QUAN GIA

Mấy người Lưu Vĩ Hồng vừa mới ngồi xuống ở bên cạnh, Hoàng Đào Hoa liền thấy Hạ Hàn, trong lòng không khỏi nao nao. Cô nhớ rất rõ, vị khách này ngày hôm qua có tới, còn dùng tiếng quê cô cùng cô hàn huyên vài câu. Điều này làm cho Hoàng Đào Hoa vừa xấu hổ vừa có chút cảm giác gần gủi.

Cô bị giam cầm tại cái động quỷ này, thời gian kể cũng không ngắn, mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt. Ở chốn này, gặp được một người đồng hương là chuyện không dễ dàng. Dù sao, địa khu Hạo Dương này thật sự vẫn còn rất lạc hậu, so với Giang Khẩu, nơi phồn hoa đô hội thì không sao sánh được. Không ngờ được địa khu Hạo Dương cũng có thể có được một ông chủ có tiền bước chân vào khách sạn xa hoa này, dường như tuổi còn rất trẻ, điều này làm cho Hoàng Đào Hoa có chút tò mò.

Người này, rốt cuộc đang làm gì?

Hoàng Đào Hoa đang nhìn Hạ Hàn mà suy đoán, Hạ Hàn tất nhiên cũng đang nhìn cô.

Đưa Hoàng Đào Hoa rời khỏi khách sạn Hồng Nghiệp là một trong những mục đích lần này của bọn họ. Tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này không thua kém bất cứ nhiệm vụ nào khác. Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng, đây là vụ đầu tiên, đem ra so sánh thì thậm chí có thể tạm thời bỏ qua cả khách sạn Hồng Nghiệp, cả Hứa Duy Chúng cũng có thể tạm thời buông tha.

Đối với bố trí này của Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn cũng không phản đối. Khách sạn Hồng Nghiệp có thể đối phó sau, Hứa Duy Chúng cũng có thể tính sổ sau, dù sao cả hai đều chạy không thoát.

Nhưng nếu Hoàng Đào Hoa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng là không có đường để vãn hồi.

Bàn mà Hoàng Đào Hoa ngồi có đến ba khách cùng ba em phục vụ.

Mấy gã đó, một đám ngực to bụng phệ, tai to mặt lớn, tuổi ngoài tứ tuần, nói tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm, nhất thời khó mà nhận ra quê quán của bọn họ qua khẩu âm. Giang Khẩu là thành phố điển hình với dân số đa số là dân tứ xứ đến, dân ở khắp các địa phương trên cả nước đến Giang Khẩu kinh thương, làm ăn nhiều như cá bơi trong nước. Khách đến khách sạn Hồng Nghiệp có hơn phân nửa không phải là người địa phương.

Hoàng Đào Hoa lo nhìn Hạ Hàn bên này, không buồn chú ý đến mấy vị khách ngồi cùng bàn.

- Này, cô em nhìn đi đâu thế?

Gã bụng phệ ngoài năm mươi nãy giờ tay vẫn ôm eo Hoàng Đào Hoa phát hiện Hoàng Đào Hoa đang có "Tư tưởng của quân nhân đào ngũ" lập tức rất bất mãn, nhìn theo hướng ánh mắt của Hoàng Đào Hoa nhìn, vừa lúc nhìn thấy anh chàng "công tử bột" Hạ Hàn, thế là không hài lòng liền nổi giận đùng đùng "Hừ" một tiếng, tay đưa ra đánh một cái thật mạnh vào mông của Hoàng Đào Hoa.

Người này, đem tính ghen tuông đến cả chốn phong nguyệt này thì cũng được coi như là quá sức tưởng tượng.

Hoàng Đào Hoa sợ tới mức sắc mặt biến sắc, vội vàng miễn cưỡng cười vui vẻ, quay qua gã bụng phệ nói xin lỗi không ngừng. Khách sạn vốn có quy định, nếu làm cho khách bị mất hứng thì nhân viên ngồi bàn sẽ bị phạt. Hơn nữa đối với các cô gái làm nghề này, "yêu cầu" càng đặc biệt nghiêm khắc, phía khách sạn cũng đã dùng những thủ đoạn này để ép các cô gái phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Gã bụng phệ vốn không muốn tính toán, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Hàn lạnh lùng nhìn qua thì gã bụng phệ cảm thấy như bị khiêu khích, chỉ nhìn thấy thân thể Hạ Hàn thôi đã không dám tìm Hạ Hàn kiếm chuyện rồi, thế là có bao nhiêu lửa giận trong người, tất cả đều đổ lên trên người Hoàng Đào Hoa.

- Này, cô em uống hết bình rượu này cho tôi, bằng không, tôi tìm quản lý tính sổ đấy!

Gã cầm một chai rượu tây trước mặt lên, ước chừng bên trong còn lại hơn phân nửa, đưa tới trước mặt Hoàng Đào Hoa hung tợn uy hiếp nói.

Hai gã khách còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía Hoàng Đào Hoa, vẻ mặt không hài lòng cho lắm.

Ả tiếp viên không biết điều, ông mày đến đây để tiêu tiền, một kỹ nữ như mày dám cùng tên công tử bột kia liếc mắt đưa tình, cố ý làm cho ông mày khó chịu à?

Hoàng Đào Hoa lập tức thấy sợ hãi.

Tuy bị giam cầm trong chốn phong trần này trong một thời gian dài, mỗi ngày đều phải ngồi bàn uống rượu với khách, nhưng cho tới nay tửu lượng của cô vẫn không cao, nhất là đối với rượu tây, loại rượu này uống vào hương vị rất ngọt ngào, nhưng tác dụng cũng rất mạnh, lần nào cũng phải thêm nước vào. Nửa bình lớn như vậy, lại nguyên chất, uống hết một lần chỉ sợ sẽ say chết mất!

- Ông chủ, bỏ đi. Cô ta sai rồi, ngài bỏ qua cho cô ta một lần.

Một nhân viên ngồi cùng bàn động lòng trắc ẩn, thấp giọng nói giúp cho Hoàng Đào Hoa.

- Đúng đó ông chủ, đợi lát nữa bảo cô ta hầu hạ ngài cho thật chu đáo.

Thêm một cô nữa cũng thấp giọng cầu khẩn.

- Con mẹ nó, đều câm miệng cả cho ông mày. Chúng mày có tư cách gì mà nói tốt cho cô ta? Này, rốt cuộc là uống hay là không uống?

Gã béo càng thêm vênh váo, tự đắc đứng lên, nhìn Hoàng Đào Hoa lớn tiếng nói.

Hoàng Đào Hoa nước mắt tràn mi, lập tức cắn chặt răng, giơ tay ra lau nước mắt, chuẩn bị nhận lấy chai rượu.

Chết thì chết thôi!

Ngày tháng như vậy sống không bằng chết, sống mà không biết ngày nào là ngày cuối, không bằng hiện tại chết vì say, thế là xong mọi chuyện.

- Tôi giúp cô ta uống!

Không ngờ một bàn tay to đưa ra giật lấy chai rượu trong tay gã béo, là Hạ Hàn đang nhìn xéo gã béo, vẻ mặt rất là khinh miệt.

- Này, mày hiểu quy củ hay không đấy? Chúng tao kêu ả uống.

Gã béo quả thực bị chọc tức, nhìn Hạ Hàn hầm hầm đứng lên.

Cũng may trong quán rượu rất ồn ào, bên này tuy rằng nổi xung đột, trong khoảng thời gian ngắn cũng không bị ai chú ý.

- Quy củ? Ông nói quy củ với tôi sao? Tin tôi một phát bắn chết ông không.

Hạ Hàn lửa giận bùng cháy, thấp giọng quát, hai mắt như hai đốm lửa.

Gã béo thấy hoảng, sợ tới mức liên tiếp lui ra sau hai bước, nhìn Hạ Hàn, há to miệng như không thể khép lại được vậy.

Một phát bắn chết!

Uy hiếp này đúng là không bình thường, người thường tuyệt sẽ không dùng súng uy hiếp người khác. Nhìn tên "công tử bột" này không giống như đang dọa người, nói không chừng thật sự có mang theo súng, nếu đúng thế thì không phải làm quan thì cũng là người của xã hội đen, bất kể là dân giới nào cũng không phải là đối tượng gã có thể động vào.

- Đừng trách tôi ức hiếp ông, nếu ông thức thời thì ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi, em này tôi chọn rồi. Tôi cũng không để ông bị thiệt, ba em bên đó nhường cho ông tất, tôi đã thanh toán phí phục vụ rồi. Thế nào, giao dịch này ông không bị thiệt chứ?

Hạ Hàn lạnh lùng nói.

- Không, không, không, hiểu nhầm thôi... Ha hả, vị tiên sinh này, hiểu lầm ấy mà, tôi không có ý đó., nếu, nếu cậu thích cô em này, mọi người cùng vui vẻ là được, vậy nhường cho cậu đấy, chúng tôi đi đây.

Gã béo nào dám "Giao dịch", vội vàng nói liên thanh, liên tục nhìn Hạ Hàn cúi đầu khom lưng, thần thái so với vừa rồi đúng là khác nhau một trời một vực.

- Đi? Không nghe rõ lời tôi nói sao? Ngồi xuống, uống rượu đi, xem như không có chuyện gì, hiểu chưa?

Hạ Hàn sa sầm mặt, gằn từng tiếng một nói. nguồn TruyenFull.vn

Hiện tại, nếu để người này bỏ đi, chỉ sợ sẽ đi làm um xùm với quản lý của khách sạn, về phía khách sạn khẳng định cũng muốn ra mặt can thiệp. Tuy rằng nói hai bên đều là khách, khách sạn cũng sẽ không cố ý thiên vị bên nào. Nhưng lúc này, tất nhiên là không cần mọi chuyện phải làm phức tạp lên.

Gã béo thở hổn hển, mồ hôi toát ra, một tay đưa lên lau, miệng thì dạ thưa liên hồi, lại ngồi xuống sô pha, toàn thân bủn rủn không dám đứng dậy bỏ đi. Tuy không nhìn thấy Hạ Hàn có mang súng theo bên người hay không nhưng những chuyện này thà rằng tin còn hơn không. Nếu chẳng may là thật, chọc Hạ Hàn giận thì có phải rước họa vào thân rồi không.

Loại hậu sinh ngông cuồng thế này sẽ không e dè bất cái thứ gì, nếu bị y bắn thật thì chẳng phải đã chết oan uổng rồi sao?

Hai gã còn lại hiển nhiên cũng cùng một giuộc, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ tránh bị vạ lây, ba người lúng ta lúng túng ngồi vào chỗ, nhướng mắt nhìn nhau rất không được tự nhiên.

- Hoàng Đào Hoa, cô lại đây!

Hạ Hàn nhìn Hoàng Đào Hoa nói, y dùng tiếng Hạo Dương nói. Tuy nói tiếng địa phương Hạo Dương và Lâm Khánh có sự khác biệt, nhưng vẫn có thể nghe và hiểu được. Nếu người bên ngoài nghe thấy thì hoàn toàn giống nhau, nghe mà cứ như nghe tiếng nước ngoài.

Hoàng Đào Hoa mẫn cảm nhận thức được người thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện này rất có thể là một cơ hội thay đổi vận mệnh của cả đời cô. Cho dù là mình đoán sai, người này cũng chỉ giống như một khách làng chơi bình thường thích mình thì cũng chẳng có gì là xấu.

Chẳng lẽ còn có tình cảnh thảm hại hơn tình cảnh hiện tại của mình sao?

Ý niệm ấy cứ lẩn quẩn trong đầu, Hoàng Đào Hoa không chút do dự đi tới.

- Cô qua bên kia ngồi bàn với bọn họ.

Hạ Hàn đưa tay chỉ về phía cô em đang ngồi cạnh mình, bảo cô ta qua ngồi cùng ông chủ lớn, xem như là sự "Bồi thường".

Cô em kia thấy Hạ Hàn "Hung thần ác sát" như vậy nào dám nói nửa lời, lập tức gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh gã béo, lúc này cái gì cũng không dám làm, không khí vô cùng ngột ngạt.

Giờ đến Vĩ Hồng nhìn Hoàng Đào Hoa vẫy vẫy tay, nói:

- Cô lại đây, tôi có việc muốn hỏi cô.

Cũng là tiếng địa phương Hạo Dương, tuy nhiên có lẫn khẩu âm của vùng Thanh Phong, so với Hạ Hàn phát âm càng không chuẩn.

Hoàng Đào Hoa lập tức đi tới, cúi chào Lưu Vĩ Hồng, hai tay đặt ở trước ngực, nắm rất chặt, ngón tay có chút trắng bệch ra, cho thấy cô đang rất hồi hộp.

- Ngồi đi, đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu.

Lưu Vĩ Hồng ôn hòa trên mặt tươi cười nói.

- Dạ….

Hoàng Đào Hoa gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, phập phồng lo lắng nhìn Lưu Vĩ Hồng.

- Cô tên Hoàng Đào Hoa đúng không? Cha cô tên là gì?

- Tôi...Tôi tên Hoàng Đào Hoa, cha tôi là Hoàng Xuân Sinh.

Hoàng Đào Hoa lí nhí đáp, thân hình mảnh mai bỗng run rẩy, trong mắt ngấn chút lệ. Tuy rằng đèn trong quán rượu lờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy được Hoàng Đào Hoa quả thật rất xinh đẹp, chỉ có điều trên mặt đã không còn sự ngây thơ, nhỏ dại như trong hình.

Cái xã hội này đã làm thương tổn đến cô quá nhiều.

Lưu Vĩ Hồng thở dài.

Hoàng Đào Hoa nói tiếng vùng Giáp Sơn rất chuẩn, cái này thì không thể giả được, cũng không có ai ăn không ngồi rồi mà đi học tiếng Giáp Sơn cả.

- Hoàng Đào Hoa, cô nghe cho cẩn thận nhé, không cần lên tiếng, hiểu chưa? Nghe xong thì đi.

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng dặn dò Hoàng Đào Hoa.

Hoàng Đào Hoa liên tục gật đầu, trên mặt một tia hy vọng lóe lên, ánh mắt đó sớm đã tuyệt vọng giờ một lần nữa lại nở rộ ra chút ánh sáng của sự hy vọng.

- Tôi họ Lưu, là Bí thư ủy Khu Giáp Sơn của huyện Lâm Khánh, người kia họ Hạ, là Đồn trường đồn công an Giáp Sơn. Chúng tôi nhận được án do cha cô là Hoàng Xuân Sinh báo, nên đặc biệt đến đây đưa cô về nhà. Đợi lát nữa cô đi cùng chúng tôi, không cần sợ, chúng tôi đều bố trí xong cả rồi, khẳng định có thể giúp cô trở về nhà.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, từng câu từng chữ nói cực kỳ rõ ràng.

Hoàng Đào Hoa chấn động mạnh, toàn thân run rẩy, nước mắt tràn mi.

Bình luận

Truyện đang đọc