Trong một nhà hàng đối diện chợ tổng hợp thị xã Hạo Dương, mấy người trẻ tuổi đang quây trước mâm cơm như có đám.
- Nào nào, Nhị Mao, các anh em, ăn nào.
Trần Vĩ Nam giơ chén rượu lên nói với đám người Lý Nhị Mao.
Trên bàn, thức ăn khá phong phú, rượu cũng không ít. Với tình hình của thị xã Hạo Dương lúc này, một mâm cơm như vậy cũng đến một trăm nhân dân tệ, tương đương với một tháng lương của một cán bộ bình thường, được coi là một bữa tiệc xa hoa.
Lúc này đã gần đến tháng 12, Trần Vĩ Nam đã hồi phục xuất viện, bó bột ở cằm đã được tháo, cổ tay bị Lưu Vĩ Hồng làm gẫy cũng đã hồi phục như ban đầu.
Tuy nhiên, Trần Vĩ Nam đã không còn là cán bộ Cục Nông nghiệp mà là quản lý tạm thời chợ nông sản thị xã Hạo Dương. Hội nghị Đảng bộ Cục Nông nghiệp ra quyết định, khai trừ nhiệm vụ của Trần Vĩ Nam.
Trần Vĩ Nam lúc ấy nằm trên giường bệnh, nghe thấy quyết định xử lý như vậy gần như ngất đi, nhìn chú Trần Sùng Tuệ vừa khóc vừa nói. Trần Sùng Tuệ còn bực hơn anh ta, hung hăng mắng anh ta một trận, sau đó tức giận bỏ đi.
Nhưng trách thế nào thì trách, Trần Sùng Tuệ tức giận bỏ đi, còn phải thừa nhận sự thật, vẫn phải gọi điện thoại thông báo cho chị dâu. Người là do ông ta điều đến Thanh Phong công tác, vì tiền đồ trước mắt của cháu. Dù sao làm ở Cục trị an dân phòng không phải là kế lâu dài, Trần Vĩ Nam có quan hệ công tác của mình, có biên chế công nhân viên chức. Lẽ ra công nhân viên chức chuyển thành cán bộ không dễ dàng, chung quy vẫn là lấy việc công làm việc tư. Đợi đến đơn vị mới, dần dần tích lũy kinh nghiệm, sau đó căn cứ vào năng lực mới có thể chuyển thành cán bộ chính thức.
Địa khu Hạo Dương mới thành lập, cơ hội đến rồi.
Địa khu mới cần rất nhiều người. Trên tỉnh vì muốn địa khu nhanh chóng đi vào hoạt động nên có rất nhiều chính sách mở, cho địa khu Hạo Dương rất nhiều điều kiện thuận lợi.
Mọi việc đều được đơn giản tối đa.
Trần Sùng Tuệ tăng cường hoạt động, không ngờ làm xong việc này, Trần Vĩ Nam chính thức trở thành cán bộ nhà nước.
Ai biết rằng ngày tốt không được mấy tháng, không ngờ lại có kết cục như vậy, Trần Sùng Tuệ suýt nữa tức giận tới mực hộc máu.
Tuy nhiên Trần Sùng Tuệ cuối cùng là có một chút bản lình, cuối cùng lại đến văn phòng quản lý chợ nông sản tìm cho Trần Vĩ Nam một vị trí quản lý viên tạm thời. Nhưng trước đó có cho Trần Vĩ Nam kinh nghiệm để chuyển chính thức, Trần Sùng Tuệ cảm thấy, để sự việc lắng xuống một thời gian, từ từ làm lại là có hi vọng.
Tuy nói Trần Vĩ Nam bị phạt khai trừ, ngoi lên rất khó khăn, nhưng trên thế giới này, chỉ là do một số quan hệ tạo thành, chỉ cần vận động đúng chỗ, bất kỳ thành tích nào đều có thể phát sinh. Cùng lắm thì cấp cho Trần Vĩ Nam một hộ tịch và chứng minh thư mới là được, chuyện như vậy, ở nhà có thể làm dễ dàng.
Về phần Lưu Vĩ Hồng, Trần Sùng Tuệ cũng không định để hắn sống dễ chịu.
Dù sao ông ta cũng quản lý văn phòng, Lưu Vĩ Hồng còn là cấp dưới trực tiếp của ông ta.
Trong khoảng thời gian này, Trần Sùng Tuệ đối với công việc của văn phòng rất chăm chú, mỗi công văn giấy tờ đều kiểm tra tỉ mỉ. Công việc thì trừ khi anh không làm thì mới không có sai sót, còn anh đã làm thì chắc chắc để tìm được cái sai là không khó. Trần Sùng Tuệ tìm mọi cách để phê bình Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng rất quy củ, mỗi lần Trần Sùng Tuệ phê bình hắn đều khiêm tốn nhận, chỉ có điều ánh mắt như châm biếm không thể che dấu. Thường thường sau một hồi phê bình, người phê bình còn tức hơn người bị phê bình.
Mặc kệ Trần Sùng Tuệ giả vờ như thế nào, có một sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi, đó là trong cuộc giao tranh này Lưu Vĩ Hồng toàn thắng, Trần Sùng Tuệ hoàn toàn thất bại.
Mà đuổi Trần Vĩ Nam, đạt được hiệu quả mong muốn, uy tín của Trần Sùng Tuệ ở Cục Nông nghiệp xuống dốc không phanh, xuống tận đáy. Cục trưởng Chu trở thành nhân vật số một có quyền tuyệt đối. Thêm nữa uy tín của Lưu Vĩ Hồng cũng lên rất cao.
Hai vị này thật sự không phải ngồi không, nói trừng phạt ai thì sẽ trừng phạt, Trần Sùng Tuệ cũng không phải là ngoại lệ.
Là nhân vật số hai, Phó Cục trưởng thường trực đều không tránh được, những người khác đều thấy, im lặng là tốt, nếu không Trần Vĩ Nam hôm nay chính là ngày mai của mình.
Điều làm Trần Sùng Tuệ bực mình chính là ông ta chỉ có thể phê bình Lưu Vĩ Hồng một chút, thật sự muốn làm cho hắn dây vào một chuyện rắc rối lớn nhưng không dễ dàng. Trong công việc, Lưu Vĩ Hồng cực kỳ cẩn thận, đặc biệt trong việc mua bán, bình thường đều đã kêu lên phòng tài vụ nhưng giá cả hoàn toàn rõ ràng, không có điểm gì đáng ngờ.
Có đôi lúc Trần Sùng Tuệ suy nghĩ, thanh niên bây giờ có tri thức, có phải là trưởng thành hơn nhiều?
Cảm giác này làm Trần Sùng Tuệ hoảng sợ.
Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng có tính tình kích động. Ngay tại trụ sở làm việc, ban ngay đánh gãy xương Trần Vĩ Nam là chứng cứ rõ ràng. Nhắc đến một người nóng như Trương Phi tính tình điềm đạm không ai tin.
Nhưng thật sự trong công việc hắn làm không chê vào đâu được.
Không uổng công Lão Chu coi trọng hắn như vậy, cũng có lý.
Trần Sùng Tuệ dần dần cẩn thận. Trần Vĩ Nam không nghĩ như vậy, đầu ó y luôn muốn trả thù Lưu Vĩ Hồng. Trần vĩ Nam có thể muốn trả thù đương nhiên không phải là về chính trị mà là thân thể. Lưu Vĩ Hồng đánh y phải nằm viện một tháng, rồi nghỉ ngơi một tháng mới cơ bản hồi phục như cũ. Trần Vĩ Nam muốn Lưu Vĩ Hồng cũng phải như vậy.
Đơn độc chiến đấu, Trần Vĩ Nam không dám nghĩ đến.
Y cầm dao, người ta tay không mà còn bị đánh đến chết đi sống lại, thì một mình đấu với Lưu Vĩ Hồng không phải là muốn chết sao.
Nên phải dựa vào "Người đông thế mạnh."
Việc này tất nhiên trông cậy vào Lý Nhị Mao.
Lý Nhị Mao là người Hạo Dương, bị cho là người cầm đầu nhóm lưu manh ở Hạo Dương, bên dưới có vài anh em. Trần Vĩ Nam và Lý Nhị Mao quen biết là qua "cửa sau". Trần Vĩ Nam trẻ tuổi, trước kia ở Cục công an đã là đội viên dân phòng, thật sự cũng có đủ hết, so với bọn lưu manh có khi còn hơn. Đến Hạo Dương không bao lâu, quen với Lý Nhị Mao. Hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, gặp gỡ vài lần, liền thân thiết, bá vai bá cổ gọi anh em.
Trần Vĩ Nam làm ở Cục Nông Nghiệp, có lương, có có một số khoản thu nhập thêm, xem như là người rộng rãi, luôn mời Lý Nhị Mao và mấy anh em đi ăn cơm uống rượu, cũng coi y là bạn tốt. Trước đó không lâu đến đập cửa hàng của Đường Thu Diệp chính là do Trần Vĩ Nam sai khiến Lý Nhị Mao dẫn vài anh em đến làm.
Đập cửa hàng của Lưu Vĩ Hồng lại đánh người phụ nữ của hắn, Trần Vĩ Nam coi như giải được mối hận trong lòng.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng trả thù cũng rất nhanh, hơn nữa không lôi thôi dài dòng, làm y bị đuổi khỏi Cục Nông Nghiệp, từ cán bộ thành không có việc làm, khác nào hủy tương lai của y.
Trần Vĩ Nam dù như thế nào cũng không thể nuốt trôi cục hận này.
- Nhị Mao, chuyện lần trước không có việc gì chứ?
Trần Vĩ Nam uống vào hai chén rượu hỏi.
Lý Nhị Mao cười nói:
- Không có việc gì, có thể có chuyện gì? Anh em chúng tôi ở Hạo Dương này, không phải trong một hai ngày không làm việc gì? Đập một cái cửa hàng thì có là gì?
- Phòng công an cũng không điều tra?
Trần Vĩ Nam dù sao trước kia cũng là ở Phòng công an Thanh Phong, có chút hiểu biết về trình tự.
- Ha ha, Phòng công an sẽ điều tra ra cái rắm gì? Hiện tại bọn họ đang bận muốn chết, gà mẹ Hạo Dương bắt không xong, căn bản là không có người lo chuyện này. Hơn nữa, người ta cũng không đoán được việc này là do chúng ta làm. Nếu không có Trần ca anh thì từ trước đến giờ chúng tôi cũng không biết đến ông chủ của cửa hàng quần áo.
Lý Nhị Mao khua tay đĩnh đạc nói.
Điều này Trần Vĩ Nam hiển nhiên biết. Y cũng biết, một khi có nhiệm vụ chính trị lớn, Phòng công an bình thường không cử người đến lo các vụ án khác trừ khi đó là án mạng, hay vụ án hình sự nghiêm trọng. Về chuyện cửa hàng quần áo bị đập, đây là vụ nhỏ sẽ không có người để ý.
Không lo đến được.
Trần Vĩ Nam an tâm nói
- Nhị Mao, làm tốt lắm, không hổ là anh em tốt. Uống, uống, chúng ta cạn ly.
Hai chén thủy tinh chạm vào nhau, không khí trên bàn rượu rất sôi nổi.
- Nhi Mao, không nói dối cậu. Anh Trần hiện tại xui xẻo, bị người ta đuổi rồi, mẹ nó, ông mày bị người khác đuổi.
Trần Vĩ Nam uống mấy chén rượu mặt đỏ lên, vỗ bàn quát.
Lý Nhị Mao liền giả bộ quan tâm hỏi:
- Anh Trần có chuyện gì? Là ai làm vậy?
- Không phải là Lưu Vĩ Hồng bạn trai của bà chủ cửa hàng quần áo kia, tôi nói với cậu, con mẹ nó, hắn là khắc tinh của tôi, giống như quỷ đang nhìn tôi chằm chằm.
Trần Vĩ Nam tức giận nói hết mọi việc.
- Anh Trần, đây không phải là bắt nạt anh sao? Con mẹ nó, có cần các anh em tôi giúp đi dạy hắn một bài học?
Lý Nhị Mao lập vỗ vỗ vào ngực, bộ dạng đầy căm phẫn.
Trần Vĩ Nam liền liên tục gật đầu nói:
- Tốt, Nhị Mao, không hổ là người anh em tốt. Trần Vĩ Nam tôi có người bạn này thật tốt. Hắn làm tôi như vậy nhất định tôi không buông tha hắn.
- Được, phải làm như thế nào anh Trần cứ nói trước, nếu không giờ chúng tôi lại đi đập cửa hàng của hắn? Con mẹ nói, cửa hàng của hắn lại đi lên, kinh doanh còn phát đạt hơn trước kia.
- Chờ một chút, lần này, phải liều vào bản thân hắn, chỉ nhằm vào người phụ nữ của hắn và cửa hàng của hắn thì không có ý nghĩa. Tôi biết, thằng nhóc này chiều nào đi ăn cơm về cũng đến cửa hàng ngồi một lúc, chúng ta sẽ chờ đến lúc đó.
Trần Vĩ Nam âm trầm nói dường như có vẻ hiểu biết. Vừa nói vừa đứng dậy, đi đến cửa kính phía trước. Nhà hàng bọn họ ngồi ngay đối diện "Thu Thủy Y Nhân", chỉ cách tấm cửa kính, nhìn sang rất rõ ràng.
Vừa lúc đó Lưu Vĩ Hồng đi xe đạp đến Thu Thủy Y Nhân.
Trần Vĩ Nam lập tức nhe răng cười độc ác.