QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1135: Thế nào mới là Chủ tịch thành phố tốt?

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Giữa trưa, Hạ Cạnh Cường đang ở sảnh nhà hàng Tây của khách sạn Hân Duyệt, chỉ mời một mình Trịnh Hiểu Yến ăn cơm.

Ăn cơm phần.

Các đồng chí trong Cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh đều ở tại khách sạn Hân Duyệt, bình thường chủ yếu cũng chỉ dùng cơm ở khách sạn Hân Duyệt. Cách một ngày, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên hoặc là các đồng chí Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sẽ mở tiệc chiêu đãi một lần. Nhưng theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, những thứ rượu thuốc xa hoa và trà xanh cực phẩm trong phòng khách đều dẹp hết, chỉ còn lại những thức uống bình thường và mì ăn liền thôi.

Trưa nay, các đồng chí trong Cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh toàn bộ đã đi ra ngoài, không thấy bóng dáng đâu cả. Thành phố Bình Nguyên lớn như vậy, hơn nữa, ở dưới huyện, doanh nghiệp nhà nước tuy nói nhiều thì không nhiều nhưng ít cũng không ít. Cục Giám sát chỉ có mười người, thêm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh mười người nữa, phải khảo sát nhiều xí nghiệp như vậy, đúng là bận rộn.

Nhà hàng Trung Quốc và nhà hàng Tây của khách sạn Hân Duyệt hơi vắng vẻ.

Vốn là khách sạn cao cấp nhất Bình Nguyên, khách sạn Hân Duyệt kinh doanh rất tốt. Mỗi ngày nhà hàng Trung - Tây cơ bản là không còn chỗ ngồi, trong phòng khách cũng không còn nhiều chỗ trống. Từ sau khi các đồng chí trong Cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh vào đây ở, trái lại, việc kinh doanh của khách sạn Hân Duyệt trở nên tiêu điều không ít. Rất nhiều cán bộ chính phủ mời khách dùng cơm hoặc giải trí đều không vào khách sạn Hân Duyệt. Nguyên nhân rõ ràng là vì sợ đụng phải các đồng chí trong Cục Giám sát.

Tuy rằng các đồng chí trong Cục Giám sát chủ yếu là giám sát công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, các công tác khác không nằm trong phạm vi khảo sát của họ, nhưng phàm chuyện gì thì cẩn thận vẫn tốt hơn. Biết rằng phó Cục trưởng Lưu có thể là nhân vật thông thiên, con dòng cháu giống nhà họ Lưu, là người mà phó Thủ tướng Hồng rất coi trọng. Nếu chẳng may đụng phải trong khách sạn Hân Duyệt, bị phó Cục trưởng Lưu nhìn thấy rồi nhớ kỹ, tùy tiện nói với lãnh đạo kia vài câu, không chừng cả tiền đồ cũng bị phá hủy.

Chuyện phiêu lưu như vậy, phòng xa vẫn tốt hơn.

Có lẽ giám đốc khách sạn Hân Duyệt trong khoảng thời gian này rất phiền muộn.

Sảnh nàh hàng Tây yên tĩnh, Hạ Cạnh Cường và Trịnh Hiểu Yến ngồi đối diện trong góc. Thư ký của Hạ Cạnh Cường cũng ngồi cách đó không xa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phòng ngừa có khách không biết chuyện bước vào, ảnh hưởng cuộc nói chuyện của Chủ tịch thành phố Hạ và Chủ nhiệm Trịnh.

Sáng nay, ở trường Tiểu học Thứ năm, hơi ồn ào, có chút không thoải mái.

Chủ nhiệm Trịnh ngay trước mặt mọi người, phê bình cách thi hành một số biện pháp chính trị của Chủ tịch thành phố Bình Nguyên Hạ Cạnh Cường, ám chỉ Chủ tịch thành phố Hạ không coi trọng công tác dân sinh, gần như không nhìn thấy khó khăn của quần chúng bình thường. Tuy lúc ấy Chủ tịch thành phố Hạ không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn thấy được, trong lòng không hề thấy thoải mái. Hạ Cạnh Cường là người sâu sắc, thư ký theo anh ta nửa năm, ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút ít manh mối.

Chủ tịch thành phố Hạ bên ngoài hòa nhã khiêm tốn, nhưng trong lòng kiêu ngạo đến cỡ nào? Ngay cả Bí thư Thành ủy Trần Kiếm cũng không thể tùy tiện can thiệp việc anh ta thi hành các biện pháp chính trị của riêng mình, chớ đừng nói tới chuyện chỉ trích. Chủ nhiệm Trịnh phát biểu trước mặt mọi người, nhất định Chủ tịch thành phố Hạ cảm thấy mất mặt.

Nhưng vị Trịnh đại tiểu thư này cũng có tính cách vô cùng sắc bén, làm việc không kiêng nể gì, chỉ theo ý mình, có cái nhìn thiên lệch, khiến Chủ tịch thành phố Hạ cũng đau đầu vì cô.

- Chủ tịch thành phố Hạ, Tuệ Ngữ không chuyển đến đây sao?

Hai người ăn cơm xong rồi nói chuyện phiếm. Trịnh Hiểu Yến uống nước hoa quả tươi, thuận miệng hỏi.

- Ừ, công tác của cô ấy bên đó cũng khá quan trọng, không thể nói bỏ là bỏ được. Hơn nữa, cháu bé còn nhỏ, qua Bình Nguyên này, gió bụi quá nhiều, ý của bà ngoại nó là muốn nó lớn một chút hãy qua.

Hạ Cạnh Cường mỉm cười, trên mặt nổi lên một tia ấm áp.

Hạ Cạnh Cường kết hôn sau Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại sinh con trước. Con của anh ta và con Lưu Vĩ Đông cũng xấp xỉ nhau.

Trịnh Hiểu Yến cười nói:

- Ừ, bên Bình Nguyên này, quả thật không phải là thành phố thích hợp để ở.

Hạ Cạnh Cường mỉm cười nói:

- Ừ, đúng là không thích hợp để ở, quả thật còn nhiều thiếu sót, nhiều nơi phải cải tạo lắm.

Đôi mày lá liễu của Trịnh Hiểu Yến khẽ giương lên, có vẻ hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Hạ Cạnh Cường nói trắng như thế trước mặt cô. Đương nhiên, đây có thể coi như là cách trả lời chính thức của Hạ Cạnh Cường với hành vi “càn quấy” buổi sáng của cô.

- Chủ tịch thành phố Hạ, xin thứ cho tôi nói thẳng, có phải anh đang nóng vội quá không? Giai đoạn hiện nay, đừng nói là một thành phố nhỏ như Bình Nguyên, cho dù là Bắc Kinh, Minh Châu hay Giang Khẩu, phần lớn phía nam này đều còn rất nhiều chỗ cần phải cải tạo thế này. Làm việc phải nhắm đến mục đích cuối cùng, dục tốc bất đạt.

Trịnh Hiểu Yến cũng chân thành nói.

Hạ Cạnh Cường khẽ mỉm cười, nói:

- Cái đó không giống.

- Vậy tôi phải thỉnh giáo rồi!

Trịnh Hiểu Yến không nhường một bước. Tình hình chung, muốn thuyết phục Trịnh Hiểu Yến, khiến cô thay đổi quan điểm, quả là không dễ dàng. Cho dù là Lưu Vĩ Hồng, đôi khi cũng không thể không nhân nhượng cô. Trịnh Hiểu Yến cho rằng, xây dựng thành phố, cố nhiên phải nhập gia tùy tục, nhưng một vài phương diện cơ bản thì phải đồng nhất.

Hạ Cạnh Cường kìm lại nét cười trên mặt, nhìn Trịnh Hiểu Yến, chậm rãi nói:

- Linh Linh, cô luôn sống ở thành phố lớn, tình hình ở các thành phố vừa và nhỏ cô không biết được hết. Những thành phố mà cô vừa nói, dù là về vị trí địa lý, mức độ quan trọng, chính sách và mức độ hấp dẫn tài chính, đều không có gì mà Bình Nguyên có thể so sánh được. Bên đó, họ có đủ thu nhập tài chính làm hậu thuẫn, đủ để chống đỡ sự phát triển toàn diện của thành phố, các phương diện có thể được xây dựng một cách đồng đều. Nhưng Bình Nguyên thì không được. Tình hình thực tế ở Bình Nguyên là thu nhập tài chính cơ bản đã khó đảm bảo cho chi dùng hành chính, hoàn toàn không có dư thừa tài lực để xây dựng cơ sở hạ tầng. Nếu muốn phát triển đồng bộ, thì gần như không có khả năng. Giao thông quốc lộ, xây dựng mạng lưới, bảo đảm công tác hậu cần trong thành phố, bảo đảm cơ bản về giáo dục và nhà ở, đều cần một lượng lớn tài chính. Cho nên thi hành các biện pháp cũng phải phân biệt nặng nhẹ trước sau. Nếu tham lam cầu toàn, cái gì cũng làm tốt cả thì không có khả năng.

Trịnh Hiểu Yến ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, có lẽ anh nói có lý. Xây dựng thành phố, địa phương quản lý. Tôi là người ngoài, phải nên đối phó cụ thể thế nào thì tôi không có cách xen vào. Nhưng tôi vẫn cương quyết cho rằng, cho dù là thành phố thi hành biện pháp nào, cũng không cần biết dùng phương cách nào, mục đích cuối cùng là phải làm cho cuộc sống quần chúng ngày càng tốt hơn, chứ không phải ngày càng tệ hơn.

Hạ Cạnh Cường gật gù nói:

- Linh Linh, về đại thể, những lời này của cô rất đúng. Thủ trưởng tối cao năm đó quyết định phải mở cửa cải cách, chính là muốn nước ta được dân giàu nước mạnh, khiến quần chúng có cuộc sống giàu có. Bình Nguyên của chúng tôi cũng thế, mục tiêu lớn này không hề thay đổi. Nhưng về cách thức hay phương pháp thì phải nhập gia tùy tục. Bình Nguyên hiện tại khó khăn về tài chính, tài lực có thể dùng chỉ có hạn, nên phải tập trung lại mà sử dụng. Thép tốt dùng để làm dao, không để làm vườn. Nếu xây dựng đường sá tốt, hậu cần thông, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước hoàn thành thuận lợi, dẫn đến một vài dự án có tương lai, thì toàn bộ cơ sở tài chính thành phố sẽ thay đổi rất lớn. Đến lúc đó, chúng ta có đủ tài lực để tiến hành xây dựng các mặt khác. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước. Dục tốc bất đạt.

Trịnh Hiểu Yến vẫn không hề bị thuyết phục, nhíu mày nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, nói như vậy cũng rất có lý. Nhưng chúng ta bàn đến việc hiện các anh đang tiến hành cải cách giáo dục, thì tôi không đồng ý như vậy. Hôm nay gặp phải chị Vương kia, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức thất nghiệp, điều kiện gia đình khó khăn như vậy. Một học sinh tiểu học lớp bốn, học phí một học kỳ và các khoản phụ thu linh tinh khác nữa thì đã gần bốn trăm tệ. Số này tương đương với tổng sinh hoạt phí trong bốn tháng của hai vợ chồng họ. Mỗi năm có hai học kỳ, thì phải nộp cho nhà trường hết tám tháng. Cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức còn như thế, nếu chỉ có một người đi làm, thì tiền lương một năm không đủ đóng học phí ột học sinh tiểu học. Tình hình như vậy, tôi cho rằng không bình thường. Tôi biết được, năm trước, gánh nặng của bọn họ cũng không nhiều lắm. Học phí một học kỳ của học sinh tiểu học chỉ cần mấy mươi đồng. Chưa đến một năm, đã cao hơn gấp tám lần. Nhiều gia đình nghèo khó sẽ không đủ sức. Tình hình thế này, chính quyền không thể làm như không thấy. Hơn nữa, sau chuyện Đặng Uyển Nhi, để một cô bé chín tuổi phải đi ăn xin nuôi cha và bản thân mình, bất kể thế nào đều không thể nói là bình thường được. Thậm chí có thể nói rằng, chính quyền không làm tròn bổn phận. Tôi cho rằng, về phương diện này, chính quyền cần nghĩ lại, không thể bỏ mặc được.

Hạ Cạnh Cường liền mỉm cười nói:

- Linh Linh, cô đúng là có lối suy nghĩ của người bình thường nha. Cô là cán bộ chính phủ, góc nhìn hẳn là khác hẳn với quần chúng bình thường. Tôi cũng muốn được như Đỗ Phủ, ở giữa núi non, có gió mưa cùng mỉm cười, vẫn bất động như núi. Nhưng tôi không làm được. Là Chủ tịch thành phố, chức trách hàng đầu của tôi là làm cho kinh tế thành phố tăng trưởng nhanh chóng. Chỉ có thể làm miếng bánh ngọt lớn lên, thì toàn thể thị dân mới có thể càng được chia xẻ nhiều phúc lợi. Nếu chúng ta đem tài chính có hạn, mà chia đều ra, thì chỉ có thể giống như thời bao cấp, ai cũng ăn không đủ no, vẫn bị tình trạng bần cùng bám lấy. Nếu không tin, cô có thể quay về hỏi bác Trịnh, nghe ý kiến của bác ấy. Hay là cô có thể đi hỏi phó Cục trưởng Lưu cũng được.

Lời nói này, còn có chút ý “cậy già lên mặt”. Tối thiểu, Hạ Cạnh Cường vẫn không hề xem Trịnh Hiểu Yến như một đối tượng có thể “nói chuyện bình đẳng”. Hạ Cạnh Cường cho rằng, Trịnh Hiểu Yến còn chưa đủ tư cách đàm luận vấn đề trình tự quản lý đô thị với anh ta.

Linh Linh, cô đó, nên quay về Bắc Kinh làm chị cả đi, hưởng thụ cuộc sống thiên kim tiểu thư xa hoa trụy lạc của cô đi, việc xây dựng địa phương thì cô không có khả năng xen vào đâu.

Hạ Cạnh Cường chỉ còn thiếu nước nói ra miệng những lời này thôi.

Nào ngờ Trịnh Hiểu Yến thật sự là ương bướng, lập tức nói:

- Được, tôi nhất định sẽ hỏi. Nhưng mặc kệ họ trả lời thế nào, tôi cũng sẽ kiên quyết giữ ý kiến của mình. Chủ tịch thành phố Hạ, anh nói như vậy rất đúng. Từ bản chất, tôi chỉ là một ngườI bình thường, tôi chỉ quan tâm đến những việc có liên quan mật thiết đến cuộc sống của tôi. Xây dựng đô thị thế nào, phát triển kinh tế ra sao, thì để Chủ tịch thành phố như các anh quan tâm. Đối với thị dân mà nói, người khiến chúng tôi có thể sống tốt hơn, nhẹ nhàng hơn thì mới là một Chủ tịch thành phố tốt, còn những kẻ khác thì tệ cả.

Hạ Cạnh Cường khẽ mỉm cười, không hề hé răng. Nhưng có thể thấy được, đại thiếu gia Hạ thật sự hơi mất hứng.

Bình luận

Truyện đang đọc