QUAN GIA

Dĩ nhiên, sắc mặt biến đổi của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng cũng nhìn thấy. Hắn biết đã xảy ra một biến cố trọng đại nào đó.

Nghe câu trả lời của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Rất nhanh, Chu Kiến Quốc buông điện thoại nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Khi Giáp Sơn đã xảy ra chuyện lớn. Những dòng họ có thế lực dùng vũ khí đánh nhau. Họ Trương và họ Mã khai chiến.

Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu mày lại.

Khu Giáp Sơn là một khu khá xa so với huyện Lâm Khánh. Nó bao gồm một thị trấn và năm xã. Xung quanh đều là vùng núi, dân chúng nghèo khổ. Họ Trương và họ Mã là hai đại dòng họ khu Giáp Sơn. Bởi vì nguyên nhân lịch sử và nguyên nhân khu vực mà hai đại dòng họ này bất hòa với nhau, thường xuyên diễn ra tranh chấp mâu thuẫn. Người dân của huyện Lâm Khánh rất dũng mãnh, có nhiều thế võ dân gian. Có rất nhiều thôn dân đều có võ đường của riêng mình, dạy bảo lại những thế hệ trẻ tuổi trong thôn, tập luyện quyền côn. Nói cách khác, đây là việc cường hóa thể chất quốc dân, là một hoạt động rất có ích. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy mà sự kiện ẩu đả trong thôn diễn ra liên tiếp. Chỉ một chút tranh cãi bình thường cũng sẽ biến thành một cuộc đấu võ đài. Nhất là hàng loạt những thôn dân của một gia tộc lớn đã tập hợp thành một tổ chức xã đoàn, luôn chiến đấu với những người khác. Nghe nói mấy năm trước cũng đã từng xảy ra một cuộc ẩu đả quy mô lớn giữa các đại dòng họ dùng vũ khí đánh nhau, khiến cho lãnh đạo huyện vô cùng bị động lại còn bị xử phạt.

Không nghĩ đến Chu Kiến Quốc mới vừa nhậm chức không bao lâu thì đã gặp phải sự việc như vậy.

Đụng tới một sự kiện khẩn cấp như vậy, Chu Kiến Quốc thật ra cũng có quyết đoán, lập tức gọi điện thoại cho Phòng công an huyện:

- Trưởng phòng Tưởng đó à? Tôi là Chu Kiến Quốc. Đúng là tôi. Khu Giáp Sơn đã xảy ra cuộc ẩu đả dùng vũ khí đánh nhau của các đại dòng họ có thế lực, anh có nghe nói không? Ừ, ừ, anh lập tức tổ chức nhân sự, phát động tất cả các cảnh sát, còn có cảnh sát có vũ trang mau chóng tập kết đợi lệnh.

Sau khi nói chuyện với Trưởng phòng công an huyện, Chu Kiến Quốc lại gọi điện đến Ban chỉ huy quân sự huyện, mời Ban chỉ huy quân sự phối hợp triệu tập các dân binh cốt cán, chuẩn bị tiến hành trợ giúp.

Đụng tới một sự kiện trọng đại mang tính đột phát như vậy, Ban chỉ huy quân sự bình thường đều sẽ phối hợp.

Hơn nữa, vào năm 1985, Ban chỉ huy quân sự vì địa phương xây dựng chế độ nên có cùng lãnh đạo với quân đội, nhân viên công tác cũng đổi thành cán bộ địa phương. Ban chỉ huy quân sự cấp Phó đoàn, trực tiếp nhận lệnh từ Huyện ủy. Chu Kiến Quốc kiêm nhiệm Bí thư đảng ủy thứ nhất, là thượng cấp trực tiếp của Ban chỉ huy quân sự. Cho đến năm 1996, do sự thay đổi thế cục nên Ban chỉ huy quân sự mới lại lần nữa điều chỉnh lại thành quân đội, cấp bậc cũng quay trở về cấp chính đoàn.

Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, Chu Kiến Quốc mới gọi điện thoại báo cáo với Lục Đại Dũng.

Trong lúc báo cáo, Chu Kiến Quốc có hai phút không nói gì, chỉ lắng nghe, sắc mặt rất nghiêm túc, cũng mang theo vài phần xấu hổ, cho thấy ở bên kia Lục Đại Dũng đang phê bình ông ta.

Sự việc nghiêm trọng như vậy rất có khả năng tạo thành thương vong. Đó là điều mà các lãnh đạo địa phương không hề muốn nhìn thấy. Để cho lãnh đạo thượng cấp khiển trách thì cũng khó trách Lục Đại Dũng mất hứng.

Thật vất vả, sau khi nghe Lục Đại Dũng khiển trách xong thì Chu Kiến Quốc mới cúp điện thoại.

Bị Lục Đại Dũng phê bình, Chu Kiến Quốc tâm tình càng thêm không tốt, sắc mặt trở nên tái xanh, hừ một tiếng rồi mới gọi điện thoại. Đây là Chu Kiến Quốc gọi cho Đặng Trọng Hòa.

Không ngờ trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện lại không có ai nhấc máy.

Có lẽ Đặng Trọng Hòa đang đi xuống nông thôn. Nếu là bình thường thì sẽ thông báo cho Bí thư một tiếng cho đúng lễ tiết. Về phần có xuống nông thông thì có thể thông báo hoặc không. Vì chuyện quy hoạch phát triển kinh tế, để cho Chu Kiến Quốc không được thoải mái thì cũng là không tốt.

Thấy không có người nghe, Chu Kiến Quốc cũng không chờ nữa, cúp điện thoại nói:

- Vĩ Hồng, đi theo tôi!

Nói xong liền lập tức đi ra ngoài.

Lưu Vĩ Hồng cũng nhanh chóng theo sau. Hơn nữa còn rất nhanh vượt qua Chu Kiến Quốc. Hiện tại, Phó chánh văn phòng Lưu phải khẩn trương thông báo cho lái xe. Chuyện quá khẩn cấp, một phút cũng không được trì hoãn. Nếu có chút thất lễ thì cũng đành chịu.

Chu Kiến Quốc chỉ cần đứng ở tòa nhà Huyện ủy, chờ chiếc xe Santana đến đón.

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng vội vã đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng, lái xe Tiểu Hàn cũng biết là đã xảy ra chuyện lớn, lập tức đứng dậy, hỏi:

- Phó chánh văn phòng Lưu, có chuyện gì vậy?

- Ở khu Giáp Sơn đã xảy ra việc dùng vũ khí đánh nhau của hai đại dòng họ. Bí thư Chu phải đến đó ngay lập tức để xử lý.

Tiểu Hàn vừa nghe xong thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi, liền nhanh chóng chui vào khởi động xe.

Chu Kiến Quốc leo lên xe, thuận miệng chỉ bảo:

- Đến phòng công an huyện.

Cuộc ẩu đả có quy mô như vậy, một Bí thư Huyện ủy như ông không thể giải quyết được. Hơn một ngàn người đang gây náo loạn thì ai lại đi để ý đến Bí thư Huyện ủy là Trương Tam hay Lý Tứ nào đâu.

Nhất định phải mang theo cảnh sát.

Phòng công an huyện và tòa nhà Huyện ủy nằm cùng một con đường, không mất bao nhiêu thời gian. Trong nháy mắt đã đến cổng của phòng công an huyện.

Chỉ thấy lúc này quang cảnh bên trong thật náo nhiệt. Mười mấy viên cảnh sát mặc quân phục từ trong phòng chạy ra, xếp thành một hàng trong sân. Có mấy người đang châu đầu thảo luận gì đó.

Chiếc xe của Chu Kiến Quốc tiến vào, tất cả mọi người đều không nói, tránh đường cho xe của Bí thư Huyện ủy.

Chu Kiến Quốc từ trên xe bước xuống, lớn tiếng nói:

- Trưởng phòng Tưởng đâu?

Lập tức có tiếng cảnh sát trả lời:

- Báo cáo Bí thư Chu, Trưởng phòng Tưởng đang tổ chức nhân sự.

- Ừ, gọi ông ta mau lên!

Chu Kiến Quốc lớn tiếng chỉ bảo. Chuyện quá khẩn cấp, Chu Kiến Quốc cũng không muốn mất thời gian thể hiện lễ tiết trong quan trường nữa. Text được lấy tại Truyện FULL

Lập tức có hai gã cảnh sát chạy đến văn phòng, hiển nhiên là muốn thông báo cho Trưởng phòng Tưởng là Bí thư Chu đã đến.

Trong chốc lát, một người đàn ông trung niên liền chạy ra, hơi thở hổn hển. Người này thì Lưu Vĩ Hồng biết, là Trưởng phòng công an huyện Tưởng Đại Chính. Chiều cao ông ta trung bình nhưng thân hình lại tròn vo khiến cho bộ quân phục trên người ông ta bó sát lại.

Chu Kiến Quốc nhậm chức không bao lâu, đã thị sát qua phòng công an huyện. Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên là đi theo. Đối với vị Trưởng phòng mập mạp này cũng có vài phần ấn tượng.

- Chào ngài, Bí thư Chu.

Tưởng Đại Chính nhìn thấy Chu Kiến Quốc đang đứng ở bậc thang, lập tức bước nhanh hơn, hai tay vươn ra đằng trước.

Đối với lý lịch của Tưởng Đại Chính, Lưu Vĩ Hồng cũng biết khá rõ. Vị này cũng không phải là cảnh sát chuyên nghiệp, chỉ là thay đổi giữa chừng. Trước kia, ông ta làm Bí thư khu ủy. Vài năm trước được Bí thư Khang tín nhiệm đưa lên làm Trưởng phòng công an huyện.

Vào năm 1978, xét thấy tình hình xã hội trị an phức tạp, trung ương bắt đầu đẩy mạnh chất lượng cán bộ. Có rất nhiều Trưởng phòng công an huyện nước lên thì thuyền lên, trở thành cán bộ cấp Phó huyện.

Tuy nhiên, hiện tại Tưởng Đại Chính không phải là Ủy viên Huyện ủy cũng như không có kiêm nhiệm Bí thư Chính ủy mà chỉ là Phó chủ tịch huyện kiêm Trưởng phòng công an huyện. Bí thư Chính ủy kiêm Trưởng phòng công an huyện về sau mới được phổ biến rộng rãi.

Nguyên nhân cũng chính vì vậy mà Tưởng Đại Chính tác phong làm việc thường ngày, cũng giống như cán bộ địa phương chiếm đa số, trên người không có khí chất quân nhân. Nếu là cảnh sát trải qua huấn luyện, nhìn thấy thượng cấp, phản ứng đầu tiên là phải cúi đầu chào chứ không phải vươn hai tay. Điểm này thì Chu Kiến Quốc cảm thấy không được hài lòng. Chu Kiến Quốc xuất thân là quân nhân, là người cầm lái một cơ quan quyền lực, nên thường lấy những tiêu chuẩn quân nhân để cân nhắc.

Chỉ có điều hiện tại không phải là lúc để so đo việc không đáng kể này.

- Anh Tưởng, việc tổ chức nhân viên như thế nào?

Chu Kiến Quốc và Tưởng Đại Chính bắt tay nhau, sau đó lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Tưởng Đại Chính trên mặt nở nụ cười, kính cẩn đáp:

- Bí thư Chu, tôi đã thông báo cho lực lượng cảnh sát có vũ trang, bảo họ toàn thể xuất động, lập tức sẽ tập trung lại đây.

Nơi đóng quân của cảnh sát có vũ trang cũng ngay trong Ban chỉ huy quân sự và cách Phòng công an một bức tường.

Chu Kiến Quốc gật đầu nói:

- Phải nhanh chóng lên!

- Vâng!

Tưởng Đại Chính vội vàng lên tiếng, lập tức xoay người chỉ bảo những viên cảnh sát bên cạnh, bảo họ phân công nhau hành động. Mọi người đều tản ra thi hành nhiệm vụ. Còn Tưởng Đại Chính tất nhiên là ở đi sát bên cạnh Chu Kiến Quốc, một tấc cũng không rời.

Tưởng Đại Chính bố trí cũng khá thỏa đáng. Tốc độ cũng rất nhanh. Sự việc đột nhiên phát sinh, phải triệu tập nhân sự, mau thì cũng phải mất hai ba chục phút. Trong khoảng thời gian này, Chu Kiến Quốc lòng nóng như lửa đốt, thỉnh thoảng giơ tay lên xem giờ, sắc mặt lại trầm xuống. Tưởng Đại Chính thì ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Hiện tại không có điện thoại di động, chứ nếu không thì Chu Kiến Quốc sợ là sẽ gọi điện thoại cho Bí thư khu ủy Giáp Sơn và Chủ tịch khu đến cháy máy mất.

Sau hai mươi phút chờ đợi, đối với Tưởng Đại Chính mà nói thì dài như một thế kỷ.

Rốt cục thì xe của lực lượng cảnh sát có vũ trang cũng đã đến. Một Thượng úy và Trung úy trẻ tuổi chạy đến, nghiêm cúi chào Tưởng Đại Chính, lớn tiếng báo cáo, toàn bộ cảnh sát có vũ trang đã tập hợp, đang chờ chỉ thị của thủ trưởng.

Hai người này chính là trung đội trưởng trung đội cảnh sát có vũ trang và chỉ đạo viên.

Tưởng Đại Chính lập tức quay sang Chu Kiến Quốc nói:

- Bí thư Chu, ngài có chỉ thị nào không?

Chu Kiến Quốc gật đầu, nghiêm túc nói:

- Chỉ thị khác thì không có, chỉ có một điều này thôi. Bất kể như thế nào thì không để tình thế tiếp tục lan rộng, phải tận khả năng ngăn cản song phương dùng vũ khí đánh nhau, tránh tạo thành thương vong. Trong thời khắc mấu chốt, công an, cảnh sát và cảnh sát có vũ trang phải đánh cho thắng.

- Nghe rõ!

Tất cả mọi người đều cao giọng đáp ứng.

- Xuất phát!

Chu Kiến Quốc lớn tiếng hạ lệnh, cũng là uy phong lẫm liệt.

- Vâng!

Tưởng Đại Chính tuân mệnh.

- Anh Tưởng, anh đi xe cảnh sát mở đường đi.

Chu Kiến Quốc lại ra chỉ thị cho Tưởng Đại Chính.

Tưởng Đại Chính tất nhiên là vâng lệnh.

Một xe cảnh sát đi trước mở đường, theo sau là những xe cảnh sát có vũ trang. Chu Kiến Quốc đi ở giữa, vây quanh là những cảnh sát chạy xe gắn máy, chậm rãi chạy ra khỏi cổng phòng công an huyện, hướng về khu Giáp Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc