QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 975: Trích đoạn kinh điển

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Trong phòng săn sóc đặc biệt của Bệnh viện Nhân dân khu Tây có tiếng cười vang dần.

Hạ Hàn nhờ Cư Đình nâng đỡ có thể đứng lên ngồi xuống, đương nhiên phải rất cẩn thận, chầm chậm thôi, không thể nhanh quá được. Bác sĩ cũng biết đây là kỳ tích, chỉ mới giải phẫu được vài ngày mà đã phục hồi được như thế quả là vô cùng hiếm thấy. Đó chủ yếu là vì Hạ Hàn tuổi trẻ, thân thể khỏe mạnh, nếu đổi lại là người khác thì không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.

Cư Đình gần như mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện để chăm sóc Hạ Hàn. Cô cảm thấy việc này do mình mà ra, nên mình phải có nghĩa vụ làm chút chuyện cho Hạ Hàn. Mấy hôm trước bác sĩ không cho Hạ Hàn ăn cơm, Cư Đình mỗi ngày đều mang hoa tươi đến phòng bệnh.

Hôm nay, Cư Đình mới sáng sớm đã tới, vội vàng thay hoa, đổ thêm nước vào bình hoa.

Hạ Hàn nói:

- Cư Đình, đừng mua hoa nữa, đắt lắm mà.

Mùa đông lạnh lẽo như vậy, chắc chắn không phải hoa nhà trồng. Ở Bắc Kinh hiện nay, một đóa hoa tươi cũng ít nhất là hai tệ. Mỗi ngày một bó to thế sẽ hết bao nhiêu tiền. Nên biết, năm 94, tiền lương của nhân viên nhà nước bình thường mỗi tháng chỉ một trăm mấy, chưa đến hai trăm tệ. Chỉ riêng tiền hoa Cư Đình mua đến đây, một tháng tiền lương của cô chỉ tiêu hết trong vài ngày.

Cư Đình thành thật đáp:

- Chị em mở cửa hàng hoa tươi bên Yến Kinh. Hoa này là do chị ấy còn ế lại, em tới chọn lại mang đến đây.

Hạ Hàn không khỏi mỉm cười.

Đúng là một cô bé thật thà.

Cư Đình làm việc ở phòng Giáo dục khu Tây. Hôm xảy ra chuyện không may là lúc Cư Đình đang đi đến cửa hàng hoa để giúp chị mình. Bình thường trong cửa hàng có người phụ việc, nhưng vào Tết âm lịch, người phụ việc phải về nhà. Mà mấy ngày đó cửa hàng lại bán đắt hơn nên Cư Đình đến giúp một tay. Không ngờ lại gặp phải bọn cướp giật, đúng dịp Hạ Hàn cũng đến Bách Hóa Yến Kinh mua sắm, vừa vặn đụng chuyện nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chủ yếu là Hạ Hàn không đề phòng đám cướp giật đó có bốn năm tên, nếu không cũng không phải chịu thiệt lớn như vậy.

Mấy ngày nay, cô Lưu tất nhiên cũng ngày đêm ở bệnh viện chăm sóc con mình. Nhưng đúng là thời gian không buông tha người nào. Qua tuổi năm mươi, tinh lực đã có vấn đề. Cũng may có Cư Đình mỗi ngày đến đây thay phiên nên cô Lưu mới có thể chịu nổi. Vốn cũng có thể mời hộ lý chăm sóc, nhưng Cư Đình làm việc cực kỳ cẩn thận, tay chân cũng nhanh nhẹn, còn tốt hơn hộ lý nhiều.

Hơn nữa, so với cô Lưu, Cư Đình còn có ưu thế hơn. Cô và Hạ Hàn đều là những người trẻ tuổi, có nhiều đề tài để nói với nhau. Hạ Hàn vốn là người có tính cách rất hiếu động, giờ bị giam cầm trên giường bệnh, không thể rời khỏi giường, cảm thấy vô cùng khó chịu. May mà có Cư Đình, lúc không có việc gì thì tán gẫu với Hạ Hàn, nếu Hạ Hàn mệt mỏi thì Cư Đình lại đọc báo cho anh nghe, giúp anh giải khuây, giống như một cô thư ký nhỏ tận tình làm việc.

Vốn cô Lưu có chút thành kiến với Cư Đình, cho rằng vì cô mà con trai mình mới phải bị thương. Mấy ngày nay, thấy Cư Đình hết lòng hết sức chăm sóc cho Hạ Hàn, thương thế của Hạ Hàn cũng bớt nhiều, lòng tức giận của cô Lưu cố nhiên cũng tiêu tan. ánh mắt cô Lưu nhìn Cư Đình vô cùng dịu dàng.

- Cư Đình, hôm nay mùng mấy rồi?

- Mùng tám.

Cư Đình vừa cắm hoa, vừa thuận miệng đáp. ánh mặt trời mùa đông chiếu vào cửa sổ, tỏa một vầng sáng mông lung quanh người cô, lung linh đẹp đẽ.

- Phòng Giáo dục của em chắc chỉ mùng bảy là đi làm, sao hôm nay em lại có thời gian đến đây?

Bệnh nghề nghiệp của Hạ Hàn lại tái phát, đôi mắt dường như không thấy vẻ đẹp trước mặt, lại bắt đầu tiến trình trinh thám theo logic. Hai ngày nay thường tán gẫu với Cư Đình, tình hình cơ bản của nhau, hai bên đều biết khá rõ.

Cư Đình cắm hoa xong, xoa tay nói:

- Em xin nghỉ phép.

- Sao phải xin nghỉ phép?

Cư Đình nói:

- Không xin nghỉ phép, ai chăm sóc anh?

- Không có việc gì đâu, còn có mẹ anh mà. Với lại, hai ngày rồi, miệng vết thương cũng khép dần lại. Anh đã có thể xuống giường đi lại, cũng không cần người khác chăm sóc nữa. Em nên quay lại đi làm sớm đi, đừng chậm trễ công tác.

Hạ Hàn vô tâm, hồ đồ ngu ngốc nói.

Cư Đình khẽ cắn môi, không hé răng.

Về phương diện này, phản ứng của Hạ Hàn vô cùng chậm chạp, tiếp tục nói:

- Thật mà, cơ thể anh rất khỏe, sẽ nhanh chóng không còn việc gì đâu. Em nên về đi làm sớm đi, đừng để lãnh đạo phê bình.

Cư Đình buồn bã nói:

- Được rồi, hai ngày nữa em về đi làm.

Hạ Hàn vừa lòng gật đầu. Lại lập tức liên tục lắc đầu, buồn bực nói:

- ái chà, đám khốn kiếp đúng là đồ phá hoại. Cha nó từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thiệt thòi như vậy, Chờ vết thương anh lành hẳn sẽ phải tự tay bắt chúng mới được. Khốn kiếp!

Cư Đình hé miệng cười.

Hạ Hàn luôn nói chuyện kiểu như vậy, động một tí là tuôn hết tiếng Đan Mạch ra. Làm việc trong ngành Công an đã lâu, vả lại Hạ Hàn cũng chẳng phải người nho nhã gì, sao nói chuyện văn nhã được? Hơn nữa, ôn hòa nho nhã sao trấn áp được bọn tội phạm?

Ngay từ đầu, dĩ nhiên Cư Đình vô cùng kinh ngạc. Nhà cô ở Bắc Kinh, tuy rằng không phải hàng đại phú đại quý gì, nhưng cha mẹ đều là phần tử trí thức, làm việc cho cơ quan nhà nước. Cư Đình từ nhỏ đã được giáo dục phải dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lễ. Cả bạn bè hay thân thích trong nhà cũng không có ai thô tục như Hạ Hàn vậy. Bình thường mọi người nói chuyện phiếm, cũng rất lịch sự, chưa từng thấy qua người nào mở miệng là “cha nó”, ngậm miệng là “khốn khiếp” cả.

Nhưng với tính cách của Cư Đình, cô nhất định sẽ không phê bình Hạ Hàn, dù là góp ý một cách tế nhị đầu cảm thấy không tốt. Thời gian qua dần, không ngờ Cư Đình cũng đã quen đi, hơn nữa, lại cảm thấy nói chuyện với Hạ Hàn còn thú vị khác thường.

Thật ra trong lòng của bất kỳ một cô gái nhỏ hiền thục dịu dàng nào cũng có một “cường đạo” hiện diện. Những người bình thường càng quy tắc lễ nghĩa, lại càng hướng về cuộc sống khác lạ này nhiều hơn. Hạ Hàn rõ ràng sống trong một thế giới khác hẳn với cô.

Trong cuộc sống đã qua của người đàn ông này chỉ có sắt và máu.

Đương nhiên còn có cả tình bạn.

Tình cảm bạn bè, tình chiến hữu.

Đặc biệt cô gái kia vô cùng dịu dàng và diễm lệ.

Cư Đình bị Hạ Hàn thu hút.

Trích đoạn kinh điển “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Nhưng theo tình hình hiện tại này, thì mỹ nữ có ý, còn anh hùng thì vẫn còn mơ hồ.

Được một lúc, Cư Đình lại tò mò hỏi:

- Anh là cảnh sát Cửu An, sao có thể bắt người ở Bắc Kinh được?

Hạ Hàn lại càng bực dọc hơn, nói:

- Em đừng nói chuyện quá thẳng thắn như vậy được không? Anh muốn quá thì cứ làm đại không được sao? Này, hai năm tới anh còn không được bắt ai…

Chỉ cần tưởng tượng sắp bắt đầu hai năm học hành ở Đại học Công an, Chi đội trưởng Hạ đã vô cùng khó chịu. Đều do ý của Nhị Ca cả, học cái gì chứ? Không học nữa thì không phá án được sao?

Nhưng Đảng ủy Cục đã quyết định, Chi đội trưởng Hạ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phục tùng.

Cư Đình hiển nhiên là không biết được “tin tức” này, vội vàng hỏi:

- Sao vậy? Anh không làm cảnh sát nữa à?

- Đúng vậy, trong Cục bắt anh đi học ở Đại học Công an. Anh lập tức sẽ biến thành học sinh tiểu học, mỗi ngày ngoan ngoãn ngồi trong phòng học, chăm chỉ học hành, mỗi ngày càng tấn tới!

Quả thực là địa ngục!

Cư Đình cười phá lên.

Ngoan ngoãn!

Nếu Hạ Hàn đồng ý ngoan ngoãn ngồi trong phòng học thì đó mới là việc lạ.

- Đi học cũng tốt. Hiện giờ bằng cấp rất quan trọng. Anh còn trẻ như vậy cũng đã là phó Cục trưởng, cũng nên học thêm một chút. Lãnh đạo của anh quan tâm đến anh lắm đó.

Nghe được Cư Đình đang rất vui vẻ. Cô vốn đang lo rằng anh dưỡng thương xong sẽ quay lại Sở Nam. Đột nhiên nghe nói anh còn phải ở lại Bắc Kinh hai năm, thật là vui như Tết. Dĩ nhiên Cư Đình cũng chỉ vui thầm, cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Nếu không sẽ mắc cỡ đến chết.

Cư Đình là cán bộ Phòng Giáo dục khu Tây, cũng hiểu khá rõ về cấp bậc. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đã là cấp Cục phó, dù là ở Bắc Kinh cũng đã không tồi, ở thành phố cấp ba lại càng thêm khó lường.

- Anh thà rằng quay về bắt người, sảng khoái biết bao, tốt hơn đi học nhiều.

- Hạ Hàn, giờ anh đi học vì chuyện bắt người trong tương lai mà.

Đang nói chuyện thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười sang sảng của Lưu Vĩ Hồng. Một đám đàn ông dũng mãnh tiến vào. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng, còn có Hồ Ngạn Bác, Lạc Vũ Thần, Lưu Bân, Trình Sơn…tất cả bạn bè đều tới rồi.

- Hả, mọi người đều đến đây sao? Thật tốt quá, tôi đang buồn muốn chết đây!

Hạ Hàn vừa nhìn thấy, lập tức vui mừng quá đỗi, muốn đứng dậy chết đi được, không cẩn thận chạm vào vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.

- Sao lại như vậy, sao lại như vậy, cẩn thận một chút…

Cư Đình hoảng hốt, vội vàng bước đến, nhẹ nhàng đỡ Hạ Hàn, lại lót thêm cái gối dưới đầu anh, khiến anh ngồi được ngay ngắn hơn. Lúc làm việc này, động tác của Cư Đình rất nhanh nhẹn, không có chút ngượng nghịu e thẹn nào.

Trình Sơn liếc nhìn Cư Đình, cười hì hì nói:

- Hạ Hàn, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo nha. Có một cô gái xinh đẹp như thế nói chuyện phiếm với cậu suốt ngày, cậu còn buồn gì nữa? Có muốn nhường cho tớ không?

Cư Đình xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hết cả, cúi đầu bước ra.

Hạ Hàn cười ha hả nói:

- Ngạn Bác, anh Lạc, Lưu Bân, sao mọi người đến đây vậy?

- Sao đến đây hả? Tất nhiên là thăm cậu. Chúng tớ cũng nhân tiện học hỏi cậu một chút, bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Lưu Bân nói ngay.

Hạ Hàn cười ha hả hỏi:

- Mùng tám rồi, mọi người không cần đi làm hả?

Hồ Ngạn Bác liền nói:

- Thôi đi, cậu đâu phải lãnh đạo, bọn này không đi làm, cậu cần gì phải quan tâm? Lãnh đạo thật sự còn chưa lên tiếng kìa.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Tất cả mọi người về Bắc Kinh để thăm gia đình.

Cha mẹ Hồ Ngạn Bác, Lạc Vũ Thần, Lưu Bân đều ở Bắc Kinh. Mấy người này vốn Tết âm lịch không định về nhà, nghe nói Hạ Hàn bị thương, liền quay về thăm.

Tất cả mọi người là bạn bè tốt mà.

Lưu Vĩ Hồng vốn phải đi làm vào mùng bảy, nhưng cũng không vội về Cửu An, ở lại Bắc Kinh thêm mấy ngày nữa. Hắn được xác nhận là thương thế của Hạ Hàn không nguy hiểm đến tính mạnh mới có thể an tâm giải quyết chuyện khác. Hơn nữa, nhân cơ hội này cũng chạy tới chạy lui các bộ và ủy ban trung ương có liên quan, tranh thủ tình cảm.

Mấy người này vừa đến, trong phòng bệnh lập tức ầm ĩ vang trời, vô cùng nào nhiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc