Lý Hâm và Đồng Lệnh Uyên hàn huyên vài câu, liền giới thiệu với Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp. Lý Hâm giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói là bạn của mình từ Bắc Kinh đến, còn những vấn đề khác thì không nói.
Trên thực tế, khi ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Lý Hâm cảm thấy khiếp sợ sâu sắc. Nghe lời nói của Vũ Thường, biết được Lưu Vĩ Hồng là cháu ruột của Lưu gia, còn ba của hắn Lưu Thành Gia thì mới nhậm chức Quân đoàn trưởng chủ lực cách đây không lâu. Như vậy, một đứa cháu chính tông cách mạng ba đời không ngờ lại công tác tại trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, quả thực làm cho người ta không thể tin nổi.
Cha của Lý Hâm, Lý Dật Phong tuy rằng là một Phó chủ tịch tỉnh nhưng Lý Hâm lại học đại học ở Bắc Kinh, đối nhân xử thế vô cùng khéo léo. Ở Bắc Kinh đã kết giao với rất nhiều bạn bè, trong đó có không ít người là con cháu cách mạng ba đời, ví dụ như anh họ của Vũ Thường. Lý Hâm trong lòng biết rõ, những người theo chính trị bây giờ đều là chức Trưởng phòng ở huyện trở lên, bành trướng một phương, chứ chưa từng gặp qua một người làm thầy giáo tại một trường Trung cấp như vậy.
Ông cụ Lưu gia vì sao lại sắp xếp Lưu Vĩ Hồng như thế, chắc chắn là có thâm ý trong đó.
Lý Hâm cũng không phải không có nghe nói qua thanh danh con ông cháu cha của Lưu Vĩ Hồng. Lúc đầu còn tưởng là hắn bị đi đày, nhưng khi đọc bài báo của Lưu Vĩ Hồng ở tạp chí Tiếng Kèn thì liền lập tức phủ định kết luận của mình.
Một kẻ ăn chơi trác táng bị lưu đày như vậy thì không có khả năng viết ra được một bài báo như thế.
Bài báo này có thể nói là sẽ cải biến bố cục nhân sự rất lớn ở cấp cao. Lưu gia trước đó không lâu đã trở thành người thu lợi lớn nhất trong bàn cờ chính trị. Chỉ bằng điểm này thì Lưu Vĩ Hồng không có khả năng là đối tượng bị đi đày.
Một thiên tài chính trị như vậy, cho dù ở Bắc Kinh, trong các nhà chính trị thế gia, các nhà quyền quý cũng chỉ là có thể gặp được chứ không thể cầu được. Có gia tộc nào lại lãng phí một nhân tài kiệt xuất như vậy?
Xem ra chỉ có thể là rèn luyện.
Sau khi rèn luyện ở cơ sở một thời gian, trưởng thành hơn thì tự nhiên sẽ sắp xếp làm chuyện khác.
Một khi đã như vậy thì Lý Hâm liền tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, quyết không tiết lộ thân phận thật sự của Lưu Vĩ Hồng, lại cảm thấy cao hứng trong lòng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng ở lại tỉnh Sở Nam, thì bất kể như thế nào đều phải kết bạn. Đó mới là quan trọng. Cũng may là ba của y là Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam, hẳn là có thể giúp được. Chỉ cần chủ động giúp Lưu Vĩ Hồng, thì ông cụ Lưu và những nhân vật quan trọng khác của Lưu gia khẳng định là có thể nhìn thấy được.
Quả nhiên là cơ hội trời ban.
Tương đối mà nói, thì Vũ Thường trong cảm nhận của Lý Hâm không quan trọng bằng Lưu Vĩ Hồng.
Vũ Thường dù sao cũng là một cô gái, lại nghỉ làm không lương, nếu không nói là đã thoát ly quan trường. Làm bạn thì không thành vấn đề, nhưng nếu ở trong quan trường có thể trợ giúp cho Lý gia thì khả năng không cao.
Là một người có tham vọng, Lý Hâm hiểu được một đạo lý, ở đất nước Trung Quốc này, trong quan trường, trên đầu có ô sa, trong tay có tài năng, có quyền lực thì mới có được mọi thứ.
Còn lại tất cả đều là hư vô.
Cho nên, trong lúc giới thiệu, Lý Hâm đặt Lưu Vĩ Hồng ở vị trí đầu tiên, sau đó mới đến Vũ Thường. Đối với Đường Thu Diệp, Lý Hâm cũng không chút chậm trễ, dùng ngôn từ của mình để nâng Đường Thu Diệp lên ngang tầm Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất hài lòng.
Lý Hâm quả nhiên là một người rất nể mặt bạn bè. Nghệ thuật làm người có thể nói là đạt cảnh giới tối cao.
Đồng Lệnh Uyên thân là Phó chủ tịch địa khu sao lại không phải là người thông minh chứ? Vừa nghe Lý Hâm giới thiệu thì đã hiểu được trong đó có huyền cơ. Nếu là bạn bè bình thường thì sẽ không khiến Lý Hâm từ tỉnh Đại Ninh chạy đến đây. Hơn nữa, lời nói Lý Hâm tuy không rõ ràng nhưng cho thấy địa vị của những người này không hề thấp so với y. Thậm chí còn có sự ngưỡng mộ bên trong.
Chuyện này quả thật rất khó lường.
Ba của Lý Hâm là Phó chủ tịch tỉnh, cũng là chức bình thường. Tuy nhiên gần đây lại nghe phong phanh Lý Dật Phong có khả năng trở thành Phó chủ tịch thường trực tỉnh hoặc Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy. Bất kể là Phó chủ tịch thường trực tỉnh hoặc Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy, thì có thể nói là một đại nhân vật đếm trên đầu ngón tay của một tỉnh. Các lãnh đạo thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) thì phải ngửa mặt xin chút ơn.
Đồng Lệnh Uyên lúc trước đi tỉnh để chạy hạng mục đã có giao tiếp qua Lý Hâm. Lý Hâm rất biết cách làm người, đối với ai cũng đều khách sáo. Nhưng ẩn sâu trong cái ưu việt kia là cái gì thì mọi người đều biết. Bạn đang đọc chuyện tại
Hiện tại, Lý Hâm cảm nhận về sự ưu việt không nhìn thấy trên người kia thì phải có nguyên nhân. Người này so với y còn ưu việt hơn.
Nhưng Đồng Lệnh Uyên cũng là một người thông minh. Lý Hâm đã không nói thì ông ta tuyệt không hỏi. Người mà Lý Hâm ngưỡng mộ tuyệt đối không phải là người có lai lịch bình thường. Hơn nữa, Lý Hâm lần này lặng lẽ đến nông thôn, rõ ràng là không muốn kinh động người trong quan trường Thanh Phong. Một khi đã như vậy thì ông ta phải có nghĩa vụ bảo vệ bí mật này cho Lý Hâm. Cứ như vậy, nói không chừng sẽ có thể đem mối quan hệ với Lý Hâm gần thêm một bước.
Trong quan trường, cái gọi là lôi kéo quan hệ có đôi khi không cần quan tâm cũng như hoài nghi anh đang làm cái gì.
- Sếp Lý, nếu đã khéo léo gặp nhau như vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc đi?
Đồng Lệnh Uyên giọng điệu thương lượng hỏi, có một chút ý tứ xin chỉ thị bên trong.
Người thông minh thường thường sẽ đem khách quý và cha ở nhà đánh đồng thành một người, ít nhất ngoài mặt là như thế. Về phần thao tác thực tế thì phải toàn tâm toàn ý mà áp dụng.
Lý Hâm nhìn Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường. Hai người này đều mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nói "Không".
Bạn bè tụ họp không thể nào kéo bọn quan viên vào góp vui?
- Haha, cám ơn Phó chủ tịch Đồng đã có ý tốt. Ông còn việc chung, chúng tôi không dám quấy rầy. Lúc nào đó, Lý Hâm tôi nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi Phó chủ tịch Đồng.
Lý Hâm khách sáo nói.
Đồng Lệnh Uyên nhìn thấy thần thái như vậy càng khẳng định thêm phỏng đoán của mình, lập tức không giằng co, liên tục gật đầu:
- Được rồi, được rồi, vậy không dám quấy rầy sếp Lý và các bạn vui vẻ.
- Cám ơn Phó chủ tịch địa khu Đồng.
Lý Hâm mỉm cười gật đầu, dưới sự hướng dẫn của nữ nhân viên phục vụ tiến lên lầu hai.
Đồng Lệnh Uyên giơ cánh tay, vẻ mặt tươi cười cho đến khi đám người Lý Hâm đi khuất thì mới buông tay xuống. Nụ cười trên mặt tắt đi, khôi phục lại sự thận trọng, xoay người lại thản nhiên nói vài ba câu khách sáo với Cục trưởng Vương.
Cục trưởng Vương đầu óc sớm đã bị choáng váng, nắm lấy tay Đồng Lệnh Uyên hỏi dò:
- Phó chủ tịch, những vị kia là….
Đồng Lệnh Uyên nhìn ông ta liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Một người bạn!
Cục trưởng Vương biết rằng, người bạn này của Phó chủ tịch Đồng hẳn rất lớn, cho nên Đồng Lệnh Uyên mới vô cùng kiêng kị không nói ra thân phận thật sự, nên không dám hỏi nhiều. Cuối cùng cả nhà vây quanh Đồng Lệnh Uyên cũng đi vào phòng riêng ở lầu hai.
- Vệ Hồng, cậu gọi món ăn đi. Khẩu vị của Vũ Thường và Thu Diệp, cậu hẳn rõ hơn tôi.
Bốn người ngồi vào chỗ của mình. Lý Hâm cầm thực đơn đưa cho Lưu Vĩ Hồng. "Tiểu thư Vân" đã vô tình sửa thành Vũ Thường. Hơn nữa, là việc sửa này lại vô cùng tự nhiên, không hề có chút miễn cưỡng.
Việc đảo này của Lý Hâm cũng rất là hợp lý. Vũ Thường là người Bắc Kinh, Đường Thu Diệp là người Thanh Phong. Khẩu vị hai người này hoàn toàn không giống nhau. Muốn chiếu cố hai vị tiểu thư này thật tốt thì phải tìm người thích hợp.
Lưu Vĩ Hồng cũng không khách sáo, cầm lấy thực đơn, gọi một hơi mười món, hương vị Nam Bắc đều có. Tuy nhiên lấy món ăn ở Sở Nam là chính. Món ăn sang trọng hòa cùng với món ăn bản địa sẽ làm cho thực đơn phong phú hơn.
Đường Thu Diệp vừa vào cửa liền ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng không dám ho một tiếng. Nghe Lưu Vĩ Hồng gọi món ăn quá nhiều, rốt cuộc không kìm nổi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, giọng nhắc nhở:
- Chỉ có bốn người ăn, đừng gọi nhiều quá…
Lưu Vĩ Hồng mim cười nói:
- Đừng lo, sếp Lý là người giàu có, không làm anh ấy nghèo đâu.
Lý Hâm mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Người cũng chỉ có bốn, lai lịch lại không nhỏ, quy cách tự nhiên cũng không thấp. Ăn hết hay không hết không quan trọng, mấu chốt là không được để khó coi quá. Đối với những bữa tiệc chiêu đãi khách quý, mặt mũi so với cái bụng thì quan trọng hơn nhiều.
Lý Hâm càng thêm cảm thấy Lưu Vĩ Hồng tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại hiểu rõ thế sự như vậy thì không thể chỉ đơn giản là một "thiên tài chính trị" không thôi.
- Uống rượu gì đây?
Lý Hâm hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Rượu thì do sếp Lý làm chủ. Tôi không rành lắm. Tuy nhiên, tửu lượng của chị tôi là khá cao đấy.
- Thật không, chuyện này thật sự nhìn không ra Vũ Thường là cao thủ về uống rượu đấy.
Lý Hâm cười lớn.
Vũ Thường trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Sếp Lý, anh đừng nghe cậu ấy nói bậy. Cậu ấy chỉ thích gây sự thôi. Lời của cậu ấy, nếu anh tin, thì sẽ đau đầu đấy.
- Haha, điều này là đánh giá cao quá đấy. Vệ Hồng, cậu nói có đúng không?
- Sao mà đúng? Bất kỳ ai cũng đều khiến cho chị em phải đau đầu.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói.
Nhìn thấy Vũ Thường kiên quyết không chịu uống rượu, Lý Hân liền hỏi dò:
- Nơi này có hai người phụ nữ, vậy chúng ta dùng loại rượu vang đỏ nhé? Vang đỏ có tác dụng dưỡng sinh.
Không đợi Vũ Thường trả lời, Lưu Vĩ Hồng liền lắc đầu:
- Rượu vang đỏ tất nhiên là có tác dụng dưỡng sinh. Tuy nhiên, nhà hàng Thanh Phong này chưa chắc đã có rượu vang nguyên chất. Loại rượu này tạm thời không có phổ biến tại các địa phương nhỏ.
Lý Hâm vỗ trán nói:
- À quên. Nếu biết sớm như vậy thì đã mang theo mấy chai rượu vang đỏ từ Đại Ninh theo rồi.
Vũ Thường nói:
- Hiện tại muốn đi Đại Ninh để lấy thì cũng không còn kịp nữa rồi. Thu Diệp, em muốn uống rượu gì?
Đường Thu Diệp xua hai tay:
- Không, không, em không biết uống rượu.
- Cứ như vậy đi, gọi một bình rượu Ngũ Lương. Vệ Hồng, em cùng sếp Lý uống rượu nhé. Chị và Thu Diệp uống thứ khác.
Lý Hâm cười nói:
- Vũ Thường, chuyện này không thể được. Nếu cô không uống được rượu thì tôi cũng không dám miễn cưỡng. Nhưng nếu cô lại lấy chúng tôi làm trò đùa thì có phần không phải nhé.
Vũ Thường cười nói:
- Đã nói rồi, lời nói của người này anh đừng có tin. Như vậy đi, đàn ông thì uống rượu, phụ nữ thì dùng nước giải khát.
Lý Hâm dù sao cũng là lần đầu giao tiếp với Vũ Thường, không dám miễn cưỡng nên cười gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, rượu và thức ăn đã được bày trên bàn. Lý Hâm tự mình rót rượu cho Lưu Vĩ Hồng rồi rót nước giải khát cho hai cô gái, xong giơ ly lên nói:
- Nào, mọi người nâng ly. Vệ Hồng, Vũ Thường, nếu nể tình thì sau này chúng ta chính là bạn.
Bốn người nâng ly lên, cụng nhẹ với nhau.