QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1221: Mâu thuẫn ở Ninh Dương tương đối gay gắt

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lưu Vĩ Hồng về đến nhà. Tất nhiên, Tư lệnh viên Lưu buổi tối sẽ chạy về nhà ăn cơm chiều. Lưu Hoa Anh đúng giờ, tan tầm liền về nhà. Nhưng có chút nằm ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng chính là, Đổng Vĩ không ngờ cũng đi theo.

- Đổng Vĩ?

Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc đứng dậy.

- Nhị ca tới rồi.

Đổng Vĩ cười ha hả bắt tay hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng, rồi lập tức giải thích:

- Tôi đến Kinh Hoa công tác, có chút viện cần phải ở đây để thu xếp.

Một câu giải thích đơn giản như vậy, trong lòng Lưu Vĩ Hồng liền lập tức hiểu rõ.

“Cuộc chiến chống gián điệp” chính thức được đưa ra. Chắc an ninh quốc gia và quân tình đã hoàn toàn nắm được hành tung của vị tướng quân gián điệp nào đó, nhưng không vội vã kinh động gã, mà bắt đầu bố trí thủ đoạn phản chế ở tuyến đầu quân khu Đông Nam. Chỉ có tướng quân gián điệp bị bắt quy án, hiệu quả và lợi ích có thể cũng không lớn. Để Quân khu Đông Nam có thể chuẩn bị công tác tiến hành buổi diễn tập lớn, cái gọi là “Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa)”, tự nhiên cuộc chiến chống gián điệp cũng phải bắt tay vào tiến hành rồi

- Nhị ca, rất giỏi!

Đổng Vĩ dừng một chút, lại vụng trộm giơ ngón tay cái lên, thấp giọng tán thưởng một câu, trên mặt có vẻ phấn chấn.

Mặc dù Lưu Vĩ Hồng chưa từng hỏi về quá trình phá án cụ thể của an ninh quốc gia và quân tình, lại lường trước tất cả các vụ án gián điệp kinh thiên, sau khi Đổng Vĩ được hắn chỉ điểm, cũng chiếm được ưu thế đặc biệt nhất định nào đó. Đổng Vĩ cũng không phải là người ngu ngốc, biết làm thế nào để lợi dụng được cơ hội tuyệt hảo. Thân phận gián điệp của Tướng quân được hoàn toàn đưa ra ánh sáng, khẳng định phải kể tới công của Đổng Vĩ, thì việc khen ngợi và thăng tiến trong an ninh quốc gia là chuyện đương nhiên.

Khó trách anh ta vừa thấy Lưu Vĩ Hồng, liền vội vàng tỏ vẻ kính nể như vậy.

Công trạng này, tất cả đều là nhờ Lưu Vĩ Hồng ban tặng.

Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ vào vai của anh ta, cười ha hả, tỏ vẻ cổ vũ.

- Ái chà, anh, các anh nói thầm cái gì vậy?

Hai người này nói thầm, khiến Lưu Hoa Anh bất mãn, lập tức chạy tới, hỏi. Ánh mắt nhìn tới nhìn lui từ Lưu Vĩ Hồng sang Đổng Vĩ, đầy vẻ “Hoài nghi”. Cho tới bây giờ đều là hai người phụ nữ gặp nhau liền nói thầm, sao hai người đàn ông lớn rồi cũng thần thần bí bí như vậy?

Lưu Vĩ Hồng cười nói: xem tại

- Hoa Anh, đây là chuyện của đàn ông, không cần em quan tâm.

- Đáng ghét!

Lưu Hoa Anh liền lườm anh hai một cái

Lâm Mỹ Như cười ha hả đứng ở bên kia vẫy, nói:

- Lại đây lại đây, cùng lại đây đi, ăn chút dương mai, đợi lát sẽ ăn cơm.

Mấy người thế hệ con cháu liền đi tới sô pha ngồi.

Lưu Thành Gia mặc quân phục, ngồi ngay ngắn ở sopha, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Vĩ Hồng, khi nào thì chuẩn bị đi tới khu để trình diện?

Con trai đến Kinh Hoa công tác, đương nhiên Lưu Thành Gia rất cao hứng, tuy nhiên vẫn là theo nguyên tắc tuần hoàn “công trước tư sau”, bàn về công tác trước.

Việc Lưu Vĩ Hồng được điều tới làm Bí thư khu ủy khu Ninh Dương thành phố Kinh Hoa, trước đó cũng trưng cầu qua ý kiến của Lưu Thành Gia. Mặc dù quân sự và chính trị khác biệt, dù sao Lưu Thành Gia cũng là cha của Lưu Vĩ Hồng, chuyện trọng đại như vậy, nếu không trưng cầu ý kiến của ông ta, tất nhiên là không thích hợp. Lưu Thành Gia bỏ phiếu tán thành đối với lần điều nhiệm này. Ở Cục giám sát một đơn vị mũi nhọn lâu như vậy, không hẳn đã tốt. Ở trong mắt rất nhiều nhân vật quan trong, từ cơ sở từng bước đi lên, trước sau càng thêm đáng giá, tín nhiệm, đối với năng lực nắm toàn cục trong tay cũng càng mạnh một chút.

Đây là con đường đúng đắn!

Nhưng thật ra Mã Quốc Bình lại đưa ra ý kiến khác hẳn. Mã Quốc Bình đề nghị Lưu Vĩ Hồng đi Ích Đông, trực tiếp đảm nhiệm người đứng đầu chính phủ cấp địa khu. Tất nhiên với tuổi của Lưu Vĩ Hồng là “cứng rắn”, đặt ở một tỉnh phát đạt ở vùng duyên hải, thì quá mức chói mắt, nhưng đặt ở một tỉnh hẻo lánh, lạc hậu như tỉnh Ích Đông, hẳn là sẽ không làm người khác chú ý như vậy.

Nhớ ngày đó, Đồng chí Lý Trị Quốc cũng chưa đến bốn mươi tuổi liền đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy Ích Đông, sau cuộc biến động lớn lấy nhân vật số một ở khu hành chính để khơi dòng, để nắm điển hình củatrẻ hóa, chuyên nghiệp hóa đội ngũ cán bộ.

Mã Quốc Bình càng thêm tán thưởng đối với năng lực của Lưu Vĩ Hồng. Nếu như Lưu Vĩ Hồng đi Ích Đông, khẳng định có thể nhanh chóng mở ra một thế cục mới. Ích Đông thật sự quá nghèo, Lưu Vĩ Hồng chỉ cần hơi thay đổi, thì có thể có được chiến tích lớn, là một nét bút đậm nét trên trang giấy.

Về phần quan hệ thân thích giữa Lưu Vĩ Hồng và Mã Quốc Bình, cũng không cần phải quá để ý như vậy. Giữa trưởng ban tở chức cán bộ tỉnh ủy và nhân vật số một chính phủ địa khu, cũng không có quan hệ trực thuộc cấp trên cấp dưới.

Cuối cùng vẫn là Lưu Thành Thắng quyết định để Lưu Vĩ Hồng đi Kinh Hoa.

Lục Đại Dũng rất cần sự ủng hộ.

Hơn nữa, Ích Đông quá mức bần cùng và lạc hậu. Có thể nói, muốn tạo ra thành tích cũng không thể dễ dàng như vậy. Nhất là tạo ra thành tích ở một khu hoặc là một thành phố, thì càng khó khăn lớn hơn nữa. Khu Ninh Dương bất kể về cơ sở, giao thông hay sự hỗ trợ về tài chính đều hơn xa thành phố cấp 3 như Ích Đông, so với Ích Đông căn bản lại càng dễ dàng tạo ra thành tích, số liệu tạo ra có thể nổi trội, xinh đẹp, sáng sủa. Hiện nay cái gọi là chiến tích, không phải là xem số liệu sao?

Hơn nữa, Lưu Thành Thắng có thành viên tổ chức ở Giang Nam, Lưu Thành Gia đã ở Kinh Hoa, có nhiều điều kiện thuận lợi như vậy, cũng đủ để cho Lưu Vĩ Hồng thi triển.

Lưu Vĩ Hồng cũng có ý kiến gần giống với bác cả. Tuy nhiên, hắn lựa chọn đến Kinh Hoa, ngoại trừ việc khu Ninh Dương căn bản tốt hơn so với thành phố cấp 3 như Ích Đông, mà ở sâu trong nội tâm của hắn, còn có một công tác nhất định phải làm tốt, để cuộc diễn tập lớn kia có thể được diễn ra. Hắn ở Kinh Hoa, càng có thể trực tiếp giúp đỡ, có thể bất lúc nào cũng có thể cùng Lưu Thành Gia nghiên cứu thảo luận một chút về phương diện công tác này.

- Ba, hiện tại con có nửa tháng nghỉ phép, không cần lập tức đi trình diện. Mấy ngày nay, con đi dạo trong thành phố một chút, tiện thể tìm hiểu một vài tình hình, để có cái nhìn trực quan hơn.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp.

Lưu Thành Gia cười nói:

- Con muốn đi trinh sát địa hình trước?

Đây là thuật ngữ tiêu chuẩn trong quân sự, trước cuộc đại chiến, người chỉ huy ưu tú đều tự mình xâm nhập chiến khu, trinh sát địa hình, để đưa ra quyết sách chính xác nhất.

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. Đây cũng là thói quen của hắn. Mỗi khi đến một nơi mới, luôn cố gắng hết sức xâm nhập cơ sở, xâm nhập hiện trường, tiến hành khảo sát, mới có thể trực tiếp nắm được tư liệu, để làm tham khảo cho quyết sách của mình.

Lưu Hoa Anh kêu lên:

- Anh, anh muốn cải trang vi hành đi Ninh Dương sao?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cũng không nhất định là Ninh Dương, toàn bộ thành phố Kinh Hoa, anh đều muốn nhìn qua. Với thân phận của một người dân bình thường, cố gắng lĩnh hội một chút phong thổ của kinh đô cũ của thời kỳ Nam Bắc Triều.

- Oa, quá tuyệt vời. Anh, dứt khoát điều em đến Ninh Dương làm tay sai đắc lực cho anh đi. Em cũng đi theo Bí thư Lưu, cáo mượn oai hùm một phen, ngẫm lại cũng khá là hào hứng.

Lưu Hoa Anh liền kêu lên, vui sướng mà khoa chân múa tay.

Lâm Mỹ Như sẵng giọng:

- Hoa Anh, nói gì vậy? Cái gì mà cáo mượn oai hùm, anh con cũng không phải một vị quan làm mưa làm gió trong điện ảnh. Nếu con muốn cáo mượn oai hùm, cẩn thận anh hai là người đầu tiên xử phạt con!

- Xì! Nói như vậy, anh ấy vẫn là Hải Thụy, lục thân không nhận?

Lưu Hoa Anh lại tỏ ra xem thường.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Hải Thụy cũng không được xuất sắc như vậy. Ông ấy quả thật là thanh quan, nhưng ông ta lại không làm được chuyện gì. Lịch sử lưu danh một nhân vật trong sạch như ông ta, cũng đã quá mức coi trọng thanh danh. Một lòng nghĩ lưu danh thiên cổ, có đôi khi không khỏi sẽ đi tới cực đoan. Quốc gia chúng ta, hiện tại chẳng những cần quan chức có gan nói, càng cần những viên quan đồng ý làm việc thật. Chỉ có làm việc thật mới có thể hưng bang!

- Thôi, thôi, anh đừng nói đạo lý lớn với em, em không hiểu.

Lưu Hoa Anh liền luôn miệng nói, vẻ hưng phấn trên mặt cũng không còn nữa. Cô cũng biết, muốn được điều đến Khu Ninh Dương làm tay sai đắc lực cho anh hai, nói ra cũng không có khả năng thành sự thật.

Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự điều cô đi, cô cũng không làm đâu.

Đi làm gì, đi để bị quản chế à?

Ở đơn vị hiện tại, trên cơ bản, lãnh đạo mặc kệ cô, vô cùng tiêu diêu tự tại.

- Tuy nhiên, anh, em nhắc nhở anh một câu à, lúc này Ninh Dương cũng không yên tĩnh. Khu công nghiệp Nhật Bản bọn họ, bởi vì sự kiện di dời, khiến cho dư luận xôn xao, dân chúng cũng có ý kiến rất lớn. Ở thành phố cái gì cũng đều có hai mặt, cũng không thể giải quyết vấn đề một cách triệt để được. Đới Lâm Bí thư Đới người tiền nhiệm anh, cũng vì chuyện này mà bị liên lụy, cho nên anh mới có vị trí này.

Lưu Hoa Anh lập tức còn nói thêm. Hiện giờ, cô làm ở ban ngành, tuy nhiên đối với một vài tình huống phát sinh ở thành phố Kinh Hoa hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hiểu biết. Người ở ban ngành, lúc nhàn rỗi, chính là buôn chuyện về việc này.

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu lại, nói:

- Có chuyện này sao?

Trong đầu không khỏi lại hiện ra bức ảnh mà Tiêu Du Tình lúc còn ở sân bay đã cho hắn xem, chính là có liên quan tới khu công nghiệp Nhật Bản. Đây là tin tức trong ngày của Tân Hoa xã Kinh Hoa vừa mới đưa tin, sao từ miệng Lưu Hoa Anh, lại trở thành bản tin cũ?

- Tình huống cụ thể thì em cũng không rõ lắm. Đây là chuyện phiếm mà nhóm đồng nghiệp nói tới. Nhưng tất nhiên sẽ không sai. Hiện tại, mâu thuẫn trong khu Ninh Dương không nhỏ. Anh, xã hội yên ổn cũng liên quan tới sự quản lý của Bí thư. Em thấy anh đừng đi dạo ở nơi nào khác trong thành phố, hãy đi Ninh Dương xem trước đi.

Lưu Hoa Anh còn nói rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng trầm tư, chậm rãi gật đầu.

Thấy Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, Lâm Mỹ Như đã nói:

- Vĩ Hồng, lời Hoa Anh nói, con nghe rồi, đừng cho là thật. Con bé không hiểu việc này đâu.

Ngụ ý, Lưu Hoa Anh rất có khả năng đưa ra tin tức không chính xác.

Lúc này Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến Kinh Hoa, liền bị Lưu Hoa Anh nói đến nhíu mày, Lâm Mỹ Như đau lòng cho con trai. Tuy rằng vài năm nay, Lưu Vĩ Hồng thanh danh vang dội, con đường làm quan cũng thẳng tới mây xanh. Lâm Mỹ Như rất tự hào vì con trai, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng phải trả giá. Mỗi lần nhìn thấy, dường như đều đang có rất nhiều tâm sự, vì quốc gia đại sự mà vô cùng lo lắng, chưa từng có lúc nào thả long. Lâm Mỹ Như cũng không hy vọng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng mới hai mươi mấy tuổi, đã trông giống như “Ông cụ non”.

Lưu Hoa Anh mất hứng, lập tức nói:

- Mẹ, lời con nói chính là sự thật, cũng không phải là nói hươu nói vượn.

Lâm Mỹ Như nói:

- Mẹ biết con nói chính là sự thật. Tuy nhiên không phải anh con vừa mới đến sao? Con để cho anh con nghỉ ngơi vài ngày, thả lỏng một chút, đừng đem chuyện công tác gần đây mà làm phiền nó. Quan làm càng lớn, lại càng có áp lực.

Lưu Hoa Anh cắn môi, nói thầm:

- Con cũng chỉ muốn giúp anh ấy thôi...

Tuy nhiên, giọng nói nhỏ đi nhiều, hiển nhiên cũng hiểu được mẹ nói rất có lý.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, dùng tay xoa xoa đầu em gái, nói:

- Không có việc gì. Hoa Anh, sau này nếu em lại nghe được tin tức gì, nhớ nói ngay cho anh biết. Rất có ích!

- Thật ư?

- Đương nhiên là thật.Em cũng chỉ là muốn giúp anh thôi.

Lưu Hoa Anh lại cười rộ lên, trông rất vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc