- Đây đều là tình hình thực tế?
Ông cụ từng tấm một xem qua hết, ngẩng đầu lên nhìn, nghiêm túc hỏi han
- Đúng vậy, ông nội, đều là tình hình thực tế. Hầu Tử Bối và mấy thôn trang khác đều ở sâu trong núi, tình hình thực tế đều như vậy. Mấy thôn trang khác thì đỡ một chút, nhưng tình trạng nghèo khó cũng khá nghiêm trọng
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng đáp.
- Vĩ Hồng, khu của cậu không phải xây dựng nhà xưởng sao? Nghe nói hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm. Giáp Sơn lạc hậu, không phải một ngày hai ngày cũng không phải một năm hai năm tạo thành, có nguyên nhân của vị trí địa lý, cũng có nguyên nhân của lịch sử. Trông cậy trong khoảng thời gian ngắn có thể đổi mới hoàn toàn, vậy không thực tế. Tình hình này, vị bí thư huyện ủy mới nhậm chức kia hẳn là cũng là rõ ràng. Ông ta chỉ cần nắm chặt điểm này không buông, làm lớn ra, có phải là có chút thành kiến hay không?
Không đợi ông cụ nói chuyện, Lưu Vĩ Đông bỗng nhiên ngắt lời, thần sắc có chút không cho là đúng
Lưu Thành Thắng trên mặt liền lộ ra vẻ cổ vũ.
Bài văn Mộ Tân Dân kia vừa đăng lên Nhật báo Sở Nam, chuyện này Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông đã biết toàn bộ. Lưu Vĩ Hồng công tác ở tỉnh Sở Nam, bọn họ không thể thờ ơ với tình hình tỉnh Sở Nam, mỗi ngày xem nội dung Nhật báo Sở Nam, cũng không tốn bao nhiêu thời giờ. Bất kể là Lưu Thành Thắng Mã Quốc Bình hay là Lưu Vĩ Đông, vừa thấy bài văn kia, lập tức liền ý thức được tình hình không đúng. Mộ Tân Dân hoàn toàn không theo lẽ thường cho đăng bài. Chưa từng có một Bí thư huyện ủy, vừa mới nhậm chức, thì không hiểu ra sao cả gây phiền toái với một Bí thư Khu ủy? Mộ Tân Dân cũng không phải cán bộ địa phương Lâm Khánh, trước kia cùng Lưu Vĩ Hồng chưa từng có xích mích, cũng không thể nào kết "Ân oán" gì đó. Nếu không có tình huống đặc thù, Mộ Tân Dân tuyệt sẽ không chằm chằm nhằm vào Lưu Vĩ Hồng
Người tâm phúc của Bí thư huyện ủy tiền nhiệm, Bí thư huyện ủy kế nhiệm vô duyên vô cớ đi nhằm vào hắn để làm gì chứ?
Hiện tại lại càng trở nên tệ hại hơn, chuyện này đã lên tới tài liệu tham khảo nội bộ, không khỏi khinh người quá đáng. Lưu Vĩ Đông lúc này, đứng ra hướng ông cụ "Tố giác" nội tình trong đó, chính là điều mà người anh cả nên làm. Bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng cũng là người của Lưu gia, bị người như vậy "ức hiếp", Lưu Vĩ Đông không rên một tiếng, cũng không hợp tình lý
Ông cụ là loại cơ trí nào, nếu việc này đã khiến cho ông cụ chú ý, thì không thể không xâm nhập tìm hiểu. Động tác nhỏ của Mộ Tân Dân, e là ông cụ cũng đã hiểu rõ trong lòng
Nhưng tầm mắt của ông cụ, cả góc độ nhìn vấn đề, tự nhiên cũng khác hẳn Lưu Vĩ Đông, nghe xong lời Lưu Vĩ Đông, từ chối cho ý kiến, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ông nội, Sở Nam là đất lành. Giải phóng đã bốn mươi năm, cải cách mở cửa cũng được mấy năm, vùng núi Sở Nam, cuộc sống quần chúng vẫn là gian khổ như vậy, mấu chốt ở chỗ tư tưởng giải phóng không đủ, các bước cải cách vẫn chưa đủ nhanh. Nếu muốn nông thôn nghèo khó của toàn khu Giáp Sơn, toàn huyện Lâm Khánh thậm chí toàn nước sớm ngày thoát khỏi nghèo khó làm giàu, thì cường độ của cải cách mở cửa còn phải tăng mạnh cho phép thôn dân miền núi đi ra ngoài nhiều hơn, cho phép đầu tư bên ngoài tiến vào nhiều hơn, thì kinh tế mới có thể nhanh chóng phát triển. Tính ưu việt của chế độ Chủ nghĩa xã hội mới có thể thực sự được thể hiện ra. Cho con thêm 3 năm thời gian, con có thể khiến khu Giáp Sơn có thay đổi lớn, khiến đại bộ phận quần chúng, thật sự thoát khỏi nghèo khó làm giàu
Trong phòng khách bỗng nhiên trở nên im lặng vô cùng không khí cũng trở nên ngưng trọng hẳn
Ông cụ chậm rãi dựa vào ghế bành, hàng mi trắng buông xuống, dường như lâm vào trầm tư.
Có lẽ bầu không khí này quá trầm trọng, Lưu Thành Ái có chút không quen, cười nói:
- Vĩ Hồng, năm mới tết đến đừng thảo luận chuyện này, nói chuyện phiếm đi!
Kỳ thật Lưu Thành Ái cũng không phải thật sự là không hiểu chính trị, chỉ có điều bà ta hiểu rất rõ quan niệm chấp chính của ông cụ, những lời này của Lưu Vĩ Hồng có thể coi "Gan lớn". Chẳng khác nào là "mạo phạm" hướng ông cụ thẳng thắng can gián. Hiện tại quan cảm của Lưu Thành Ái đối với Lưu Vĩ Hồng rất là tốt, sợ ông cụ tức giận thì Lưu Vĩ Hồng không khỏi không xong, liền muốn "ba phải" lừa dối cho qua
Chỉ có điều "Kêu gọi" này của Lưu Thành Ái, lại không ai hưởng ứng. Khi ông cụ ở, thì quy củ của viện Thanh Tùng rất lớn. Mà Lưu Thành Ái vừa rồi có gan nói như vậy, cũng là vì cô là con út được ông cụ rất mực yêu thương
Ông cụ như là không nghe thấy lời Lưu Thành Ái, lát sau, chậm rãi giương lên hai hàng lông mày, nói:
- Vĩ Hồng, con nói thay đổi lớn là thay đổi thế nào?
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lên, cao giọng đáp:
- Trong ba năm, thôn thôn thông quốc lộ, khu Giáp Sơn là một xã nghèo khó cấp quốc gia, một xã nghèo khó cấp tỉnh, toàn bộ sẽ được lột sạch sự nghèo khó. Thu nhập của người nông dân toàn khu, sẽ đạt tới trình độ bậc trung trở lên ở huyện Lâm Khánh. Quy mô thị trấn Giáp Sơn, mở rộng gấp đôi, trở thành thành trấn trung tâm của huyện Lâm Khánh bắc bộ địa khu, chiếu rọi các xã, thị trấn xung quanh
Ông cụ lập tức nhìn chằm chằm hỏi một câu:
- Ba năm?
- Đúng vậy. Nhiều nhất ba năm! Đương nhiên, dưới điều kiện tiên quyết là hoàn cảnh bên ngoài không thay đổi, cho con ba năm thời gian, con có thể làm được!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự, cho câu trả lời vô cùng khẳng định
Mọi người đều hơi đổi sắc mặt.
Chưa bao giờ có con cháu dám ở trước mặt ông cụ nói lời "lớn lối" như vậy, còn không hề chừa đường sống. Lưu Vĩ Hồng biểu hiện trong giờ phút này, dường như là có chút tự tin điên cuồng, thậm chí là có ý "Ương ngạnh" nữa chứ
Trước mặt ông cụ lúc nào cũng chú trọng trầm ổn rất nặng, biểu hiện "quá lố" như vậy, cũng không biết là họa hay phúc.
- Hoàn cảnh bên ngoài không thay đổi?
Ông cụ như là tự nhủ nói một câu.
- Đúng vậy, ông nội. Hoàn cảnh bên ngoài không thay đổi, kiên trì theo đường lối cải cách mở cửa, là thực hiện điều kiện tiên quyết cơ bản để quốc gia giàu mạnh, quần chúng giàu có. Nếu trở lại thời đại kế hoạch kinh tế, thì những điều này đều là không có khả năng làm được. Bằng không, có thêm bốn mươi, khu Giáp Sơn cũng không thể thay đổi vẫn là bộ dáng của ngày hôm nay
Lưu Vĩ Hồng dường như là "bất chấp tất cả" cao giọng đáp.
Lưu Thành Gia nhíu mày quát:
- Vĩ Hồng!
Lưu Thành Gia trước kia không chú ý chính trị, hiện giờ làm Quân đoàn trưởng, tự nhiên mà vậy đối với chính trị cũng chú ý hơn, ông cụ là quan niệm chấp chính gì, Lưu Thành Gia trong đầu rất rõ, Lưu Vĩ Hồng đã có chút ý tứ muốn "đánh võ đài" với ông cụ
Lá gan thực không nhỏ a!
Ông cụ không nói gì, hai mắt cơ trí, nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, dường như muốn thăm dò đứa cháu non trẻ này, ở sâu trong nội tâm rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của ông cụ, nói:
- Ông nội, cải cách mở cửa, là chiều hướng phát triển. Đại cách mạng hậu kỳ, thì hình thức kinh tế quốc dân cực kỳ ác liệt, gần như đã sụp đổ. Thủ trưởng từ lúc đó trở đi, vẫn luôn ra sức bình định. Chính sách cải cách mở cửa, cũng từ đó đã trong công tác chuẩn bị. Phương châm chính sách này, thủ trưởng sẽ tuyệt không thay đổi. Cá nhân con cảm thấy, quốc gia phải ổn định và hoà bình lâu dài, nhất định phải có một quốc sách cơ bản quán triệt cuối cùng. Toàn quốc, phải theo sát phương hướng này, kiên định đi xuống, mấy chục năm hay trên trăm năm kiên trì xuống dưới, thì sự giàu mạnh của quốc gia, sự cường thịnh của dân tộc, có thể dự kiến được. Con vẫn là quan điểm đó, cải cách mở cửa phải kiên trì, hiện tượng hủ bại phải nghiêm khắc đả kích. Từng bước thành lập một quốc gia giàu mạnh, dân chủ và pháp chế. Như thế mới có thể đứng sừng sững trong rừng thế giới.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.
Ông cụ lại mỉm cười, cơ hồ như khẽ gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Con có thể nói ra quan điểm của con, dũng khí đáng khen. Con cố gắng làm tốt công việc của chính mình, làm ra sự thật cho ông xem…
Lưu Vĩ Hồng lập tức mừng rỡ, không kìm lòng nổi đứng bật dậy, nói:
- Vâng, ông nội, con nhất định dốc hết hết toàn lực!
- Ừ
Ông cụ lại gật gật đầu.
Đêm đã khuya, một chiếc xe việt dã biển số quân đội chậm rãi lái ra đại nội, chạy về hướng văn phòng tập đoàn quân ở Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe, Lưu Thành Gia ngồi ở vị trí lái phụ, sa sầm mặt không nói lời nào.
Bên trong xe không khí hơi nặng nề.
Thanh âm "sột soạt" của động cơ xe việt dã, cũng nghe thấy rất rõ
- Vĩ Hồng a, con thật sự định vùi đầu ở nông thôn thêm ba năm sao?
Rốt cục, Lâm Mỹ Như ngồi ghế sau không kìm nổi mở miệng nói chuyện, trong giọng nói rất là sầu lo. Tập ảnh vừa rồi, Lâm Mỹ Như cũng đã xem qua, vừa nghĩ tới con trai vẫn muốn ở thêm mấy năm trong cái hoàn cảnh gian khổ kia, Lâm Mỹ Như liền đau lòng không thôi
Đây không phải tự tìm đắng ăn sao?
Có thế gia tử nào, sẽ nghĩ Lưu Vĩ Hồng vờ ngớ ngẩn như vậy
Lưu Vĩ Hồng thành thật đáp:
- Mẹ, con cũng không muốn ở lâu như vậy. nhưng con đã đáp ứng ông nội rồi, phải làm ra thành tích cho ông xem
- Con cũng thật, quá ngang bướng. Con đây là cùng ông nội đấu khí phải không?
Lâm Mỹ Như không khỏi nóng nảy, thanh âm đề cao vài phần
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Mẹ, nếu thật ở khu Giáp Sơn ba năm, có thể khiến ông cụ thay đổi một số quan niệm, vậy cũng đáng à. Chẳng sợ là năm năm mười năm, đều đáng cả!
- Thay đổi quan niệm của ông cụ?
Lâm Mỹ Như ngạc nhiên nói, chỉ cảm thấy lời đứa con nói, mình hoàn toàn nghe không hiểu. Tuy nhiên có một điểm, Lâm Mỹ Như biết rõ, đó chính là quan niệm tư tưởng của ông cụ chuyển biến, tức là đại biểu cho phương châm chính sách toàn quốc cũng có thể bởi vậy chịu ảnh hưởng.
Hướng lớn mà nói, Lưu Vĩ Hồng đây là ý đồ thay đổi tiến trình lịch sử a!
Đây cũng có chút thái quá
Lưu Vĩ Hồng cười cười, không hé răng.
- Còn nữa, Vĩ Hồng, Bí thư huyện ủy bên con sao lại thế này? Y vì sao muốn làm như vậy? Con ở khu Giáp Sơn làm ra nhiều thành tích thực tế như vậy, y một chút cũng không nhìn thấy sao? Lãnh đạo ở tỉnh con, cứ mặc y làm bừa như vậy sao?
Lâm Mỹ Như lại nói. Tất cả có liên quan đến con trai, bà luôn đặc biệt quan tâm. Lưu Thành Ái ở trong điện thoại cũng cùng bà nói qua một số việc, Lâm Mỹ Như liền rất sốt ruột bực tức. Có một Bí thư huyện ủy không cùng đường tạo áp lực cho con trai, muốn làm thành tích, sợ là không dễ dàng như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mẹ, đừng lo, y không làm được gì đâu!
- Hừ, con đừng tưởng rằng mẹ cái gì cũng không hiểu, cứ mãi lừa gạt mẹ. Thành Gia, ngày mai không trở về quân đội, chúng ta cùng Quốc Bình nói chuyện, bộ dạng này không làm không được!
Lâm Mỹ Như không lạc quan như Lưu Vĩ Hồng vậy, hướng về phía Lưu Thành Gia nói.
Lưu Thành Gia hai hàng lông mày nhẹ nhàng giương lên, thản nhiên nói:
- Nói chuyện gì? Ngọc không mài không ra hồn. Tựa như một chi đội, không có đối thủ ngang tầm, vĩnh viễn cũng không thể rèn luyện ra hồn! Muốn trở thành một chiến sĩ tốt, phải đao thật súng thật xông pha ra ngoài!
- Quân đoàn trưởng Lưu nói có lý!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, trêu chọc bố một câu.
- …
Lâm Mỹ Như quả thực đã bị hai cha con bọn họ chọc tức đến nói không ra lời.