QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 969: Tình huống khẩn cấp

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Sáng sớm mùng bốn Tết, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lên chuyến bay đầu tiên từ Kinh Hoa đến Bắc Kinh. Vốn không cần phải gấp như vậy. Từ mùng bốn đến mùng sáu, Lưu Vĩ Hồng có thời gian ba ngày ở Bắc Kinh để chúc Tết bà nội và các vị chú bác. Người phải đến thăm hỏi cũng không ít, nhưng thời gian như thế cũng có thể sắp xếp được. Nhưng vì đêm qua, Lưu Vĩ Hồng nhận được điện thoại từ văn phòng Phó Thủ tướng Hồng. Phó Thủ tướng Hồng hỏi có phải Lưu Vĩ Hồng có kế hoạch quay về Bắc Kinh chúc Tết bà nội hắn hay không, nếu thuận tiện thì Phó Thủ tướng Hồng muốn gặp Lưu Vĩ Hồng, có vài vấn đề cần nói với hắn. nguồn

Đây là cách nói vô cùng khách sáo, dù sao bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ.

Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là thành thật nói cho Phó Thủ tướng Hồng biết rằng mình định sáng hôm sau quay về Bắc Kinh. Hai bên hẹn thời gian chính xác. Mười giờ rưỡi sáng, Lưu Vĩ Hồng đến Thúy Bách Uyển, nơi ở của Phó Thủ tướng Hồng để bái kiến ông ta. Vân Vũ Thường thì đến Thanh Tùng Viên nói chuyện với bà nội. Nếu khống chế được thời gian, vừa đúng buổi trưa là Lưu Vĩ Hồng có thể về Thanh Tùng Viên ăn cơm với bà nội.

Dù sao Thúy Bách Uyển và Thanh Tùng Viên cũng cách nhau không xa, đi bộ cũng được, hơn mười phút đã tới rồi.

Lưu Vĩ Hồng đoán, lúc này Phó Thủ tướng Hồng tìm hắn, chắc chắn là vì bài báo kia. Theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, năm 94, Phó Thủ tướng Hồng quan tâm hai sự kiện lớn. Chuyện thứ nhất là cải cách chế độ thuế, thực hành chia chế độ thuế. Trước mắt, thực thi tài chính và chế độ thuế vụ hơi có cảm giác đầu nhẹ chân nặng. Sau khi chính quyền địa phương nộp một khoản thuế nhất định theo quy định, phần còn lại đều thuộc về địa phương. Tài chính trung ương mấy năm liền thiếu hụt, không thể không dựa vào việc phát hành tín phiếu nhà nước, không đủ để bổ sung tài lực, “nợ nần chồng chất”. Phó Thủ tướng Hồng chịu gò bó, nhiều dự án lớn không thể thực hiện được.

Năm trước, Quốc vụ viện đã có tin đồn, muốn cải cách chế độ thuế trên diện rộng, phải phân luồng thuế thu nhập và thuế đất. Chuyện thứ hai chính là vấn đề doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu. Phó Thủ tướng Hồng vô cùng kiên quyết thi hành thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Rất nhiều chuyên gia kinh tế trong nước, các học giả, đều tán thành doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, ủng hộ các nhà máy khó khăn tuyên bố phá sản để tổ chức lại.

Trong hoàn cảnh này, bài báo của Lưu Vĩ Hồng như đi ngược dòng nước. Nếu Lưu Vĩ Hồng chỉ là một Đảng ủy Công an thành phố cấp Địa bình thường, phát biểu trên một tờ báo địa phương như vậy, có lẽ cũng chẳng quan trọng gì, ít nhất cũng không được Phó Thủ tướng Hồng coi trọng. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại chính là con cháu nhà họ Lưu, bài văn đó lại được đăng trên Nhật báo Nhân dân, tạo thành ảnh hưởng rất lớn, Phó Thủ tướng Hồng không thể bỏ qua. Ai biết lần này có ai nhìn chằm chằm sau lưng không.

Nên biết được rõ ràng.

Chín giờ bốn mươi, chuyến máy bay đáp đúng giờ xuống sân bay Bắc Kinh.

Chiếc Audi của quân khu Đông Nam đóng tại Bắc Kinh đang đậu ở sân bay, đón Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Vốn Lưu Vĩ Hồng cũng có thể cho đồng chí của văn phòng thành phố Cửu An ở Bắc Kinh đến đón hắn. Nhưng hôm nay thời gian quá gấp gáp, Lưu Vĩ Hồng đành phải cho các đồng chí của văn phòng quân khu ở Bắc Kinh tới đây.

Bí thư Lưu không dám lạc quan về tình hình xe cộ ở Bắc Kinh.

Con trai và con dâu của Tư lệnh Lưu muốn dùng xe, văn phòng quân khu ở Bắc Kinh cũng không dám chậm trễ, phái một vị phó Chủ nhiệm đích thân đến sân bay đón. Vị phó Chủ nhiệm ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, quân hàm đại tá, là cán bộ cấp sư đoàn chính thức, nhung trang chỉnh tề, đứng yên ở sân bay chờ, tất nhiên khiến không ít người tò mò. Đợi đến lúc thấy đối tượng anh ta đón là một đôi vợ chồng trẻ, càng nhiều người ngạc nhiên hơn.

- Bí thư Lưu, Chủ tịch Vân, mời!

Phó Chủ nhiệm khách sáo mời Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lên xe Audi. Anh ta cũng là người hay chuyện, lên xe cũng không im lặng, mỉm cười nói:

- Bí thư Lưu, hôm qua Tư lệnh đã chỉ thị qua điện thoại, mười giờ rưỡi cậu phải gặp Phó Thủ tướng Hồng. Xin cậu yên tâm, không trễ được đâu.

Lúc nói những lời này, trên mặt vị phó Chủ nhiệm lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Người họ Lưu đúng là người họ Lưu. Vị này tuổi còn nhỏ, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, không ngờ lại được Phó Thủ tướng Hồng đích thân tiếp kiến. Lần này, có lẽ là được chữ “hoành tráng” rồi.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng mỉm cười cảm ơn.

Mùng bốn Tết, cơ quan nhà nước và các ban ngành chính phủ còn chưa đi làm. Xe cộ trên đường cũng ít hơn ngày thường nữa, không bị kẹt xe, xe đi rất nhanh. Nhanh chóng đã đến được đại viện tường hồng ngói xanh. Đến lúc này, Lưu Vĩ Hồng tính có thể đến Thanh Tùng Viên chúc Tết bà nội trước, sau đó mới đi Thúy Bách Uyển.

Lúc này, điện thoại di động của Lưu Vĩ Hồng chợt reo lên.

- Chúc mừng năm mới. Tôi là Lưu Vĩ Hồng…

Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại di động, nhấn nút nghe, câu chào như thường lệ còn chưa nói xong, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh dị.

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói cực kỳ cấp bách của một cô gái trẻ, nghe ra đang rất kinh hoảng, thở dốc không ngừng:

- Này, này, tôi là Cư Đình, tôi… Anh có phải là bạn anh ấy không? Có phải họ Lưu không?

Bí thư Lưu mặc dù anh minh thần võ, cơ trí phi phàm, trong nhất thời cũng không hiều ra sao cả.

- Phải, tôi họ Lưu. Xin cô bình tĩnh một chút, đang xảy ra chuyện gì? Điện thoại này là của ai?

Điện thoại đi động năm 94 cũng chưa có chức năng hiện số. Bí thư Lưu cũng không hiểu cô Cư Đình này từ đâu chui ra, sao có thể gọi điện thoại tới di động của hắn. Có vẻ như không phải gọi nhầm số. Cô ta hỏi có phải hắn họ Lưu hay không mà!

- Tôi, tôi không biết anh ấy là ai. Anh ấy hiện giờ bị thương rất nặng. Anh ấy nói cho tôi biết số điện thoại này, nói là Bí thư Lưu. Anh là Bí thư Lưu sao?

Cư Đình vẫn còn thở dốc không ngừng, giọng điệu kinh hoàng.

Lưu Vĩ Hồng có cảm giác cực kỳ không ổn, vội vàng nói:

- Tôi là Bí thư Lưu. Cô đang ở đâu? Ai bị thương?

- Tôi ở Bách Hóa Yên Kinh, tôi bị cướp. Bạn của anh đã cứu tôi. Anh ấy bị xe máy đụng ngã, tôi không biết anh ấy tên gì…

Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi:

- Bộ dạng anh ấy thế nào?

- Hai mươi mấy tuổi, tóc ngắn, rất cường tráng, dường như là tham gia quân ngũ…

- Hạ Hàn?

Lưu Vĩ Hồng lập tức bị choáng. Dù Cư Đình kể rất sơ lược, nhưng Lưu Vĩ Hồng liền nghĩ ngay đến Hạ Hàn. Hạ Hàn đang ở Bắc Kinh, hôm qua còn gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Lưu Vĩ Hồng hôm nay về Bắc Kinh, Hạ Hàn rất cao hứng. Theo tình hình mà Cư Đình miêu tả, người này rất có khả năng là Hạ Hàn. Hạ Hàn đúng là hai mươi mấy tuổi, tóc ngắn, rất cường tráng, đúng là tham gia quân ngũ. Nếu Hạ Hàn đang đi dạo ở Bách Hóa Yên Kinh, gặp bọn cướp giật, 100% là sẽ ra tay. Vì lý do công việc, Hạ Hàn luôn mang điện thoại đi động, trước khi mê man đã theo bản năng đọc số điện thoại của mình cho Cư Đình, vô cùng hợp lý.

- Tôi không biết, anh ấy chảy máu rất nhiều, không cầm được. Anh ở đâu mau đến đây đi.

Cư Đình nói xong khóc lớn lên.

Lưu Vĩ Hồng gần như không do dự gì nữa, lập tức nói với lái xe:

- Đến Bách Hóa Yên Kinh!

Phó Chủ nhiệm ngồi ở ghế phụ lái bị chấn động, nói:

- Bí thư Lưu, đã sắp đến giờ gặp Phó Thủ tướng Hồng rồi.

- Không lo được nhiều như vậy đâu. Lập tức đến Bách Hóa Yên Kinh ngay!

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng âm trầm đáng sợ, không chút do dự nói.

Lái xe nhanh nhẹn ngoặc tay lái, chiếc xe Audi chuyển hướng.

Vân Vũ Thường vội vàng hỏi:

- Vĩ Hồng, đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng không kịp trả lời Vân Vũ Thường, lại lớn tiếng nói vào điện thoại:

- Cư Đình, cô đừng khóc nữa. Lập tức gọi điện thoại cho ba số một, nói bọn họ lập tức lái xe cứu thương tới. Điện thoại này phải luôn kết nối, ngàn vạn lần không được tắt máy, hiểu chưa?

Dù cho tình hình như thế, khả năng Cư Đình tắt máy là rất nhỏ, nhưng Lưu Vĩ Hồng lòng như lửa đốt dặn dò cô một câu.

- Được, tôi biết rồi. Hu hu…

Cư Đình vừa khóc vừa nhận lời.

Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một chút, lập tức nhấn một dãy số:

- Tam Nhi!

- Nhị Ca?

Bên kia truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Trình Sơn.

- Đúng, anh đây. Giờ em đừng lên tiếng, hãy nghe anh nói. Em lập tức rời giường, đến Bách Hóa Yên Kinh ngay. Đúng, em không cần hỏi nhiều, một người bạn của anh bị thương, bị thương rất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Giờ anh cũng đang chạy tới, em cũng phải qua ngay đi. Nhanh lên nhanh lên!

Lưu Vĩ Hồng vội vàng hét to vào điện thoại.

Hắn rời Bắc Kinh đã nhiều năm, không quen thuộc bằng Trình Sơn. Trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh, tuy Trình Sơn không có danh tiếng lớn nhất, nhưng chơi cũng rất được. Có y chạy tới, có nhiều chuyện cũng thuận tiện hơn.

- à, à, em đi ngay đây.

Trình Sơn cũng nhận thức được đã có chuyện lớn xảy ra, liên thanh đáp. Y vốn đang ôm cô nàng ngủ mơ mơ màng màng, giờ hết cả buồn ngủ. Đã nhiều năm như vậy Trình Sơn mới thấy Nhị Ca lo lắng đến thế.

Gọi điện thoại cho Trình Sơn xong, Lưu Vĩ Hồng mới thở nhẹ một hơi, sắc mặt rất lo âu.

- Hạ Hàn bị thương sao?

Vân Vũ Thường cũng rất khẩn trương hỏi.

- Giờ còn chưa xác định được có phải Hạ Hàn hay không, nhưng có lẽ là cậu ấy. Ở Bắc Kinh, người biết số điện thoại này của anh không nhiều lắm. Cô gái kia nói, trước khi cậu ấy mê man, theo bản năng đã đọc số điện thoại này. Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ là bản tính của Hạ Hàn, tám chín phần mười là cậu ấy rồi.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhíu chặt, nói.

Vân Vũ Thường cũng căn thẳng theo. Cô cũng cho rằng suy luận của Lưu Vĩ Hồng rất có lý.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, lại bấm số điện thoại của Hạ Hàn. Điện thoại reng hai hồi, quả nhiên là Cư Đình nhận điện thoại. Vậy là có thể xác định được người bị thương ấy là Hạ Hàn.

- Cư Đình, gọi cấp cứu được chưa?

- Gọi rồi, họ nói sẽ đến ngay.

- Được, giờ cô đang ở đâu, chúng tôi đến ngay lập tức.

- Ừ, các anh đến nhanh lên, anh ấy chảy nhiều máu lắm.

- Tôi biết rồi. Đến ngay.

Lưu Vĩ Hồng ngắt điện thoại. Vân Vũ Thường nhắc nhở hắn:

- Vĩ Hồng, gọi cho văn phòng Phó Thủ tướng Hồng đi, nói tình hình cho bọn họ biết.

- Ừ.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, lại bắt đầu quay số điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc