến trong đều đang phát sinh ra sự thay đổi lớn.
Thấy Lưu Vĩ Hồng đáp ứng yêu cầu của mình, tinh thần Hướng Vân lập tức rung lên, thẳng lưng, nói:
- Bí thư, tôi cũng không muốn giơ tay giành lấy quyền của anh. Trách nhiệm và quyền lợi thống nhất. Anh cho tôi toàn bộ quyền lực, tôi liền chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi làm vậy là nghĩ cho Công ty mua bán nông sản. Đây không đơn giản là một công ty tiêu thụ, mà còn là trách nhiệm mà ban ngành chính phủ phải gánh vác. Tôi đề nghị, tất cả những chuyện liên quan đến việc gieo trồng cây công nghiệp và ngành chăn nuôi, toàn bộ đều do Công ty mua bán quản lý. Ví dụ như phê duyệt hành chính, nắm trong tay tài chính, dẫn đường cho quần chúng, tiêu thụ vân vân đều do công ty mua bán quản lý. Chỉ như vậy mới có thể thật sự đơn giản hoá quy trình, tạo ra hiệu suất nhanh hơn.
Hồ Ngạn Bác lại cười.
Tiểu tử này, được sủng mà kiêu hả, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói:
- Hướng Vân, anh tính làm một Cục giám sát ở Ninh Dương hả?
Hướng Vân đưa ra kế hoạch này, thật giống lúc trước, khi Phó thủ tướng Hồng dần dần giao cho Lưu Vĩ Hồng toàn quyền xử lý mọi chuyện của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đồng thời cũng muốn hắn chịu trách nhiệm trước mọi chuyện.
Lưu Vĩ Hồng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Có thể thấy Hướng Vân đã chịu ảnh hưởng sâu từ việc này.
Hướng Vân gãi đầu cười ha hả, nói:
- Bí thư, cũng có chút ý tứ này. Cái này gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Uyển Hồng Thu trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:
- Anh nói ít nửa câu không được sao? Cái gì gọi là gần mực người đen? Anh đi theo Bí thư Lưu là gần mực thì đen sao? Nói vậy, mới khéo làm sao! Sao lại phải lại dùng đến câu gần mực thì đen chứ!
Bất quá, khi nói chuyện cũng cần phải suy nghĩ.
Uyển Hồng Thu là người phụ trách văn phòng Ủy ban nhân dân, trong việc đối nhân xử thế, nói chuyện đối đáp, cũng phải vô cùng chú ý. Khi nói chuyện, luôn phải nói khéo léo một chút. Về phương diện này, Hướng Vân đã bị bà xã giáo huấn không ít lần.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Hồng Thu, cô đừng mắng anh ta. Như vậy mới gọi là đệ tử của anh Lưu!
Dường như đã từng có nhiều lúc Bí thư Lưu cũng đã nói chuyện như thế.
Trên bàn cơm lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
- Bí thư, tôi thật sự không muốn tranh quyền. Lại nói tiếp, điều này cũng có thể xem là cần thiết cho công tác đi. Chúng ta muốn làm công trình cung cấp rau xanh siêu cấp tại Ninh Dương này, thật ra cũng có chút khác biệt với cách làm ở Hạo Dương. Ngành sản xuất nông sản ở Địa khu Hạo Dương phát triển vượt bậc như ngày nay cũng là nhờ cả quá trình hình thành một cách chậm rãi. Bí thư Tiên ở Giáp Sơn tiến hành và giành được hiệu quả nhất định, sau đó các địa phương khác mới bắt đầu làm theo. Từ việc tiến hành một cách có chất lượng, tiêu thụ và vân vân, cũng là chậm rãi được mở rộng. Sau vài năm, nước chảy thành sông. Mà Ninh Dương chúng ta lại không thể giống như vậy. Trước đó, trên cơ bản chúng ta cũng chưa từng làm điều này. Nếu cũng giống như bên Hạo Dương, từ từ mà làm, thì thời gian không phải là điều kiện tốt nhất. Nhưng, một nhà bốc cháy, vạn người chấn động. Thậm chí là mấy vạn người đồng loạt sản xuất rau quả và thịt để ăn. Quá trình này được phát động ra, phân phối về tài chính, phân phối về nhân viên kỹ thuật, thành lập phương hướng tiêu thụ, cũng là một chuyện lớn. Nếu quản quá nhiều việc sẽ dẫn tới mâu thuẫn này nọ, hiệu suất của công tác này liền kém đi. Tại rất nhiều mắt xích sẽ xảy ra vấn đề, không thể gắn kết với nhau. Bí thư, không có tinh thần, không thể phát triển được. Nếu loạt đạn đầu tiên của chúng ta được khai hỏa, nhưng không tạo ra tiếng vang, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bước tiếp theo. Dưới tình huống như vậy, quyền lực nhất định phải chuyên nhất, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hướng Vân nói rất nghiêm túc, hai mắt sáng rực, đã hoàn toàn đắm chìm trong công việc rồi.
Uyển Hồng Thu vừa lắng nghe, vừa gắp chút đồ ăn thả vào trong đĩa đặt ở trước mặt anh ta.
Thân thể Hướng Vân nhỏ bé, không thể cường tráng, khiến thấy anh ta mà Uyển Hồng Thu đau lòng.
- Ừ, có chút thú vị.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật đầu.
Hướng Vân là thư ký đầu tiên sau khi hắn đi vào con đường làm quan, lại đi theo hắn cả một thời gian dài, cũng học được một vài điều gì đó. Lưu Vĩ Hồng rất tín nhiệm anh ta. Đương nhiên, cũng không ngừng đề bạt. Năm nay, Hướng Vân mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã được cất nhắc tới chức Cục trưởng. Đối rất nhiều người mà nói, Hướng Vân thăng tiến như vậy cũng không khác gì ngồi máy bay trực thăng.
Hướng Vân được cổ vũ, tinh thần càng phấn chấn, thuận tay cầm đữa thức ăn lên ăn. Sau khi ăn được vài miếng mới tiếp tục nói:
- Bí thư, tôi nghĩ như vậy, Công ty mua bán ngoại trừ phòng Tuyên truyền, bán hàng, sản xuất, khoa chỉ đạo kỹ thuật, phòng Tài vụ ra, còn phải thành lập một phòng đôn đốc kiểm tra. Theo kế hoạch của chúng ta, trong vòng ba năm phải phát động được hơn 100.000 người tham gia vào ngành sản xuất này. Đến lúc đó việc giao dịch về kinh doanh, tài chính sẽ là một số tiền lớn.
Trong việc này ẩn chứa một vài nguy cơ. Ví dụ như, có phải sẽ có người nhân cơ hội này mà tham ô nhận hối lộ hay không? Nhân cơ hội này mà công tư trọn vẹn đôi đường, chủ ý đánh vào nông dân, hại công lợi tư vân vân. Điều này hoàn toàn đều có thể phát sinh. Phòng đôn đốc kiểm tra được thành với với ý nghĩa giám sát việc này. Bất kỳ việc gì cũng cần phải suy xét trước khi làm, đề phòng chuyện xấu từ khi nó chưa xảy ra. Suy cho cùng điều này vẫn tốt hơn là chờ đến khi vấn đề đã xảy ra mới đi xử lý. Nếu điều này xảy ra, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Công ty mua bán, cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu. Hơn nữa sự việc phát sinh càng nhiều thì càng sau này lại càng khó có thể trừ được tận gốc, sẽ hình thành bệnh khó chứa. Tôi cho rằng sớm chuẩn bị, càng sớm phát hiện ra manh mối, tiêu diệt ngay khi vấn đề mới ở trạng thái mới nảy sinh, là tốt nhất, Cũng khiến tỉnh tốn ít công sức và tiền của nhất.
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Hồ Ngạn Bác liền gật đầu nói:
- Hướng Vân, lời này của anh xem như cũng quan trong. Động tác càng lớn, lại càng phải đề phòng tai họa dù nó chưa xảy ra. Sau khi nó xảy ra mới xử trí, quả thật sẽ gặp khó khăn rất lớn. Thật giống như cục Giám sát chúng ta, mỗi ngày đều đánh giặc, mỗi ngày đều đánh lão hổ. Đến phút cuối cùng mới lại phát hiện ra lão hổ càng đánh càng nhiều, đánh mãi không thắng, giết mãi không hết... Sứt đầu mẻ trán hả.
Nói tới đây, Hồ Ngạn Bác thở dài một cách hiếm thấy.
Xem ra công tác ở Cục giám sát, quả thật đã khiến Hồ Ngạn Bác cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ Trưởng phòng Hồ thâm trầm đa trí, ý chí chiến đấu sục sôi, cũng nói ra một câu cảm thán “giết mãi không hết”.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Quả thật là như thế. Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi chúng ta suy xét tới công việc, vấn đề đầu tiên chính là dự phòng khả năng phát sinh những vấn đề hủ bại. Ngược lại, việc suy xét làm thế nào để công tác được tốt nhất lại đứng ở vị trí thứ hai. Xem ra, rất nhiều chế độ gì đó còn phải sửa nữa!
Mấy người khác liên tục gật đầu, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Một lát sau, Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Hôm nay không nói đến chuyện này nữa, Hướng Vân, anh tiếp tục đi.
- Vâng, bí thư. Tôi cho rằng, suy xét một cách đơn giản, việc tiêu thụ nông sản còn chưa đủ. Có lẽ từ giờ trở đi, chúng ta sẽ phải đồng thời tìm cách xây dựng nhà xưởng. Nhất định phải chuẩn bị tiến hành chế biến nông sản.
Hướng Vân chậm rãi nói.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng sáng ngời, khóe miệng hơi mỉm cười, gật đầu, nói:
- Ừ, ý nghĩ này không tồi, nói rõ hơn đi.
- Ninh Dương và Thất Tinh thiết lập một nguồn cung cấp rau xanh lớn, phương hướng khẳng định là đúng, cũng rất có triển vọng. Tuy nhiên, bất kể là gieo trồng cây công nghiệp hay là ngành chăn nuôi, chất lượng kỹ thuật cũng không quá cao, rào cản ban đầu là khá thấp. Các địa phương khác đều có thể bắt chước. Một khi chúng ta làm được, các đồng chí ở địa phương khác thấy chúng ta kiếm được tiền, khẳng định sẽ làm theo. Đến lúc đó, áp lực cạnh tranh sẽ lớn. Rau quả cũng được, thịt để ăn cũng được, đều có hạn sử dụng tương đối ngắn, không tiện trong việc cất giữ. Một khi những nông sản này không thể tiêu thụ ra ngoài trong thời hạn sử dụng sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Cho nên, tôi cảm thấy hẳn là phải chuẩn bị trước, đồng thời tiến hành chế biến thực phẩm sâu. Một khi xuất hiện dấu hiệu của việc cạnh tranh kịch liệt, chúng ta đã có thêm một đường lui. Hơn nữa chế biến thực phẩm, cũng là ánh sáng mặt trời của ngành sản xuất, giá trị sẽ tăng cao hơn so với hoa quả tươi, lợi nhuận cũng lớn hơn. Tương lai có lẽ sẽ trở thành một con đường làm giàu khác.
Hướng Vân chậm rãi mà nói, trong lòng đã có dự tính trước.
Lưu Vĩ Hồng khẽ đập bàn một cái, tán thưởng nói:
- Được, tốt lắm. Hướng Vân à, xem ra anh đã bỏ không ít công sức trong chuyện này. Không tồi! Tôi hoàn toàn tán thành suy nghĩ này của anh. Bất kể là làm chuyện gì, muốn chiến thắng, đầu tiên phải tìm cách đánh bại, mới có thể tiến lui một cách thoải mái. Ừ, điều anh lại đây quả là một việc làm chính xác.