QUAN GIA

Cái gọi là Phó chủ tịch huyện Tô, chính là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý mỏ công nghiệp, tên đầy đủ Tô Chí Kiên. Tô Chí Kiên ở bên trong Phó chủ tịch huyện, làm việc tương đối phách lối, nổi danh là cứng rắn, mạnh mẽ, tuổi không lớn, tư cách khá cổ lỗ. Nghe nói từng cùng Đặng Trọng Hòa tranh giành chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, vẻ mặt hơi không lưu tâm

Trương Diệu Nga thấy Lưu Vĩ Hồng có một bộ dáng không sao cả bộ, liền có chút cấp bách, vội vàng nói:

- Bí thư Lưu, cậu ngàn vạn lần đừng coi thường Tô Chí Kiên a. Người này tính tình rất nóng nảy, làm việc lại cứng ngắc. Cùng Chu Vân Đan quan hệ cũng không tồi, các sếp cục Than đá, cục khoáng sản, đều là y đề bạt, nói chuyện rất có uy tín. Nghe nói Chủ tịch huyện Đặng cũng không làm gì được y

Trương Diệu Nga ở văn phòng Huyện ủy ngây người lâu như vậy, hiện giờ lại công tác tại công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản, tin tức là rất nhanh nhạy. Phỏng chừng cô hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn giáp mặt hướng Lưu Vĩ Hồng báo cáo tin tức này.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Không sao. Tôi cũng không muốn nề hà y, chỉ cần y không gây trở ngại cho công tác của tôi là được

Lời này nói được!

Trương Diệu Nga không biết nên nói thế nào mới tốt, nghi hoặc nhìn Lưu Vĩ Hồng, thấy hắn thật sự là không thèm để ý, lại an tâm một chút. Mặc dù cô không biết sự tự tin của Lưu Vĩ Hồng từ đâu mà đến, nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng rất tín nhiệm. Người này không phải là một người có được chủ ý cố định bình thường. Sự thật chứng minh, hễ là sự tình mà Lưu Vĩ Hồng muốn làm, thì nhất định phải làm cho được. Lúc trước ai có thể nghĩ đến, Mễ Khắc Lương lại là cái loại kết cục này? Ai mà không vì Lưu Vĩ Hồng lau mồ hôi mà nhìn?

- Bí thư, thật sự không cần lo? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trương Diệu Nga vẫn truy hỏi một câu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu

- Vậy… vậy tôi yên tâm.

Trương Diệu Nga hạ giọng nói, cô đúng thật là không hy vọng Lưu Vĩ Hồng bị bổ nhào. Cái khác không nói, sau này lão Hùng còn phải dựa vào hắn chiếu cố nhiều. Về phần ý niệm hoang đường trong lòng tự nhiên sớm đã phai nhạt.

Tin tức Trương Diệu Nga cung cấp, buổi chiều liền được nghiệm chứng.

Buổi chiều vừa mới vào làm, Vĩ Hồng đang chuẩn bị đi mỏ quặng xem xét, Tiểu Hùng phòng Đảng chính liền vội cấp báo cho Lưu Vĩ Hồng biết, nói là thông tín viên ở huyện của Phó chủ tịch huyện Tô gọi điện thoại đến, Phó chủ tịch huyện Tô buổi chiều muốn tới khu Giáp Sơn thị sát, mời cán bộ lãnh đạo khu Giáp Sơn làm tốt chuẩn bị báo cáo. Đi theo còn có các lãnh đạo cục Than đá, cục khoáng sản và Cục Đất đai huyện.

- Phó chủ tịch huyện Tô bọn họ đã xuất phát rất nhanh sẽ đến

Tiểu hùng nói.

Hiện giờ lộ tuyến tỉnh thông từ trấn Thành Quan đến khu Giáp Sơn đã hoàn thành sửa chữa lại, cải thiện đáng kể tốc độ xe, nhiều nhất khoảng bốn mươi phút, thì tới nơi

Lưu Vĩ Hồng cũng không quay đầu lại, lập tức leo lên Santana nói với theo:

- Vậy vừa lúc, tôi hiện tại đi mỏ quặng. Đợi Phó chủ tịch huyện Tô bọn họ đến đây, cậu mời Chủ tịch khu Mã tiếp đãi một chút. Nếu Phó chủ tịch huyện Tô muốn khảo sát tình hình mỏ quặng, thì mời y trực tiếp lên núi đi, tôi ở nơi đó hướng y giáp mặt báo cáo.

- Việc này…

Tiểu lâu nuốt từng ngụm nước miếng không biết nên làm gì bây giờ.

Bí thư Lưu tính gang bướng lại phát tác.

Không đợi tiểu Hùng trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã khởi động xe con, lái ra trụ sở Ủy ban nhân dân khu. Tiểu hùng nhìn đuôi chiếc Santana, lắc lắc đầu. Nếu luận về Bí thư Khu ủy cứng đầu nhất toàn huyện, ước chừng nếu Lưu Vĩ Hồng xếp thứ hai, thì không ai dám tự xưng thứ nhất. Phục vụ một vị Bí thư Khu ủy trâu bò như thế, tiểu hùng trời sinh tính cẩn thận không biết phải lo lắng hãi hùng bao nhiêu lần đây

Mỏ quặng hợp tác cùng mỏ than Ti Châu, nằm trong phần lãnh thổ của xã Trúc Lâm. Xe chỉ có thể thông đến chính quyền xã qua vài dặm, tiếp tục đi tới, thì toàn là đường đất nhỏ, không có biện pháp thông xe. Thật sự tới được mỏ, cộng thêm đường lên núi, ít nhất còn phải đi bộ bốn năm km

Sau khi đội thi công mỏ than Ti Châu tiến vào xã Trúc Lâm, chuyện đầu tiên chính là làm đường.

Mặc kệ thế nào, đoạn đường đất thông tới mỏ quặng phải được tu sửa trước, bằng không rất nhiều thiết bị máy móc đều không thể lên đến đó. Đến lúc đó một bên xây dựng mỏ, một bên gia cố mở rộng đường cái, hai đầu cùng phát triển. Vì như thế, mới có thể trước cuối năm đi vào sản xuất

Lúc này, một đoàn quần chúng nông dân đang làm đường trong khí thế ngất trời, máy ủi đất và máy đào móc đang ầm ầm nổ vang không ngừng. Trần Bác Vũ ở ngân hàng vay được một khoản tiền không nhỏ, mỏ than Ti Châu mời nông dân phụ cận làm đường, đều là tính lương theo tháng, nhiệt tình của quần chúng rất cao. Chỉ cần làm ra tiền, bọn họ không sợ vất vả.

Lưu Vĩ Hồng đem xe dừng ở ven đường, đi bộ tới mỏ.

- Xin chào bí thư Lưu…

- Bí thư Lưu, lại lên núi à?

- Bí thư Lưu, đến nhà ngồi một chút, uống tách trà đi…

Lưu Vĩ Hồng sau khi nhậm chức, thường xuyên xuống nông thôn, rất nhiều thôn dân làm đường đều quen biết vị bí thư tuổi trẻ này, Lưu Vĩ Hồng dọc đường đi qua, thanh âm của thôn dân chào hỏi, liên tiếp không dừng, lộ ra ý thân thiết nói không nên lời.

Bất kể người cán bộ nào, chỉ cần thật tâm thực lòng vì dân chúng làm việc thực tế, dân chúng đều cũng sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, dọc đường gật đầu đáp lễ, thỉnh thoảng dừng lại cùng thôn dân làm đường bắt chuyện vài câu, tìm hiểu chút tình hình. Mỗi lần chỉ cần hắn vừa dừng lại, thì thôn dân bên cạnh nhất định sẽ nhào tới, tranh nhau cùng hắn nói chuyện.

Lưu Vĩ Hồng rất thích loại không khí nước sữa hòa nhau này, đoạn đường đất chỉ vỏn vẹn mất trăm mét, mà tốn mười mấy phút mới đi hết. Nhìn qua, đoạn đường này tiến triển rất nhanh. Kỳ thật chỉ cần kích phát nhiệt tình của quần chúng, bất kể làm gì, hiệu suất đều là rất cao

Đầu mùa xuân, trên núi gió rất lớn, rất là rét lạnh. Cũng may Bí thư Lưu thân thể cường tráng, mấy cơn gió lạnh cũng là chống đỡ được. Sườn núi mỏ quặng đã xây dựng lên một loạt nhà trệt giản dị, dựng bằng gạch đỏ, mái tôn a-mi-ăng, nhìn qua cũng không tệ lắm. Lưu Vĩ Hồng lại rất rõ ràng, nhà trệt như vậy, chính là điển hình đông lạnh hạ ấm, nhất là buổi tối, ngủ ở nhà trệt thì cái lạnh khôn cùng tả, không nhóm lửa là khẳng định ăn không tiêu. Cũng là so với lều trại thì tốt được một tí

- Phó giám đốc Văn!

Lưu Vĩ Hồng đi vào trước nhà trệt, lớn tiếng kêu lên.

Một cánh cửa phòng của căn nhà trệt lập tức mở ra, bên trong truyền đến thanh âm của Phó giám đốc Văn:

- Bí thư Lưu, ở đây này!

Lưu Vĩ Hồng cười đi vào. Trong phòng rất u ám, đốt một chụp đèn lồng kiểu cũ. Loại đèn lồng này, ở trong thành thị sớm đã đào thải, nhưng ở nông thôn hẻo lánh khu Giáp Sơn, vẫn còn có bảo tồn nhất định. Cũng không biết người của mỏ than, làm thế nào kiếm ra được. Đèn lồng đặt ở trên một tấm bàn gỗ giản dị, năm ba người vây quanh cái bàn ngồi thành một vòng. Dẫn đầu chính là Phó giám đốc Văn, vị chiến sĩ thi đua lão thành công trình sư cao cấp hơn bốn mươi tuổi.

- Bí thư Lưu, sao cậu lại tới đây? Mau mời ngồi, mau mời ngồi!

Phó giám đốc Văn có ấn tượng đối với Lưu Vĩ Hồng rất tốt, đứng dậy, liên thanh tiếp đón. Chiến sĩ thi đua lão thành khoác một chiếc áo bông quân đội, đội mũ bông, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.

- Phó giám đốc Văn, đội thi công không phải có máy phát điện sao? Sao còn đốt đèn lồng?

Lưu Vĩ Hồng ở trước cái bàn ngồi xuống, giơ tay sưởi ấm. Dưới cái bàn có một chậu than thật to, đốt chính là than đá. Tầng quặng của mỏ này khá nông, cho tới nay, đều có thôn dân thông qua hầm đào quặng giản dị mà khai thác, không phải vì bán lấy tiền, mà dùng để nhà mình nhóm lửa nấu cơm sưởi ấm. Đội thi công đều là dân làm mỏ lâu năm, đào chút than ra sưởi ấm, không thành vấn đề.

Phó giám đốc Văn cười nói:

- Máy phát điện là có, chỉ thiếu chút dầu. Quốc lộ còn chưa sửa xong, xăng dầu cũng không dễ lên được đây

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói: "Phó giám đốc Văn, ông còn đàn bà hơn so với tôi a. Khâm phục!

Phó giám đốc Văn cười nói:

- Bí thư Lưu, chúng tôi không dám so với cậu đâu. Mỏ than Ti Châu nghèo tới sợ, Giám đốc Trần vẫn hay dặn dò, nên xái thì xài, không nên xài thì một xu cũng đừng xài bậy

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Đây tôi cũng tin, Bác Vũ cũng là bà lão. Tôi phục ông ta luôn

Một câu nói làm cho mấy đội viên thi công trong phòng đều mỉm cười. Nói là đội thi công viên, kỳ thật phần lớn đều là công trình sư hoặc là kỹ sư cao cấp. Trần Bác Vũ phái ra đều là tinh binh mãnh tướng, công nhân viên chức bình thường ngược lại phái ra rất ít. Công nhân viên chức bình thường tự nhiên phải giải quyết gần. Cách xa như vậy phái người đi công tác, có thể ít được một người thì sẽ ít đi một phần chi.

- Phó giám đốc Văn, mấy ngày nay, vật tư cuộc sống cung ứng đủ chứ?

Phó giám đốc Văn vội vàng nói:

- Đầy đủ đầy đủ, cảm ơn Bí thư Lưu quan tâm

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Phó giám đốc Văn, các ông xa ngàn dặm đến Giáp Sơn khai thác mỏ cho chúng tôi, nên là chúng tôi cảm ơn các ông mới đúng, đảm bảo cung ứng hậu cần, là đương nhiên. Nếu thiếu cái gì, cứ việc nói với tôi, ngàn vạn lần không cần khách khí

- Cái kia đương nhiên cái kia đương nhiên...

Tìm hiểu một chút tình hình cung ứng vật tư, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi tới tiến độ thi công. Phó giám đốc Văn liền hưng phấn đứng lên, chỉ vào bản vẽ rải trên mặt bàn, giải thích với cấp Lưu Vĩ Hồng. Khi Lưu Vĩ Hồng tới, mấy nòng cốt đội thi công bọn họ vốn đang nghiên cứu chuyện này.

Đối với mỏ khai thác, Bí thư Lưu hiển nhiên không hiểu gì, tuy nhiên lại rất chăm chú lắng nghe. Những người này đều là chuyên gia chân chính, không phải chuyên gia giả bán thuốc giả trên TV ở đời sau

Toàn địa khu Hạo Dương đều là lấy kinh tế khoáng sản làm công nghiệp trụ cột, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải cố gắng học tập tri thức có liên quan.

Phó giám đốc Văn nói rất hưng phấn, lôi tay của Lưu Vĩ Hồng, đi ra căn nhà trệt, đứng ở bên cạnh một vách núi, một tay cầm bản vẽ, một tay chỉ điểm, giảng giải tại hiện trường cho Bí thư Lưu

Bí thư Lưu lắng nghe say mê

- Bí thư Lưu, Lưu thư đi...

Bên này đang nói chuyện, trên đường núi bỗng nhiên vang lên tiếng gọi ầm ỉ dồn dập.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đường núi đi lên đến một đám người, đều là áo mũ chỉnh tề, cách ăn mặc cán bộ, tiểu Hùng đi ở đằng trước, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đứng trên sườn núi, liền lớn tiếng la lên. Theo sát phía sau cậu ta, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đồ tây giày da, thần thái uy nghiêm, đúng là Phó chủ tịch huyện Tô Chí Kiên.

Phó giám đốc Văn liền hỏi nói:

- Bí thư Lưu, là lãnh đạo ở huyện à?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, đáp:

- Đúng, Phó chủ tịch huyện Tô Chí Kiên của phân công quản lý công nghiệp khoáng sản, đến đây gây phiền toái

Phó giám đốc Văn không khỏi ngạc nhiên:

- Đến đây gây phiền toái?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Đừng lo, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn. Đơn giản mà nói thì đúng là kiểu hợp tác này của chúng ta chưa có tiền lệ thôi

Phó giám đốc Văn vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hơi có một chút bất an. Y lắng nhất cũng là vấn đề này, lúc trước có hướng Trần Bác Vũ nói qua. Trần Bác Vũ rất tự tin, nói đừng lo. Hiện tại xem ra, phiền toái vẫn là khó miễn. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng thần thái điềm tĩnh, khiến Phó giám đốc Văn lại yên lòng.

Lưu Vĩ Hồng liền vững vàng đứng tại chỗ như vậy, không di chuyển nửa bước, chờ đoàn người Tô Chí Kiên đi lên.

Tô Phó chủ tịch huyện muốn tới thị sát công tác của khu Giáp Sơn, trước đó không thông báo một tiếng, bất chợt gọi cuộc điện thoại, ý tứ đột nhiên tập kích rất rõ ràng, Bí thư Lưu cũng không cần thiết giả vờ giả vịt mà khách khí

Bình luận

Truyện đang đọc