QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 755: Chu Kiến Quốc khởi binh vấn tội

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Lời này vừa nói ra, các cán bộ tham gia hội nghị đều kinh hãi không hiểu.

Cái gì?

Người của tổ chuyên án Hồ Ấu Thanh muốn đưa Chủ tịch thị xã Lưu đến Đại Ninh?

Chủ tịch thị xã Lưu phạm tội!

Cái gọi là giúp đỡ điều tra, mỗi một người ngồi đây đều biết rõ nó có ý nghĩa gì. Thông thường, Ủy ban Kỷ luật sẽ không vô duyên vô cớ mời một cán bộ đi giúp đỡ điều tra, lại càng không tìm đúng Chủ tịch của một thị xã. Giả sử nếu chỉ tìm Chủ tịch thị xã Lưu để xác minh một số việc thì cũng không cần Chủ tịch thị xã Lưu phải đến Đại Ninh. Hơn nữa Tống Hiểu Vệ và các cán bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng tham gia dự thính Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã, ý đồ giám thị đã vô cùng rõ ràng.

Cũng không phải sợ Chủ tịch thị xã Lưu bỏ trốn, chủ yếu là ngăn chặn hắn thông đồng bịa lời khai.

Xem ra lần này Chủ tịch thị xã Lưu thật sự có chút phiền toái rồi.

Trong tất cả mọi người, Hùng Quang Vinh cảm thấy kinh sợ nhất. Cũng giống như các cán bộ khác của Thị xã Hạo Dương, Hùng Quang Vinh đã sớm biết, Lưu Vĩ Hồng là cháu của cố Chủ tịch Lưu Trung Nguyên, là con cháu chính tông. Lúc đầu khi mới biết thông tin này, Hùng Quang Vinh thật sự ngạc nhiên, thật lâu sau, lại vừa cảm thấy vui bất ngờ lại cảm thấy tiếc hận. Tuy nhiên cũng càng kiên định quyết tâm đi theo Lưu Vĩ Hồng.

Cháu của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên mà không theo, còn đi theo người nào?

Cho nên Hùng Quang Vinh tuyệt đối không ngờ được, người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại triệu hồi Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh để thẩm tra. Mặc dù Chủ tịch Lưu Trung Nguyên đã không còn nữa, nhưng uy thế vẫn còn đó. Ủy ban Kỷ luật tỉnh có gan làm như vậy là có lý do gì?

Hùng Quang Vinh cũng không đần, lập tức liền nghĩ đến những nhân vật lớn. Y đương nhiên không biết là nhân vật lớn nào tìm Lưu Vĩ Hồng để gây phiền phức, nhưng nhất định là nhân vật lớn. Những cán bộ bình thường, tuyệt đối không có gan làm như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Hùng Quang Vinh trở nên hỗn loạn.

Nhưng kinh ngạc hơn cả là những cán bộ tham gia hội nghị. Sự khiếp sợ trong lòng Tống Hiểu Vệ và Giang Ngọc Minh cũng không hề kém nhóm Phó chủ tịch thị xã. Theo lý, lời nói này của Lưu Vĩ Hồng giống như một quả bom lớn ném vào hội trường, lập tức sẽ nổ tung. Nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy, trật tự trong hội trường cũng vẫn rất tốt, mặc dù mọi người kinh ngạc không hiểu gì, nhưng cũng không ồn ào, cũng không có quay qua quay lại.

Từ đó có thể thấy, uy quyền của Lưu Vĩ Hồng ở Ủy ban nhân dân thị xã lớn đến thế nào. Giống như một vị Thống soái anh hùng được quần chúng sùng bái, bất luận tình hình bất lợi đến thế nào, những nhóm người cấp dưới cũng sẽ sống chết đi theo.

Mù quáng mà cuồng nhiệt!

Thật không biết hắn còn trẻ tuổi như vậy, làm thế nào để tạo dựng được uy quyền lớn như vậy?

-Đồng chí Quang Vinh, mời đồng chí nói về tình hình xây dựng đường cao tốc đi!

Lưu Vĩ Hồng lập tức chuyển hướng sang Hùng Quang Vinh, bình tĩnh nói. Dường như Hội nghị thường vụ này không hề có gì khác biệt với những Hội nghị trước đây. Tống Hiểu Vệ, Giang Ngọc Minh, đều giống như không khí, hoàn toàn không tồn tại.

Chỉ huy xây dựng đường cao tốc cũng thuộc phần công việc do Hùng Quang Vinh quản lý.

-Vâng, Chủ tịch thị xã !

Hùng Quang Vinh nhanh chóng khôi phục tinh thần từ trạng thái kinh sợ, cao giọng đáp, đồng thời mở cuốn sổ ghi chép trước mặt, bắt đầu báo cáo với Lưu Vĩ Hồng về tình hình triển khai xây dựng đường cao tốc.

Thông qua báo cáo của Hùng Quang Vinh có thể biết được, tiến độ xây dựng của đoạn cao tốc Ninh Hạo - Hạo Dương nhanh hơn so với dự tính. Vốn dĩ kế hoạch quy hoạch xây dựng của Lưu Vĩ Hồng đã rất ‘nhanh chóng’, có đến mấy đoạn đường cùng thi công song song, tranh thủ trong hai năm, những đoạn đường ở Hạo Dương có thể hoàn toàn thông suốt. Lúc đầu còn có rất nhiều cán bộ có ý kiến với kế hoạch này, cho rằng hai năm quá ngắn, áp lực về tài chính quá lớn, chất lượng công trình cũng khó mà đảm bảo được. Bây giờ xem ra, Giám đốc Lý của Công ty cầu đường tỉnh quả là một ‘mãnh tướng’, không ngờ còn nhanh hơn so với kế hoạch quy hoạch của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, trên mặt lộ rõ nụ cười hài lòng, nói:

-Tốt lắm. Đồng chí Quang Vinh, gia tăng tiến độ cũng tốt, nhưng nhất định phải chú ý an toàn. Xin đồng chí chuyển lời cho Giám đốc Lý, phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, không nên lao động quá sức, phải quan tâm đến sức khỏe của công nhân viên chức, nhất là phải đảm bảo thi công an toàn, nhất định không được để xảy ra tai nạn lao động. Đương nhiên, chất lượng công trình cũng phải được đảm bảo.

-Vâng!

Hùng Quang Vinh lại liên tục gật đầu.

Nói cũng lạ, những nghiên cứu thảo luận về tình hình công tác cụ thể khiến tinh thần của những cán bộ tham gia hội nghị dần được bình ổn, một nhóm người báo cáo công việc mà mình được phân công quản lý với Lưu Vĩ Hồng đâu ra đấy. Nhìn qua dường như thật sự không có gì khác so với những hội nghị thường vụ khác.

Tống Hiểu Vệ không kìm được liếc nhìn Giang Ngọc Minh ngồi bên cạnh, và cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nói thật, trước đó, Giang Ngọc Minh có chút khinh thường Tống Hiểu Vệ. Đừng thấy bọn họ đều là cấp dưới cũ của Phương Đông Hoa, đều được Phương Đông Hoa coi trọng và tín nhiệm, nhưng giữa hai người cũng tồn tại những cạnh tranh nhất định, còn mang tính khinh thường. Tống Hiểu Vệ là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, nhưng trong lòng Giang Ngọc Minh chưa chắc có được bao nhiêu vui vẻ. Mà Tống Hiểu Vệ nhậm chức một năm, cũng nhiều phen kinh sợ, bị Lưu Vĩ Hồng dồn ép đến nỗi không ngóc nổi đầu lên, Giang Ngọc Minh lại không quan tâm. Lưu Vĩ Hồng có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là trợ thủ của Tống Hiểu Vệ, càng không nói đến trên đầu Tống Hiểu Vệ còn có một Ủy viên Địa ủy đỡ đầu, cấp bậc cũng cao hơn Lưu Vĩ Hồng một bậc, lại còn có Tào Chấn Khởi làm chỗ dựa, như vậy rồi mà còn thở không ra hơi nữa?

Xem ra Tống Hiểu Vệ làm Bí thư quá lâu rồi, chỉ có tiếng mà không có miếng.

Nhưng bây giờ, Giang Ngọc Minh đã không nghĩ như vậy nữa.

Năng lực phi phàm mà Lưu Vĩ Hồng thể hiện ra, đủ để khiến cho trong lòng Giang Ngọc Minh nổi lên cảm giác sợ hãi.

Năng lực của người này quả thật rất mạnh!

Chẳng trách lại hò hét lớn như vậy, cho dù không phải là cháu của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên, cũng là bảo vật trong ao. Giang Ngọc Minh cho rằng, nếu mình đối đầu với Lưu Vĩ Hồng, chưa chắc đã hơn được Tống Hiểu Vệ là bao.

Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã này, họp mất hơn hai tiếng đồng hồ. Thẩm Bảo Quân đã thực sự hết kiên nhẫn, không ngừng xem đồng hồ, mặt đen như đít nồi. Tống Hiểu Vệ và Giang Ngọc Minh lại rất điềm tĩnh, không hề có vẻ nôn nóng.

Tống Hiểu Vệ thậm chí còn chăm chú quan sát tiến trình hội nghị, âm thầm nghiền ngẫm năng lực quản lý của Lưu Vĩ Hồng. Nói thật, lúc Tống Hiểu Vệ chủ trì Hội nghị thường vụ Thị ủy, không hề có hiệu suất và kỷ luật hội nghị như thế này.

-Các đồng chí, trong khoảng thời gian tôi đi Đại Ninh để phối hợp điều tra này, tất cả các công việc ở Ủy ban nhân dân thị xã do đồng chí Hùng Quang Vinh chủ trì. Mong các đồng chí tích cực phối hợp làm việc với đồng chí Quang Vinh.

Sau khi một đề tài thảo luận cuối cùng kết thúc, Lưu Vĩ Hồng nhìn quanh hội trường một lượt, rồi bình tĩnh sắp xếp.

Phiền Quốc Sinh lập tức nói:

-Mong Chủ tịch thị xã cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với đồng chí Quang Vinh để làm tốt công việc.

Lông mày Tống Hiểu Vệ khẽ nhăn lại.

Lão Phiền này, đầu óc có vấn đề rồi sao? Đến lúc nào rồi, còn muốn nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng, ông cho rằng Lưu Vĩ Hồng thực sự còn có thể quay về làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương sao?

Phiền Quốc Sinh làm sao có thể không biết những nguy hiểm của Lưu Vĩ Hồng khi đến Đại Ninh. Nhưng tính cách của lão là như vậy, gừng càng già càng cay, rõ ràng biết Tống Hiểu Vệ không vui, nhưng cũng không quan tâm. Dù sao qua hết năm nay, lão cũng về hưu. Lưu Vĩ Hồng đã chiếu cố đến con lão, lão cũng phải đền đáp. Còn chuyện sau này, sau này hẵng tính.

Vương Thụ Quốc cũng lập tức nói:

-Phó chủ tịch Phiền nói đúng, xin Chủ tịch thị xã cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với Phó Chủ tịch Quang Vinh.

Từ sau sự kiện tai nạn lò 72, Vương Thụ Quốc liền hạ quyết tâm đi theo Lưu Vĩ Hồng đến cùng. Trong chốn quan trường phong ba quỷ dị, có thể tìm được một vị lãnh đạo đáng ngưỡng mộ để đi theo cũng là một sự hạnh phúc. Ít nhất trong lòng cũng cảm thấy rất bình yên.

Trên mặt Tống Hiểu Vệ lộ ra sự sợ hãi, không ngừng thể hiện ra những biểu hiện khác thường.

-Được rồi, tan họp!

Lưu Vĩ Hồng nói xong, đứng dậy.

Bọn Tống Hiểu Vệ, Giang Ngọc Minh cũng đứng dậy theo.

Cũng không biết ai khởi đầu, trong phòng hội nghị lúc đó, chợt vang lên tiếng vỗ tay, mọi người nhìn Lưu Vĩ Hồng, ra sức vỗ tay.

Chân mày Giang Ngọc Minh không khỏi nhảy lên vài cái nặng nề.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vẫy tay chào mọi người, tiếng vỗ tay dần ngừng lại.

-Chủ nhiệm Giang, đi thôi!

-Được, mời Chủ tịch thị xã Lưu!

Giang Ngọc Minh lập tức trở nên rất khách khí, không nói ‘đồng chí Lưu Vĩ Hồng’ một cách cứng nhắc nữa, trên mặt còn lộ vẻ mỉm cười. Trong lòng Giang Ngọc Minh bỗng có một loại dự cảm không hay: Người trẻ tuổi trước mặt này, vị Chủ tịch thị xã uy vọng cao vời vợi này, không dễ dàng bị đánh đổ như vậy!

Lưu Vĩ Hồng đi đầu, bước từng bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị.

Thình lình từ cửa phòng hội nghị cũng có hai người bước vào, chính là Chủ tịch Địa khu Chu Kiến Quốc và thư ký của ông ta - Đái Tuấn.

Chu Kiến Quốc sa sầm mặt, có vẻ không hài lòng.

-Chào Chủ tịch Địa khu!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi thăm Chu Kiến Quốc.

-Đồng chí Vĩ Hồng, sao lại thế này?

Chu Kiến Quốc hai tay chắp sau lưng, cao giọng hỏi, vẻ mặt giận dữ.

Xem ra, cuối cùn Chu Kiến Quốc cũng nghe được tin, người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh muốn đưa Lưu Vĩ Hồng đi, nên vội vội vàng vàng đến đây, đối mặt chất vấn.

Tống Hiểu Vệ liền bước lên trước một bước, cười nói:

- Chủ tịch Địa khu Chu, tình hình là như thế này, đây là Chủ nhiệm Giang Ngọc Minh của Phòng giám sát số III của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, là đại diện cho tổ chuyên án Hồ Ấu Thanh, mời đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh phối hợp điều tra.

Bất luận thế nào, Chu Kiến Quốc là Chủ tịch Địa khu, Tống Hiểu Vệ cho dù không muốn, cũng phải giải thích cho ông ta.

- Xin chào, Chủ tịch Địa khu Chu!

Giang Ngọc Minh cũng bước lên đưa tay ra với Chu Kiến Quốc.

Ai ngờ Chu Kiến Quốc làm như không thấy, hai tay vẫn chắp sau lưng, không thèm để ý, phẫn nộ nói:

-Chủ nhiệm Giang, các ông làm như vậy dường như không đúng? Đồng chí Lưu Vĩ Hồng là Phó Bí thư Thị ủy Hạo Dương, Chủ tịch Thị xã, Ủy ban Kỷ luật tỉnh các ông muốn mời anh ta đến Đại Ninh phối hợp điều tra, tại sao lại không báo trước với Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương? Tự mình chủ trương như vậy!

Giang Ngọc Minh liền lộ vẻ xấu hổ, nhất thời, không biết phải trả lời Chu Kiến Quốc như thế nào.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng lần này rất thuận lợi, báo trước với Tống Hiểu Vệ một tiếng, ‘bắt’ Lưu Vĩ Hồng rồi đi luôn, chứ không cần để ý đến Địa ủy và Ủy ban nhân dân Hạo Dương, chờ đến lúc bọn họ phục hồi lại tinh thần, Lưu Vĩ Hồng đã đến Đại Ninh rồi. Lẽ nào sau khi sự việc xảy ra rồi lãnh đạo Địa khu Hạo Dương còn dám chất vấn tội của Ủy ban Kỷ luật tỉnh hay sao? Nhiều nhất cũng chỉ tức giận mà thôi, còn có thể như thế nào được nữa?

Trước đây Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đã xử lý rất nhiều vụ án, nhiều lúc cũng làm như vậy, hầu như chưa có lần nào có sai sót.

Đương nhiên, trước đó cũng đã thông qua với Tào Chấn Khởi rồi, Tào Chấn Khởi làm ra vẻ không biết.

Ai ngờ tên Lưu Vĩ Hồng này thật sự khó gặm, không ngờ xem những người trong tổ chuyên án bọn họ như không thấy, còn mở một cuộc Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã trước. Như vậy mới có đủ thời gian để Chu Kiến Quốc có được tin tức, đến đây tóm được chứng cứ.

Bình luận

Truyện đang đọc