QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 831: Quét sạch bọn đầu trâu mặt ngựa

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

À, Nhị ca, anh không mặc cảnh phục sao? Em đặc biệt muốn thấy anh mặc cảnh phục nha.

Hạ Hàn nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên ồn ào như phát hiện ra một đại lục mới.

Cuộc gặp gỡ hôm nay ở khách sạn Ngân Yến, mọi người tự giác mặc thường phục. Nếu không, một Cục trưởng Cục Công an, một Thượng tá cảnh sát vũ trang, một Thiếu tá cảnh sát vũ trang đều là những thanh niên hai mươi mấy ba mươi tuổi, xuất hiện cùng lúc ở khách sạn Ngân Yến chắc chắn sẽ gây chấn động. Bí thư Lưu ngày đầu tiên nhận chức đã đến khách sạn Ngân Yến ăn cơm, nếu lan truyền ra ngoài không biết sẽ làm bao nhiêu người suy nghĩ lung tung.

Trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn vẫn như đứa trẻ, nghĩ gì thì nói đấy, không hề giấu diếm, không hề giống một Chi đội trưởng trị an Cục Công an uy phong lẫm lẫm chút nào.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Không phải giờ làm việc, mặc cảnh phục làm gì? Dọa người hả?

Hồ Ngạn Bác cười mờ ám:

- Nhị ca, không phải làm mất mặt anh, hiện giờ ở thành phố Cửu An, mặc cảnh phục không hù dọa được ai đâu. Người cầm đao trong tay còn không bằng những kẻ xăm trên cánh tay. Vừa rồi em thấy hai cảnh sát, chắc là chức cảnh đốc cấp hai, nhìn thấy Thẩm Vân Thiên như gặp phải ông cố nội, cúi đầu khom lưng, không bằng con chó.

- Lũ khốn khiếp này!

Hạ Hàn lập tức cảm thấy khó chịu, lại vỗ trên bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói:

- Sớm muộn gì cũng có ngày em xử lý hết bọn chúng!

Hồ Ngạn Bác không khỏi hơi hoảng sợ.

Anh ta chỉ mới gặp gỡ Hạ Hàn lần đầu. Người anh em này của Nhị ca cũng không tránh khỏi quá dũng mãnh. Trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh rất hiếm thấy tay hảo hán đằng đằng sát khí như thế!

Nhưng những lời nói này sao lại nghe giận dữ đến thế.

Lưu Vĩ Hồng không hề chú ý đến những việc trên. Nếu Lưu Vĩ Hồng hắn đã đến Cửu An, ngày lành của Thẩm Thiên Vân, Bành Anh An và đám tay chân lưu manh của chúng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Như Hạ Hàn đã nói, sớm muộn gì cũng có một ngày xử lý tất cả bọn chúng!

Đây là chuyện tất nhiên. xem tại

- Ngạn Bác, không tồi nha, mới đến mấy ngày đã biết được Thẩm Vân Thiên.

Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:

- Ông chủ Thẩm làm mưa làm gió ở thành phố Cửu An, là đại ca đường phố, tôi kiếm cơm ở Cửu An, nếu không biết e là có rắc rối to…

Tính tình Hồ Ngạn Bác từ trước đến nay vẫn thế, rất ôn hòa, không manh động. Nhưng không thể phủ nhận, người tử tế cũng có chỗ hư hỏng riêng của mình. Hồ Ngạn Bác từ lúc tốt nghiệp đã đi làm luôn tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nói đến phá án cũng là tay già đời nhiều năm. Đừng xem thường anh ta mới đến Cửu An vài ngày, cũng đã gặp rất nhiều tình huống, biết được Thẩm Vân Thiên chỉ là kiến thức cơ bản, cần gì nói cho đầy tai?

Lưu Vĩ Hồng nếu đã quyết định đến Cửu An phá trận bom này thì không thể đơn thuần chỉ dựa vào nhiệt huyết tràn đầy mà chạy tới, đấy không phải là phong cách của Nhị ca. Trước lúc đến Cửu An, rất nhiều việc đã bố trí xong từ sớm.

Lúc này trong phòng riêng chỉ có bốn anh em họ, nhưng bên ngoài vẫn có lực lượng. Ủy ban Kỷ luật, trị an, Cảnh sát vũ trang, gần như mỗi bộ phận đều sắp xếp nhân viên thân tín ở đây. Đương nhiên, trong giai đoạn hiện nay, ngoại trừ chi đội cảnh sát vũ trang hoàn toàn trong tầm khống chế, Hồ Ngạn Bác và Hạ Hàn chỉ vừa mới bắt đầu làm quen với hoàn cảnh. Nhưng điều này cũng không sao, tính cách Hồ Ngạn Bác và Hạ Hàn hoàn toàn bất đồng, đều có bản lĩnh và sở trường riêng, tìm chỗ đứng không thành vấn đề. Riêng việc họ có thể phát huy đến mức độ nào thì còn phải dựa vào tổng chỉ huy là hắn.

Các đồng chí ở Cửu An, nếu cho rằng Bí thư Lưu chỉ biết diễu võ giương oai, tự cao tự đại, ra vẻ “thái tử gia” thì lầm to rồi.

- Đại ca hả? Tôi nhổ vào! Gã thì đáng gì? Chỉ là một tên lưu manh mà đòi làm người tai to mặt lớn ư?

Hạ Hàn hầm hừ chửi um lên.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Được rồi, Hạ Hàn, đừng mắng nữa, kêu mang thức ăn lên đi chứ, mọi người đều đói bụng rồi!

Nhắc tới chuyện này, Hạ Hàn lại cáu thêm, nói:

- Hả, đã sớm nói với họ là phải mang đồ ăn lên, đến giờ đã hơn nửa giờ rồi mà còn không thấy bóng dáng nữa.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Hạ Hàn, bình tĩnh, đừng nóng nảy quá. Đây cũng được xem là điểm đặc sắc của khách sạn Ngân Yến, khách quen, tai to mặt lớn thì mang đồ ăn cũng nhanh hơn. Chúng ta chỉ là khách vãng lai lạ mặt, lệ thường phải đem lên cuối thôi.

Lưu Bân kinh ngạc nói:

- Bọn họ làm ăn buôn bán kiểu gì vậy?

Lạc Vũ Thần nói:

- Thật ra Ngạn Bác nói không sai. Dù sao ở đây họ tiếp rất nhiều cán bộ chính phủ và các ông chủ lớn đến ủng hộ, khách vãng lai chỉ là một bộ phận ít ỏi, tiếp đón chúng ta không chu đáo đối với việc kinh doanh của bọn họ cũng không ảnh hưởng nhiều.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.

Một kẻ trùm lưu manh mở khách sạn, không ngờ tuyệt đại bộ phận khách khứa đều là cán bộ cơ quan Đảng và chính quyền, cũng khó trách khiến Bí thư Lưu tức giận.

Hồ Ngạn Bác là tri kỷ của Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:

- Nhị ca, không nên tức giận. Em đánh cuộc với anh, tronh tương lai tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Huân tước Acton đã từng nói: “quyền lực làm cho hủ bại, quyền lực tuyệt đối sẽ làm cho hủ bại tuyệt đối.”

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi giãn ra.

Hồ Ngạn Bác nói rất thật, dù anh ta không phải trở về từ kiếp sau, chỉ cần dựa vào những chuyện gần nhất mà phỏng đoán, đã nói trúng điểm mấu chốt tình trạng thực tế của quốc gia mười mấy năm sau. Sao không khiến lòng Lưu Vĩ Hồng buồn bực được chứ?

Thấy tâm tình Nhị ca không tốt, Hồ Ngạn Bác lại tiếp tục nói:

- Còn nữa, Nhị ca, anh đã chuẩn bị tâm lý làm kẻ xấu chưa?

Lưu Vĩ Hồng liền liếc mắt nhìn anh ta.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Huân tức Acton còn nói: “vĩ nhân cuối cùng cũng là người xấu thôi”.

Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói:

- Ngạn Bác, thằng nhóc này còn học được thói hài hước hả?

- Khoan hãy nói đến hài hước, chỉ là ăn nói ngay thẳng thôi.

Anh muốn làm vĩ nhân, trước hết phải làm người xấu. Người tốt không thể đấu lại người xấu. Thật sự thu phục được người xấu chỉ có thể là người xấu hơn.

Hồ Ngạn Bác nói với vẻ trêu chọc, nhưng không thể không nói, những câu này của huân tước Acton đều là danh ngôn. Nếu dựa theo tiêu chuẩn đạo đức nghiêm túc mà phân tích, gần như các vĩ nhân từ cổ chí kim, từ trong nước đến nước ngoài, gần như tất cả đều là “người xấu”.

Lạc Vũ Thần mỉm cười nói:

- Ngạc Bác, nước ta còn có một câu nữa: được làm vua, thua làm giặc.

Hồ Ngạn Bác cười ha hả nói:

- Đúng vậy, anh Lạc nói đúng, đây cũng là chân lý. Cho nên việc tiếp theo chúng ta phải làm là toàn lực giành thắng lợi. Chỉ có người chiến thắng mới là người cười cuối cùng. Người tốt hay xấu thì không sao cả.

Hạ Hàn không để ý lắm đến những lời nói sắc bén của bọn họ, hừ hừ nói:

- Tôi mặc kệ ai tốt ai xấu, tôi đếu muốn đem lũ khốn khiếp này xử lý hết.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Dù sao cậu cũng là người xấu, dụ người ta khai, hoặc bức cung để phá án, chắc chắn cậu đã làm nhiều lần rồi.

- Chuyện đó thật ra…

Hạ Hàn cũng không phủ nhận, nhưng nhìn qua, thì Chi đội trưởng Hạ không áy náy chút nào. Hạ Hàn làm việc luôn tự vấn lương tâm, chưa bao giờ buồn phiền bối rối, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.

Đang nói chuyện thì cửa phòng riêng bị người đập vang.

Rốt cuộc nhân viên phục vụ đã mang rượu và thức ăn lên.

Rượu và thức ăn là do Hồ Ngạn Bác đặt. Anh ta ăn cơm với Lưu Vĩ Hồng nhiều lần, biết rõ khẩu vị của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng hôm nay làm chủ đãi khách là Lạc Vũ Thần. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng vậy, Hồ Ngạn Bác, Lưu Bân, Hạ Hàn cũng vậy, đều là người bên ngoài tới. Người đến Cửu An sớm nhất là Lưu Bân nhưng cũng chỉ cách đây mười ngày. Là người địa phương, Lạc Vũ Thần được làm chủ nhà, mở tiệc tẩy trần ọi người.

Thức ăn không nhiều lắm, sáu món một canh, chỉ tương đối thôi, nhưng vẫn hấp dẫn mê người. Dù sao công phu, thể diện của khách sạn cao cấp nhất Cửu An chắc chắn phải tốt. Bằng không, cho dù thể diện Thiên ca và An ca có lớn thế nào cũng không thể có nhiều người đến ủng hộ như vậy.

Rượu là rượu Ngũ Lương nhưng thật ra Lưu Vĩ Hồng luôn luôn thích rượu trắng. Nhưng rượu này không phải của khách sạn Ngân Yến mà là của Lạc Vũ Thần mang tới. Cho dù là rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương hay rượu trắng quốc nội cao cấp cũng đều có hàng giả rất nhiều. Ngay cả khách sạn Ngân Yến cũng khó chắc chắn có thể cam đoan là rượu xịn.

Lạc Vũ Thần khui chai rượu, muốn đích thân rót rượu ọi người. Lưu Bân nhận lấy, cười nói:

- Anh Lạc, anh ngồi đi, dù sao cũng không đến phiên anh rót rượu ọi người đâu, để em.

Anh ta hiện giờ chính thức là cấp dưới của Lạc Vũ Thần, Lạc Vũ Thần cũng lớn hơn anh năm sáu tuổi, lễ nghi cũng phải xem trọng một chút.

- Đây, Nhị ca, mọi người kính anh một ly, hy vọng dưới sự dẫn dắt của anh, chúng ta quét sạch bọn đầu trâu mặt ngựa, không gì sánh được.

Lạc Vũ Thần nâng ly lên, nghiêm nghị nói.

Tuy Lạc Vũ Thần là Chi đội trưởng chi đội cảnh sát vũ trang, có vẻ hùng dũng oai phong, nhưng anh ta cũng không phải là người người thô lậu, nâng ly chúc mừng đã thuận miệng xuất khẩu thành thơ, trích dẫn lời của lãnh đạo vĩ đại. Thực tế, Lạc Vũ Thần được đào tạo chuyên nghiệp, tốt nghiệp chính quy. Nếu không, dù anh có người cha xuất chúng thế nào, ở chi đội cũng khó lòng lên chức nhanh như thế. Chỉ trong vòng một năm anh đã lên đến Thiếu tá Chi đội trưởng Chi đội cảnh sát vũ trang. Làm một quân nhân thế hệ mới càng phải chú ý đến việc tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa.

- Được, cảm ơn Vũ Thần. Anh em đồng lòng, một lòng một dạ. Nào, cạn!

Năm chén rượu sứ trắng chạm vào nhau thật mạnh, rượu thơm văng khắp nơi, mọi người đều ngửa cổ uống, uống một hôi cạn sạch.

Uống vào vài chén rượu, Hạ Hàn lại càng không thể kiềm chế, nói:

- Nhị ca, mấy hôm trước, tòa án nhân dân trung cấp thành phố Cửu An đã tuyên án vụ Ngũ Bách Đạt, án cũng đã được thi hành. Bà nội nó, đúng là đem rất nhiều chuyện chó má đổ hết lên đầu tên Thiệu Minh Chính ma quỷ kia.

Thiệu Minh Chính do đích thân Hạ Hàn thẩm vấn, nội dung gã ta khai báo Hạ Hàn nắm rất rõ. Lần này thật ra đội của Thiệu Minh Chính không bao che dung túng, nhưng theo phán quyết từ tòa án thì lại phạm thêm rất nhiều tội.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Chuyện này đã sớm để ý, lường trước được rồi.

- Vậy là được rồi sao? Em muốn nói, dù sao anh cũng đã đến đây, chúng ta mau chóng ra tay đi, bắt được lũ khốn khiếp đó sớm một ngày thì thành phố Cửu An sạch sẽ sớm một ngày.

Tính Hạ Hàn vốn nóng vội, hăm he ồn ào.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Hạ Hàn, thằng nhóc cậu cũng quá nôn nóng hả? Binh pháp đã viết, phải bàn tính mới hành động. Gấp quá thì không ăn được đậu hũ nóng đâu.

- Em biết, nguyên tắc là như thế, nhưng em vẫn thấy khó chịu!

Hạ Hàn bĩu môi nói.

Lạc Vũ Thần cười cười nói:

- Hạ Hàn, từ từ rồi đến, không vội gì, tóm lại là sẽ bắt bọn chúng sạch sẽ. Nào, uống rượu thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc