QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 945: Cờ thưởng

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Lúc Bùi Võ Quân báo cáo, phóng viên Nhật báo Pháp luật Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương càng không ngừng chụp ảnh, ghi chép, bận rộn kinh khủng. Hai phóng viên này đã ở lại Cửu An vài ngày, cơ bản đã phỏng vấn được những gì mình muốn, có lẽ rất nhanh sẽ có được bản thảo.

Đại hội tổng kết công tác trấn áp tất nhiên thành công tốt đẹp. Có hai mươi mấy cán bộ chiến sĩ tham gia công tác trấn áp được khen tặng. Các chiến sĩ được khen tặng này chắc chắn sẽ được nêu tên trong cuộc họp. Vốn Bùi Võ Quân muốn Lưu Vĩ Hồng phát biểu trong đại hội tổng kết này. Tuy Bùi Võ Quân đích thân trấn thủ, bởi vì sự giúp đỡ của Lưu Vĩ Hồng cũng không nhỏ. Hơn nữa, nếu không có Lưu Vĩ Hồng trước đây làm tốt công tác cơ sở thì công tác trấn áp lần này cũng không giành được thắng lợi lớn như vậy.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng đã khéo léo từ chối ý tốt của Bùi Võ Quân. Lưu Vĩ Hồng chỉ mới lên được cán bộ cấp phó giám đốc sở không lâu, cán bộ lãnh đạo có chức vụ cao hơn hắn đang ngồi trong đại hội tổng kết này rất nhiều, Bí thư Lưu không tiện chơi trội như vậy.

Khiêm tốn một chút thì tốt hơn. truyện copy từ

Bùi Võ Quân cũng không muốn miễn cưỡng.

Kết thúc đại hội tổng kết, rất nhiều cán bộ lãnh đạo vây quanh Bùi Võ Quân, ra khỏi nhà khách Sở Thiên, chuẩn bị lên xe về tỉnh. Đám người Nghiêm Như Bồi, Thái Quốc Anh còn phải đợi ở Cửu An một thời gian. Công tác trấn áp lần này, chỉ riêng trong nội thành đã bắt giữ được gần sáu trăm tên tội phạm hình sự nghiêm trọng, tính cả những tên tội phạm bị bắt ở năm huyện phía dưới nữa là gần cả ngàn tên. Thẩm vấn, lấy chứng, phê bắt, khởi tố… mỗi khâu trong quy trình đều cần số lượng lớn nhân sự. Lực lượng công an cảnh sát, kiểm sát trưởng, thẩm phán ở tỉnh xuống trợ giúp đều còn phải đóng quân ở Cửu An, phối hợp với công an, kiểm sát và cơ quan tòa án Cửu An hoàn thành công tác.

Bí thư Tỉnh ủy Lâm Khải Hàng và Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong đều có chỉ thị rất rõ ràng về công tác trấn áp của Cửu An, phải vô cùng nghiêm khắc, mau chóng hoàn thành hồ sơ kết án các phần tử tội phạm nghiêm trọng, tranh thủ trước tết âm lịch tiêu diệt hoàn toàn, đạt được hiệu quả khiếp sợ lớn nhất, cho người dân Cửu An được hưởng một cái tết âm lịch thật sự tốt lành.

Đám người Nghiêm Như Bồi phải ở lại Cửu An phối hợp công tác, hoàn thành chỉ thị của Lâm Khải Hàng và Lý Dật Phong.

Các cán bộ vui vẻ tiễn Bùi Võ Quân đi còn chưa giải tán, đột nhiên có mấy chiếc xe tải chạy đến cửa nhà khách, ngừng lại cách đó không xa, từ trên đó rất nhiều người nhảy xuống.

Các chiến sĩ Công an đang làm nhiệm vụ cảnh giới ở cửa nhà khách lập tức tiếp đón, vẻ mặt dè dặt đề phòng.

Trong lúc thực hiện công tác trấn áp, vì để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho lãnh đạo, nơi Bùi Võ Quân và Lưu Vĩ Hồng lui tới làm việc, hội họp… công tác cảnh giới đều được thực thi hoàn bị.

- Đồng chí, đồng chí, đừng hiểu lầm, chúng tôi đến tặng cờ thưởng.

Thấy được vẻ đề phòng của các chiến sĩ công an, người đi theo xe tải vội vàng hô to.

Lập tức liền khua chiêng gõ trống ầm vang.

Vài người đi trước liền phất cờ thưởng.

- Bí thư Lưu, Bí thư Lưu, là tôi đây, Ngũ Bách Đạt đây….

Một người đứng trước tinh mắt đã thấy được vóc dáng cao cao như hạc giữa bầy gà của Lưu Vĩ Hồng, bèn kêu to.

Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng đã nhìn thấy Ngũ Bách Đạt, bèn mỉm cười đi tới. Đám người Tiết Bác Vũ liền theo sát một bên. Thoạt nhìn, những người này đúng là đến tặng cờ thưởng, trong đó còn có người quen Lưu Vĩ Hồng, mà dường như Lưu Vĩ Hồng cũng quen biết ông ta. Nhưng trong lúc này, không ai dám sơ suất. Dù đã bắt được phần lớn thành viên nòng cốt băng đảng lưu manh ở Cửu An, nhưng tên trùm lưu manh Thẩm Vân Thiên đã trốn thoát, còn vài tên tạm thời chưa bắt giữ được, tình hình vẫn còn khá phức tạp.

Trước đó Cục Công an đã đưa ra danh sách bắt giữ, nhưng cũng không chính xác 100%. Nói không chừng, những tên tội phạm bên ngoài, so với thành viên nòng cốt của đám lưu manh lại càng hung ác hơn, cũng không loại trừ việc chúng túng quá hóa liều, làm việc bất lợi với Lưu Vĩ Hồng.

Lập tức, Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn, An Tử Hiên và Lưu Bân đều vây xung quanh Lưu Vĩ Hồng.

- ông chủ Ngũ, sao mọi người lại đến đây?

Lưu Vĩ Hồng bước tới trước, bắt tay chào hỏi Ngũ Bác Đạt.

- Bí thư Lưu, đến tặng cờ thưởng, chúng tôi đến tặng cờ thưởng.

Ngũ Bách Đạt vội nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, vô cùng kích động, hai mắt đã ươn ướt. Đám người đi theo ông ta liền nâng cao lá cờ thưởng lên.

“Khắc tinh của tội ác”!

“Tiêu diệt tội phạm vì nhân dân!”

“Bảo vệ nhân dân, bảo vệ bình an”!

Cờ hiệu này, có lẽ có đến bảy tám mặt, đều được làm rất tinh xảo. Những câu khen ngợi cũng không giống nhau, đủ loại đề tặng, có danh nghĩa cá nhân, có danh nghĩa công ty, còn có danh nghĩa hiệp hội người lao động cá thể.

- Bí thư Lưu, cảm ơn, cảm ơn. Mối thù lớn của nhà tôi rốt cuộc đã báo được, cả nhà chúng tôi cảm ơn anh…

Nước mắt Ngũ Bách Đạt rốt cuộc cũng đã chảy xuống không ngừng, giọng nói cũng nghẹn ngào, nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, nói sao cũng không chịu buông ra. Vợ ông ta, còn có cháu con Ngũ Kiến Vinh đều xúm lại, nói lời cảm tạ Lưu Vĩ Hồng, mấy người đều lệ rơi đầy mặt.

- Chú Lưu, cháu mời chú ăn kẹo..

Tiểu Kiều Kiều đang bị Liêu Hiểu Mai ôm chặt trong lòng, ra sức vươn về phía trước, vươn cánh tay bụ bẫm của bé đưa mấy viên kẹo đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng.

- Kiều Kiều?

Lưu Vĩ Hồng vừa mừng vừa sợ, lập tức bế Kiều Kiều từ Liêu Hiểu Mai, ôm chặt cô bé, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé. Kiều Kiều bèn mở cánh tay mũm mĩm của bé ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng.

- Kiều Kiều lớn rồi, béo nữa nha.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói, rất vui vẻ.

Kiều Kiều cất giọng trẻ con của nó đáp:

- Đúng vậy, chú Lưu. Mẹ cháu hết bệnh rồi, Kiều Kiều liền vừa lớn vừa béo.

Lưu Vĩ Hồng lại càng vui mừng, nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều, nhìn Liêu Hiểu Mai nói:

- Đúng vậy chứ? Bệnh tình của mẹ đã tốt hơn nhiều sao? Vậy tốt quá rồi, Kiều Kiều hài lòng rồi, phải không?

- Đúng vậy, mỗi ngày mẹ đều chơi với cháu, Kiều Kiều thật sự rất vui vẻ…

- Bí thư Lưu, cảm ơn anh. Tôi và vợ tôi đều ghi nhớ đại ân đại đức của anh.

Cha của Kiều Kiều, Ngũ Kiến Vinh nói lớn, đưa tay quệt nước mắt. Liêu Hiểu Mai đi cạnh anh ta lại không lau nước mắt. Nhìn qua Liêu Hiểu Mai, khí sắc không tệ, hai má hồng hào, ánh mắt cũng khá tinh anh, không hề có vẻ điên điên khùng khùng. Lúc trước Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương tổ chức quyên tiền một lần, số tiền lạc quyên thu được đều cho Liêu Hiểu Mai trị bệnh, hiện tại nhìn thấy rất có hiệu quả.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Kiến Vinh, nói vậy là không đúng rồi. Tôi là cán bộ Đảng, mấy chuyện đó là công việc của tôi. Làm tốt công tác của mình là việc phải làm, không dám nhận lời nói của anh đâu. Giờ thì tốt rồi, sức khỏe mọi người cũng đã bình phục, bọn tội phạm cũng đã bị xét xử, sau này có thể ổn định cuộc sống, không cần lo lắng gì nữa.

Ngũ Kiến Vinh đỏ hết mặt mũi, gật đầu lia lịa.

Ngũ Bách Đạt nói lớn:

- Bí thư Lưu, cho dù nói thế nào, thì anh chính là cán bộ tốt nhất mà tôi từng gặp. Anh là lãnh đạo đường đường chính chính, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, cả đời của Ngũ Bách Đạt tôi cũng sẽ không quên.

- Đúng vậy, Bí thư Lưu, anh là cán bộ tốt nhất, chúng tôi vĩnh viễn ghi nhớ anh.

Ngũ Bách Đạt cùng hai ba mươi người đi cùng đều nhất loạt hô to, đều nói giọng Hạo Dương cả.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu đáp tạ, ánh mắt dừng nơi một người, cười nói:

- Ha ha, ông chủ Diêu cũng đến đây sao?

- Bí thư Lưu còn nhớ tôi à?

Người mà Lưu Vĩ Hồng gọi là ông chủ Diêu là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, lập tức vừa mừng vừa sợ, không dám tin phải hỏi lại.

- Đương nhiên nhớ chứ. Anh là Diêu Học Dũng, trước đây buôn bán ở Cửu An mà, phải không?

- Đúng, đúng, đúng, Bí thư Lưu, trí nhớ của anh thật quá tốt, tôi hoàn toàn không thể tin được…

Diêu Học Dũng quá xúc động nói năng lộn xộn. Thực tế anh ta và Lưu Vĩ Hồng chỉ gặp nhau một lần, chính là lúc Ngũ Bách Đạt bị bọn lưu manh Cửu An đánh bị thương phải nằm Bệnh viện Nhân dân, Diêu Học Dũng cùng vài người Hạo Dương buôn bán ở Cửu An đến bệnh viện thăm Ngũ Bách Đạt, trên hành lang gặp phải Lưu Vĩ Hồng, có nói với Lưu Vĩ Hồng mấy câu. Không ngờ đã mấy tháng rồi, Lưu Vĩ Hồng vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta, còn kêu chính xác tên anh ta nữa, bảo Diêu Học Dũng sao không xúc động được?

- Bí thư Lưu, chúng tôi nghe nói tất cả lưu manh ở Cửu An đều đã bị bắt, mọi người cùng tụ tập uống chút rượu. Tất cả mọi người vẫn nói Bí thư Lưu lợi hại, đám lưu manh hung hăng trước mặt Bí thư Lưu cũng chỉ là một đám phân chó thối, hoàn toàn không phải đối thủ. Bí thư Lưu, mọi người trong lòng đều rất vui vẻ. Mấy năm nay, người Hạo Dương chúng tôi đến Cửu An làm ăn bị ức hiếp nhiều lắm, uất ức biết bao nhiêu. Anh ra tay đã tiêu diệt được lũ khốn đó, thật lợi hại. Ngoài anh ra, không ai khác làm được đâu.

Ngũ Bách Đạt vội vã nói, vẫn xúc động không thôi.

- ông chủ Ngũ đừng nói như vậy. Ha ha… Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, đều nhờ vào các đồng chí cùng nhau cố gắng mới có thể tiêu diệt được đám lưu manh đó. Nào, giới thiệu ọi người biết, mấy vị này đều là cán bộ lãnh đạo và người có công trong công tác trấn áp. Vị này chính là Tiết Bác Vũ, phó Cục trưởng Cục Công an thành phố Cửu An, tổng chỉ huy tiền tuyến trận này, đám lưu manh đó đều do ông ấy chỉ huy bắt giữ. Vị này là Hạ Hàn, Chi đội trưởng Chi đội trị an Cục Công an thành phố Cửu An, là trợ thủ đắc lực của phó Cục trưởng Tiết….

Lưu Vĩ Hồng cười, giới thiệu những người tài giỏi bên người hắn ấy người Ngũ Báh Đạt được biết.

Đoàn người bèn tiến lên nữa, bắt tay mấy người Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn…nói những lời cảm kích, ngưỡng mộ. Trong một khoảng thời gian ngắn, trước cửa nhà khách rất náo nhiệt.

- Nào, ông chủ Ngũ, các đồng chí, mọi người cùng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm đi.

Ồn ào xong, Lưu Vĩ Hồng cười đề nghị.

Tất nhiên mọi người không ai phản đối, kêu réo loạn xạ, vây quanh Lưu Vĩ Hồng, cho hắn đứng giữa, cờ thưởng bảy tám mặt được mở ra, Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương tạm thời đảm nhiệm chức nhiếp ảnh gia, chụp hình lưu niệm ọi người.

Bên này ồn ào, náo nhiệt vô cùng, đám người Tân Minh Lượng mặt mày u ám, phẩy tay bỏ đi, không ai ở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc