QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1148: Chủ tịch Thành phố Hạ cũng rất bất đắc dĩ

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Vẻ mặt Lý Tuệ Ngữ trở nên hết sức nghiêm trọng, ánh mắt ngập tràn vẻ phẫn nộ.

- Cạnh Cuờng, ý của Lưu Vĩ Hồng là gì đây? Hắn dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?

Lý Tuệ Ngữ xem xong bản tài liệu ba bốn ngàn chữ kia một cách nhanh chóng. Hiển nhiên, Lý Tuệ Ngữ đã hiểu rõ ý của Lưu Vĩ Hồng nên cô mới giận dữ như vậy.

Lưu Vĩ Hồng đang uy hiếp Hạ Cạnh Cuờng.

Hạ Cạnh Cuờng vẫn bình tĩnh giải thích:

- Hắn là người phụ trách của tổ điều tra, quyền chủ động nằm trong tay hắn.

- Vậy thì sao? Không cần nói đến quy tắc gì sao?

Hạ Cạnh Cuờng càng bình tĩnh, Lý Tuệ Ngữ lại càng tức giận. Dù bề ngoài của Lý Tuệ Ngữ rất nhu mì, bình thuờng tính cách cũng rất nho nhã lễ phép, nhưng khi gặp chuyện thì cô ta không còn bình thản như vậy nữa. Vì sống trong nhà toàn sĩ quan cao cấp, khiến cô không khỏi bị ảnh huởng sâu sắc.

Nhà họ Lý cũng không có người dễ bị bắt nạt.

- Hơn nữa, nếu hắn làm như vậy thì hắn được cái gì chưa? Hắn gây ra phiền phức chưa đủ sao? Nhúng tay khắp nơi, châm dầu vào lửa lan tràn, thật là ngang ngạnh! đọc truyện mới nhất tại .

Có thể nhận ra, Lý Tuệ Ngữ rất phẫn nộ, nói chuyện cũng không cần lựa lời.

Hạ Cạnh Cường khẽ mỉm cười, vỗ vào bàn tay vợ mình, nói:

- Tuệ Ngữ, đừng tức giận nữa. Hắn có suy tính của hắn.

- Em không thấy thế!

Lý Tuệ Ngữ vẫn đang nổi giận đùng đùng, khẩu khí còn chát chúa.

Hai hàng lông mày của Hạ Cạnh Cường cũng nhíu lại, trầm ngâm nói:

- Chỉ riêng chuyện này mà nói, có lẽ Lưu Vĩ Hồng không chỉ muốn uy hiếp anh. Vì theo cách giải quyết của hắn, đưa tập tài liệu này ra, thì nó ảnh hưởng tới hắn cũng không thua gì ảnh hưởng đến anh.

Lý Tuệ Ngữ hầm hừ nói:

- Vì thế em mới không thể hiểu, làm người khác bất lợi hắn cũng không được gì. Rốt cuộc hắn muốn gì?

Là con nhà gia thế, đương nhiên Lý Tuệ Ngữ biết rõ, Lưu Vĩ Hồng đưa bản báo cáo này lên, thật ra là muốn phó Thủ tướng Hồng lên đài. Mà hiện giờ, mọi người cho rằng hắn là một trong những người được phó Thủ tuớng Hồng coi trọng. Đương nhiên, sau khi phó Thủ tuớng Hồng nhậm chức, việc thực thi hàng loạt chính sách cải cách, đừng nói là các quan chức Tần Quan, ngay cả các lãnh đạo trung ương cũng không ít người hoài nghi. Có nhiều lãnh đạo trung ương cho rằng, không thể bước nhanh quá, cần phải nghĩ đến tình hình thực tế trong nước và năng lực chiụ đựng thực tế của quần chúng. Lưu Vĩ Hồng làm báo cáo như vậy, cố nhiên không phải để phó Thủ tuớng Hồng hài lòng, mà có lẽ trái lại, khiến một số lãnh đạo khác cảm thấy thú vị.

Nhưng dường như hiện giờ Lý Tuệ Ngữ vẫn cho rằng mất nhiều hơn được.

Là người được phó Thủ tuớng Hồng đánh giá cao, lại công nhiên đưa ra nghi ngờ với chính sách mà phó Thủ tuớng Hồng đề xuất, thì sẽ để lại ấn tượng thế nào trong lòng các lãnh đạo cấp cao? Đâu phải Lưu Vĩ Hồng không thể nghĩ tới.

Nhưng lại muốn ám Hạ Cạnh Cường một phen, ôm Hạ Cạnh Cường “chết thì cùng chết”?

Trên đời không có đạo lý nào như thế!

Giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường cũng không có thù hận sống chết gì đến nỗi phải dùng phương thức ghê gớm như thế. Đây là điểm mà Lý Tuệ Ngữ không hiểu rõ.

Không hề có động cơ, cũng không có lợi lộc gì!

Sắc mặt Hạ Cạnh Cường cũng nghiêm lại, nói:

- Cho nên, chúng ta nhất định phải nhìn nhận vấn đề dưới góc độ khác.

Lý Tuệ Ngữ không khỏi sửng sốt, lập tức không khỏi gật đầu, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng dần biến mất.

Đúng vậy, nghĩ không ra, chứng tỏ phương pháp và góc nhìn không đúng, phải thay đổi mới được.

- Lưu Vĩ Hồng không phải đồ ngốc, truớc khi hắn làm như vậy thì cũng đã cân nhắc lợi hại, hẳn là đã sớm dò xét trước sau. Đừng nói tới chuyện lập trường của Lưu Vĩ Hồng nữa, không phải hắn nói không có đạo lý. Giáo dục được thị trường hoá, y tế được sản nghiệp hoá, trong thời gian ngắn, quả thật sẽ có nhiều lợi ích thiết thực cho quần chúng, tạo thành ảnh hưởng lớn. Nhưng đi học khó khăn, khám bệnh cũng khó khăn, vài năm nữa sẽ trở thành vấn đề có tính toàn quốc, đưa đến tranh luận rất lớn. Giai đoạn hiện nay, cải cách như vậy đúng là có lợi cho chính phủ. Thứ nhất là dỡ bỏ được nhiều gánh nặng, thứ hai là có thể gia tăng thêm tiền thu vào, giảm bớt tình trạng khẩn trương mà phân chế độ thuế mang đến cho tài chính địa phương. Duy trì vị thế thấp của giáo dục và y tế trong phạm vi cả nước, áp lực tài chính chính phủ rất lớn. Sau khi thực hành chế độ chia thuế, tình hình ở các nơi có thay đổi lớn. Các biện pháp thu phí dụng ở chính quyền các nơi cũng được thay đổi. Chính phủ trung ương đối mặt với áp lực không nhỏ.

Hạ Cạnh Cường trầm ngâm nói.

- Nói như vậy, Lưu Vĩ Hồng muốn làm Chúa cứu thế sao?

Lý Tuệ Ngữ nói, trong giọng nói lại hàm ý châm chọc.

Hạ Cạnh Cường liền mỉm cười nói:

- Có lẽ là vậy. Trong lòng mỗi người đàn ông đều có ý muốn làm anh hùng.

Lý Tuệ Ngữ liếc mắt nhìn anh ta, đột nhiên hỏi:

- Anh cũng vậy sao?

Hạ Cạnh Cường cười noí:

- Em nói thử xem?

Lý Tuệ Ngữ liền khẽ “hừ” một tiếng, nói:

- Em thấy, tính anh hùng của anh cũng không kém gì hắn, có lẽ còn lợi hại hơn… Cạnh Cường, nghe em khuyên một câu. Em biết trong lòng anh có khát vọng, nhưng đôi khi không cần quá gấp gáp, có thể đợi từ từ. Anh thấy đó, tình hình ở đây của anh hiện nay không khác gì bên Việt Trung. Anh không cần siết quá chặt đám người Trần Kiếm và Trương Bồi Hằng.

Hai hàng lông mày của Hạ Cạnh Cường lại khẽ giương lên.

Lý Tuệ Ngữ biết, có thể lời nói của mình hơn quá mức một chút. Nhưng cô cảm thấy có những điều cần phải nói, không nói không được. Lúc trước ở Việt Trung, Cạnh Cường của cô quá mức mạnh mẽ và cứng rắn, đắc tội trầm trọng với các đồng nghiệp trong bộ máy. Tuy nhờ thế lực to lớn của họ Hạ và thủ đoạn chính trị của bản thân Hạ Cạnh Cường, cuối cùng cũng đoạt được thắng lợi, giải quyết sạch sẽ những thành viên chống đối trong bộ máy. Nhưng giết người mười ngàn thì tự tổn hại mất ba nghìn, Hạ Cạnh Cường cũng không có ích lợi gì. Hiện giờ vừa đến Bình Nguyên không bao lâu, lập tức lại tạo thế đối nghịch với Bí thư và phó Bí thư Thành uỷ. Lý Tuệ Ngữ thật sự rất lo lắng cho Hạ Cạnh Cường.

Trần Kiếm rất được Viên Đông Bình đánh giá cao, mà Viên Đông Bình lại sẽ trở thành Bí thư Tỉnh uỷ Lũng Tây trong nay mai. Tình hình của Hạ Cạnh Cường sẽ chẳng giống hệt như ở Việt Trung sao? Nếu sống không yên ở Bình Nguyên rồi lại sẽ chạy đi đâu? Đến được cấp bậc giám đốc sở này, nếu thường xuyên thay đổi cương vị công tác thì tuyệt đối không có gì tốt cả.

Ấn tượng về Hạ Cạnh Cường trong mắt các lãnh đạo cao tầng đều luôn trầm ổn. Nếu đến nơi nào cũng không có được quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp, chỉ sợ sẽ khiến cho vài vị lãnh đạo nghi ngờ, lại muốn xét lại anh ta. Chuyện này vô cùng bất lợi cho con đường làm quan sau này của anh ta.

- Anh mới đến, em nghĩ rằng không cần vội vã lấy thành tích, tốt nhất nên đoàn kết với các đồng chí trước. Bước chân vững là được, không cần quá nhanh.

Lý Tuệ Ngữ nhỏ nhẹ nói, thản nhiên cười với Hạ Cạnh Cường.

- Thật ra anh đã rất giỏi mà.

Những lời này cố nhiên là biểu hiện tình cảm của người vợ, mà cũng đúng là tình hình thực tế.

Ba mươi ba tuổi đã là Chủ tịch thành phố cấp 3, cả nước chỉ có một. Cho dù có tẩm biển của họ Hạ bao che, nhưng phải nói thật là Hạ Cạnh Cường cũng có bản lĩnh inh.

Hạ Cạnh Cường khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gật đầu.

Hai ngày sau, Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Hạ Cạnh Cuờng.

Văn phòng Hạ Cạnh Cường ở lầu ba phía tây tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố. Thư ký Tiểu Phó của anh ta đã đứng trước cửa Ủy ban nhân dân chờ đón. Khi chiếc xe Audi số hai của Thành ủy dừng lại trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố, Tiểu Phó liền nhanh chóng bước đến mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng.

Ủy ban nhân dân Thành phố đã cấp năm chiếc xe và năm tài xế cho các đồng chí trong Cục Giám sát. Nhưng lần này, Hạ Cạnh Cường lại phái lái xe của mình, lái chiếc số hai đến khách sạn Hân Duyệt đón Lưu Vĩ Hồng.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến Văn phòng Chủ tịch Thành phố từ sau khi đến Bình Nguyên, Hạ Cạnh Cường tất nhiên phải khách sáo một chút.

- Phó Cục trưởng Lưu, mời!

Tiểu Phó vạn phần kính cẩn, hơi cong lưng xuống, vừa dẫn đường, vừa tỏ vẻ như Lưu Vĩ Hồng là người lãnh đạo trực tiếp của mình vậy.

Tòa nhà Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên tổng cộng có sáu tầng lầu nhưng lại không trang bị thang máy. Lưu Vĩ Hồng tới trước cửa văn phòng Hạ Cạnh Cường, cửa phòng làm việc liền mở ra. Hạ Cạnh Cường đứng giữa văn phòng chào đón Lưu Vĩ Hồng.

- Chủ tịch thành phố Hạ.

- Phó Cục trưởng Lưu.

Hai người bắt tay nhau, không khí rất hòa hợp.

- Nào, phó Cục trưởng Lưu, mời ngồi.

Chào hỏi xong, Hạ Cạnh Cường mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha. Hai người sóng vai ngồi xuống, tiểu Phó châm trà xong rôì lui ra ngoài.

- Phó Cục trưởng Lưu, có một số vần đề liên quan đến cải cách giáo dục và y tế, tôi đã viết xong đề cương, mời anh hiệu đính.

Không khách sáo gì nhiều, Hạ Cạnh Cường đi thẳng vào vấn đế, tiện tay đẩy xấp bản thảo trên bàn trà đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng.

- Không dám nhận là hiệu đính, tôi rất vinh hạnh được đọc trước bản thảo của Chủ tịch Thành phố Hạ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, đưa tay lấy xấp bản thảo, cầm trong tay thấy rất dày. Lưu Vĩ Hồng phỏng sơ có khoảng năm sáu ngàn chữ, vượt qua bản báo caó kèm theo của Cục Giám sát.

Bản thảo này nhất định là Hạ Cạnh Cường đích thân soạn thảo. Văn kiện quan trọng như thế, khả năng mà Hạ Cạnh Cường nhờ người khác làm là không lớn lắm.

Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng, nội dung báo cáo điều tra nghiên cứu kèm theo đã không thể sửa được, chỉ có thể đổi phương thức, lấy danh nghĩa Thành uỷ và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên báo cáo với Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh. Nhưng theo số lượng từ trong báo cáo này, Hạ Cạnh Cường hiển nhiên đã thêm vào một ít nội dung.

Trong lúc Lưu Vĩ Hồng chăm chú xem qua, thì Hạ Cạnh Cường nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, hơi ngả ra sau, dựa người vào sô pha.

Quả nhiên, báo cáo này của Hạ Cạnh Cường và bản báo cáo đầu tiên của Cục Giám sát có khác nhau một ít. Rất giống lời nói của Lưu Vĩ Hồng, đúng là miêu tả sự thật khách quan, không hề có điều gì là chủ quan hoặc phân tích nguyên nhân khách quan. Hạ Cạnh Cường lấy báo cáo này, sau đó thêm bớt một số nội dung. Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Bình Nguyên trình báo cáo chính thức với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tất nhiên phải có yêu cầu về cách thức và tiêu chuẩn. Hạ Cạnh Cường chẳng những mô tả sự thật trong báo cáo của Cục Giám sát, mà còn đứng dưới góc độ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên, phân tích nguyên nhân của những hiện tượng này một cách nhất định. Nhưng khi mô tả sự thật báo cáo ban đầu, cơ bản là trích dẫn nguyên văn, không thêm thắt hay cắt bỏ.

Lưu Vĩ Hồng xem rất cẩn thận, khoảng bốn mươi phút sau, mới chậm rãi đóng tài liệu lại, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Thành phố Hạ, cá nhân tôi cho rằng, bản báo cáo này rất tốt, vô cùng khách quan công chính.

- Tôi chỉ là đầu bếp thôi, bỏ thêm chút công, không đáng là gì.

Hạ Cạnh Cường thản nhiên đá xoáy Lưu Vĩ Hồng một câu.

Lưu Vĩ Hồng chỉ khẽ cười, cũng không lưu tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc