QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 901: Thăm vào ban đêm

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bữa tối, Lưu Vĩ Hồng vẫn dự tiệc chiêu đãi ở nhà khách huyện.

Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, trong toàn thành phố, tuyệt đối là nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn. Càng không phải nói đến lai lịch xuất thân của Lưu Vĩ Hồng vốn mười phần kinh người, tất nhiên là được các lãnh đạo huyện Kim Trúc bợ đỡ, nịnh hót.

Nhưng các vị lãnh đạo huyện Kim Trúc cũng rất cẩn thận.

Lúc Bí thư Lưu đến thị sát, nội bộ Thường vụ Huyện ủy phái một vị Bí thư Đảng ủy Công an, phó Chủ tịch Huyện, còn cả một vị Cục trưởng Công an đến ranh giới nghênh đón. Các lãnh đạo khác trong Huyện ủy và ủy ban nhân dân Huyện đều không lộ diện. Tiếp đãi thích hợp cũng đã được rồi. Nhưng dựa vào bối cảnh của Lưu Vĩ Hồng, cho dù là toàn thể cán bộ lãnh đạo của cả Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đồng loạt nghênh đón cũng được.

Các lãnh đạo huyện cẩn thận như thế tất nhiên là vì đấu tranh chính trị ở thành phố vô cùng lợi hại. Khi tổ lãnh đạo công tác chỉnh đốn được thành lập, mọi người đều nhìn ra manh mối. Bí thư Tân không còn nhịn được nữa, đích thân ra trận, tự đuổi Lưu Vĩ Hồng.

Nếu chỗ dựa của Lưu Vĩ Hồng không lớn đến thế, hôm nay hắn đến huyện Kim Trúc thị sát vấn đề công tác chính trị pháp luật, e là ngay cả Bí thư Đảng ủy Công an Huyện và Cục trưởng Cục Công an cũng không ra đón, có thể có một phó Bí thư Đảng ủy Cục Công an và phó Cục trưởng Cục Công an đã là động trời rồi.

Đây cũng là chuyện bình thường trong quan trường, bằng không, cho dù buổi sáng chính Bí thư Lưu đến tòa nhà Huyện ủy thì cổng vẫn chưa mở đâu.

Đối nghịch với Tân Minh Lượng ở Cửu An có thể có kết quả tốt đẹp sao?

Cũng không biết Bí thư Lưu có thể ngồi trên ghế Bí thư Đảng ủy Cục Công an được bao lâu, mọi người cần gì phải đi tìm phiền phức.

Nhưng rõ ràng Lưu Vĩ Hồng không phải người bình thường, nên các vị lãnh đạo huyện cũng vô cùng đau đầu. Tân Minh Lượng cố nhiên không đắc tội được, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể chậm trễ. Nếu chẳng may kết quả ván cờ phần thắng thuộc về Lưu Vĩ Hồng hoặc chẳng phân thắng bại thì phải làm thế nào?

Mấy thứ thể diện gì đó, không thể có trở ngại được.

Vào buổi tiệc tối, dường như Lưu Vĩ Hồng chịu không nổi rượu nữa. Nhiều người kính rượu đều do Phạm Băng Phượng đỡ giùm. Tuy nhìn Phạm Băng Phượng nhỏ nhắn, có vẻ yếu đuối nhưng tửu lượng cũng không tồi. Trên bàn rượu, thường không được để cấp dưới uống đỡ, nếu không phải phạt gấp hai lần. Nhưng người đẹp thì ngoại lệ. Đồng chí xinh đẹp này có thể được hưởng đãi ngộ ngang bằng lãnh đạo.

Sau tiệc tối, Bí thư Lưu nghỉ tại nhà khách.

Khuôn mặt xinh xắn của Phạm Băng Phượng đỏ rực, liên thanh xin lỗi các vị lãnh đạo huyện, nói rằng mấy hôm nay Bí thư Lưu thật sự công tác bận rộn, làm việc liên tục, rất vất vả. Buổi tối anh ấy¬ cần nghỉ ngơi cho khỏe, không nói chuyện công tác với các vị lãnh đạo nhiều hơn, xin mọi người thông cảm.

Các vị lãnh đạo huyện nói xong những lời khách sáo cũng rất vui vẻ, như trút được gánh nặng.

Bí thư Lưu thật sự là người biết điều, là lãnh đạo tốt.

Ban ngày báo cáo công tác với Lưu Vĩ Hồng, thiết yến khoản đãi, như vậy cũng được rồi. Dù cho Bí thư Tân có biết cũng sẽ không có ý kiến. Dù sao, Bí thư Lưu đã đến huyện Kim Trúc cũng phải đầy đủ lễ nghĩa. Đông người như vậy chen chúc một chỗ, cũng không nói được chuyện gì quan trọng. Nhưng buổi tối một mình yết kiến bí thư Lưu, tình hình khác nhau rất xa. Ai biết anh và Lưu Vĩ Hồng nói những gì? Nếu chẳng may để Tân Minh Lượng hiểu lầm thì quả là rắc rối lớn.

Giờ Bí thư Lưu chịu rượu không nổi, công tác vất vả, buổi tối nghỉ ngơi cho khỏe, không gặp khách, thật sự không thể tốt hơn.

Hơn nữa, lời từ chối khéo này lại do một cô gái xinh đẹp yểu điệu như Phạm Băng Phượng nói, các lãnh đạo huyện càng vừa ý hơn.

Phải thông cảm cho lãnh đạo làm việc vất vả. Có vài việc phải chú ý đến ảnh hưởng trên thành phố, còn ở huyện thì dễ hơn rất nhiều.

Mọi người không thể không nhìn thấy như vậy chứ?

Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều đơn vị mở đại hội tổng kết khen thưởng gì đó lại muốn tổ chức ở các khu du lịch nổi tiếng trong nước. Thứ nhất là chi phí do nhà nước đài thọ, thứ hai là rất nhiều chuyện thuận lợi hơn.

Màn đêm buông xuống hoàn toàn, những ngọn đèn trong thị trấn Kim Trúc cũng lần lượt sáng lên, cũng rất tráng lệ. Chiếc xe Blue Bird của Bí thư Lưu lén lút chạy ra khỏi nhà khách, hướng về phía ngoại ô.

Nhà giam thứ năm của tỉnh ở phía bắc thị trấn Kim Trúc, cách nhà khách Kim Trúc khoảng bốn km về bên phải. Sau một lúc, xe Blue Bird tiến vào cửa nhà giam được canh phòng nghiêm ngặt.

Nhà giam thứ năm nằm trên một khuôn viên rộng lớn, hai bức tường bao quanh. Giữa bức tường thứ nhất và bức tường thứ hai là khu nhà giam và khu vực làm việc. Cảnh ngục nhà giam cùng người nhà của họ và trung đội cảnh sát vũ trang đều sống ở khu này. Nhân viên cốt cán trong này cũng làm việc ở đây. Các cán bộ quản giáo làm việc bên cạnh bức tường thứ hai. Bên trong bức tường thứ hai là khu giám thị.

Hơn một ngàn phạm nhân đều sống trong bức tường thứ hai.

Tất cả các nhà giam đều như nhau, đều tiến hành cải tạo lao động với phạm nhân. Tên gọi cũng như ý nghĩa, các phạm nhân phải lao động. Nhưng nhà giam và đội cải tạo lao động vẫn có điều khác nhau. Thế này, nhà giam chủ yếu giam giữ phạm nhân phạm trọng tội, hình phạt từ mười năm trở lên, thân phận khá đặc thù. Còn đội phạm nhân cải tạo lao động thời hạn thi hành án thường dưới mười năm. Đương nhiên, không phải lúc nào cũng chấp hành nghiêm túc như vậy. Ví như một ít phạm nhân ở Cửu An, thời hạn thi hành án dưới mười năm cũng bị giam giữ ở trại giam thứ năm. Chủ yếu là vì người nhà. Dù sao, khoảng cách gần một chút cũng dễ dàng cho người nhà đi thăm hỏi người thân bị giam giữ trong vòng lao lý.

Vì thế, cán bộ quản giáo trong nhà giam cũng nghiêm khắc hơn. Phạm nhân trong nhà giam bình thường ít lao động bên ngoài hơn, còn một vài đội cải tạo lao động thì có các đồng ruộng lớn cho các phạm nhân trồng trọt. Phạm nhân trong nhà giam chủ yếu là lao động bên trong để dễ dàng cho giám thị phòng ngừa phạm nhân thừa cơ bỏ chạy.

Nhà giam thứ năm còn có một nhà máy chế biến, gia công một ít đồ dùng nông cụ linh tinh.

Ngoài ra, trong nhà giam còn thiết lập phòng Giáo dục, trường học văn hóa, còn có các giáo viên chuyên môn, dạy chương trình văn hóa cho các phạm nhân. Niên đại 90, giáo dục bắt buộc chưa thông dụng, có một số lượng phạm nhân đáng kể có trình độ văn hóa rất thấp. Có nhiều người già là phạm nhân ở nông thôn, thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Theo tinh thần nhân đạo của chủ nghĩa cách mạng, trong nhà giam xây dựng trường học văn hóa, cải tạo lao động rất nhiều, giúp phạm nhân xóa nạn mù chữ. Tương lai, khi bọn họ ra tù cũng có thể học được kỹ năng sinh tồn.

Trên thực tế, vài kỹ sư của nhà máy gia công của nhà giam thứ năm là phạm nhân mãn hạn tù được phóng thích. Sau khi ra tù, họ cứ đơn giản tiếp tục làm việc trong nhà máy gia công. Tất nhiên là không hề ràng buộc lao động, phát tiền lương. Tiền lương cũng dựa theo mức lương bên ngoài mà trả cho bọn họ, không hề cắt xén. Dù sao, sau khi hết hạn tù, đã được phóng thích thì họ là người tự do. Nếu tiền lương hay đãi ngộ không tốt thì không giữ được người.

Giám thị khu trường học văn hóa hay giáo viên văn hóa cũng là phạm nhân. Trong những người tù này, thật ra cũng có một ít người tài.

Xe Blue Bird chạy vào nhà giam thứ năm, giám đốc nhà giam Triệu Lập Hân tự mình ra đón, mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng. Triệu Lập Hân khoảng bốn mươi tuổi, cũng mang quân hàm cấp tá. Là giám đốc nhà giam thứ năm, chính thức là cán bộ cấp Cục huyện.

(.

- Bí thư Lưu!

Triệu Lập Hân nghiêm trang cúi chào Lưu Vĩ Hồng.

- Giám đốc Triệu, vất vả rồi.

Lưu Vĩ Hồng không mặc cảnh phục, mỉm cười gật đầu đáp lễ, bắt tay Triệu Lập Hân. Ban đêm đến tham nhà giam thứ năm, Lưu Vĩ Hồng không mang theo Trình Viễn và Phạm Băng Phượng, chỉ có Lý Cường.

- Bí thư Lưu, nói chuyện ở văn phòng hay đi vào bên trong?

Sau khi chào hỏi, Triệu Lập Hân hỏi nhỏ. Có thể nhìn thấy Triệu Lập Hân khá căng thẳng, nhưng cũng mang theo một ít hưng phấn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ở văn phòng đi, yên tĩnh một chút.

- Dạ, Bí thư Lưu, mời!

Triệu Lập Hân không nhiều lời, đưa tay mời khách.

Nhà giam thứ năm được xây dựng từ những năm 70, khu ký túc xá nhà giam khá cũ kỹ. Toàn bộ ký túc xá nhà giam là một tòa nhà năm tầng, cuối những năm 80 đã được sửa chữa một ít, không thấy cũ lắm. Ký túc xá ban đêm rất yên ắng, tiếng giày da gõ xuống sàn xi măng nghe lộp cộp. Triệu Lập Hân dẫn Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng của anh ta.

Văn phòng giám đốc nhà giam, không thể nghi ngờ, chiếm vị trí tốt nhất của tòa nhà. Phía đông lầu ba, hưởng ánh sáng mặt trời. Văn phòng là buồng xép có hai gian nhưng không gian không quá lớn. Có thể nhận thấy đây là một văn phòng mới được cải tạo lại, ngăn ra làm một gian phòng ở, một là văn phòng thư ký.

- Bí thư Lưu, mời ngồi!

Triệu Lập Hân nói luôn miệng.

Văn phòng tuy nhỏ nhưng cũng có sô pha đãi khách, làm bằng gỗ, phía trên đặt đệm bông.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, Triệu Lập Hân tự châm nước trà cho Lưu Vĩ Hồng. Toàn bộ quá trình đều chỉ do một mình Triệu Lập Hân làm, thậm chí cả thư ký của anh ta cũng không hề lộ diện. Vì vậy có thể thấy Triệu Lập Hân thật cẩn thận.

Dù Triệu Lập Hân không phải cán bộ thành phố Cửu An, chịu sự quản lý của Cục Cải tạo lao động Sở tư pháp tỉnh, nhưng chuyện này liên lụy trọng đại, tất nhiên trong lòng Triệu Lập Hân lo lắng không yên. Nhưng chuyện hôm nay do lãnh đạo chủ chốt của Sở Tư pháp đích thân gọi điện thoại đến căn dặn, Triệu Lập Hân không dám chậm trễ. Hơn nữa, nếu từ nay về sau có thể nhập hội, tạo mối quan hệ với vị con ông cháu cha quyền quý này, cho dù có phiêu lưu một ít cũng hoàn toàn xứng đáng.

- Bí thư Lưu, lập tức bắt đầu chứ?

Sau khi rót trà cho Lưu Vĩ Hồng, Triệu Lập Hân cẩn thận hỏi ý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu:

- Bắt đầu đi.

- Dạ, xin Bí thư Lưu chờ một chút, tôi dẫn người tới.

Triệu Lập Hân vội vàng nói.

- Được, cảm ơn giám đốc Triệu.

- Đừng khách sáo, đừng khách sáo, xin Bí thư Lưu chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay.

Triệu Lập Hân lễ độ xoay người, đi khỏi văn phòng.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi tựa vào sô pha, châm một điếu thuốc, thong thả rít một hơi. Văn phòng bên ngoài, Lý Cường ngồi sau bàn làm việc của thư ký không nói một tiếng. Thân mình anh ta thẳng đơ như một cây thương, tay đặt bên hông, cầm cán súng K54. Trong hoàn cảnh như vậy, là vệ sĩ chuyên trách, tất nhiên Lý Cường phải đề cao cảnh giác.

Khoảng hai mươi phút sau, trên hành lang vang tiếng bước chân.

Lý Cường đứng bật dậy, hai mắt nhìn ra cửa.

Chỉ thấy Triệu Lập Hân đi trước, ở giữa là một nam phạm nhân ba mươi mấy tuổi, phía sau là một gã cảnh sát trẻ đang đi về phía văn phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc