QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 750: Ai đánh mặt ai (phần 2)

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Chủ tịch xã Lưu này, ý của cậu là gi?

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái trố mắt nhìn, sau đó mới rất cẩn thận hỏi, cái lưng áo vốn thẳng tắp cũng hơi gấp khúc.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, hiệp nghị cho vay cũng là một loại hợp đồng kinh tế, đối với thỏa thuận hai bên đều có lực ràng buộc như nhau. Nếu quý ngân hàng kiên quyết muốn chúng tôi phải lập tức thanh toán, đây là vi phạm trách nhiệm, tiền bồi thường kia hẳn là quý ngân hàng nên gánh vác.

- Khoản bồi thường vi phạm? Chủ tịch thị xã Lưu, điều này e rằng không thỏa đáng?

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái giật mình kinh hãi, vội vàng nói.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Tôi cảm thấy không có gì là không ổn. Ai vi phạm, người đó nên bồi thường mà. Đương nhiên, nếu quý ngân hàng vẫn muốn thực hiện theo thỏa thuận vay vốn vốn có, đúng hạn cho vay tiếp ba mươi triệu, vậy sẽ không tồn tại vấn đề vi phạm hiệp ước nữa.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái không khỏi cười khổ trong lòng một tiếng.

Vị này, thật sự không thuận theo cũng không buông tha, lúc này còn phải cho vay ba mươi triệu nữa.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái đột nhiên cảm thấy chuyến đến thăm này của mình thật sự là không nên. Sớm biết Lưu Vĩ Hồng này khó chơi như vậy, nên để người khác đến. Trên mặt mình sẽ không thể bị người ta ”bốp bốp” tát vài cái như vậy. Nhưng sự đã đến nước này, hối hận cũng đã quá muộn, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái chỉ có thể cố gắng chống đỡ, nói:

- Chủ tịch Lưu, thu hồi khoản cho vay là quyết định của lãnh đạo cấp trên, điều này tôi không thể làm chủ.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:

- Tôi nói rồi, đối với việc chỉnh đốn nội bộ của quý Ngân hàng tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng điều này và vi phạm quy định cho vay là hai việc khác nhau. Tôi ủng hộ quý ngân hàng chỉnh đốn, không có nghĩa là quý ngân hàng không vi phạm quy định. Trách nhiệm vi phạm nên gánh vác, nhất định phải gánh vác.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái do dự một lúc, mới cẩn thận hỏi:

- Chủ tịch Lưu, như vậy theo ý của cậu, nên bồi thường thế nào?

Chuyện này, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái chắc chắn không thể tự chủ, phải xin chỉ thị. Nhưng bây giờ nghe quân bài chưa lật của Lưu Vĩ Hồng cũng rất cần thiết, bằng không lấy cái gì mà báo cáo với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hách?

Lưu Vĩ Hồng cười, nói:

- Rất đơn giản, tiền vốn tôi sẽ trả lại. Tất cả lợi tức coi như là tiền bồi thường, tôi không phải trả.

Ngô Giai khóe miệng hơi nhếch lên hiện ra nụ cười, có hứng quan sát Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng so với mình còn trẻ hơn, không ngờ lại “gian manh” như thế.

Nói thật, Ngô Giai rất tò mò về Lưu Vĩ Hồng. Gã công tác hoạt động tín dụng ở ngân hàng Phát triển Giang Khẩu đã mấy năm, đây là lần đầu tiên có một chuyến công tác như thế, ngàn dặm xa xôi đi tới đây đưa tiền cho người ta, mà đưa là đưa một trăm triệu.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Từ Viễn Công và tập đoàn Từ Thị. Tập đoàn Từ Thị vốn là khách hàng lớn của ngân hàng Phát triển Giang Khẩu, nhất định phải nể mặt, lãnh đạo của ngân hàng Phát triển rất xem trọng việc này.

Nhưng Từ Viễn Công tiên sinh lại nể mặt vị Chủ tịch một thị xã hẻo lánh như vậy, đây mới là điều khiến Ngô Giai cảm thấy có hứng thú. Thoạt nhìn, vị Chủ tịch thị xã Lưu này thật không đơn giản.

Vậy cũng đúng, người ta nếu đơn giản, có thể ở tuổi hai mấy đã làm Chủ tịch thị xã sao?

Nghe xong câu nói của Lưu Vĩ Hồng, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái rất ngạc nhiên, nói:

- Tất cả lợi tức cũng không còn sao? Chủ tịch Lưu, điều này thật sự không thể được… Vài triệu đấy.

Sáu mươi triệu tiền vốn, trong đó năm mươi triệu đã sử dụng một năm, chỉ lợi tức đã là mấy triệu. Lưu Vĩ Hồng chỉ cần nói thôi mà cũng đã có được mấy triệu, quả là sư tử đại khai.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, tôi thế là đã rất nể tình quý ngân hàng rồi. Vì quý ngân hàng vô cớ vi phạm thỏa thuận, thu hồi khoản vay trước, mang lại tổn thất rất lớn cho kinh tế trong Thị xã chúng tôi. Thực sự nếu ra tòa, truy cứu trách nhiệm vi phạm quy ước của quý ngân hàng, chỉ bồi thường mấy triệu chắc chắn là không thể đủ. Nhưng mọi người đều là đơn vị nhà nước, có thể bỏ qua đi, tôi cũng không muốn quá vì mình.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái mặt lập tức xám ngoét.

Lời này nói xong, hình như lại thành Lưu Vĩ Hồng giữ thể diện cho ngân hàng Công thương Tỉnh, còn không quá vì mình, thật hoành tráng.

Con người như vậy không ngờ lại là Chủ tịch xã, sao lại không đi làm “gian thương” nhỉ.

Hoàn toàn có hi vọng trở thành một “gian thương” xuất chúng.

- Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái, đây chính là điểm mấu chốt của chúng ta, không thể nhượng bộ thêm bước nào nữa. Xin Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cùng với các lãnh đạo khác của quý ngân hàng suy xét kĩ, nhanh chóng cho tôi một câu trả lời chắc chắn.

Không đợi Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái trả lời, Lưu Vĩ Hồng khẽ vung tay lên nói, giọng điệu rất chắc chắn, gần như lời nói của hắn chính là vương pháp.

- Được thôi, Chủ tịch Lưu, tôi tạm thời xin cáo từ trước. Đợi sau khi tôi báo cáo cấp trên, sẽ trả lời Chủ tịch Lưu.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái do dự một lát rồi mới nói.

Ở tư thế này, nói nữa cũng không có kết quả, Lưu Vĩ Hồng đã lộ rõ sắc mặt của một “gian thương”.

- Tốt, mong Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái sớm cho tôi câu trả lời.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, cười và bắt tay Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái chào từ biệt, nụ cười cực kỳ thân thiết. Chỉ là nụ cười này trong mắt Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái lại có thể nói là “đáng sợ” vô cùng.

Tuổi còn trẻ mà đã gian xảo như vậy.

Chỉ e sớm đã nghĩ đến việc cho ngân hàng Công thương một nhát dao.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vừa đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, gian phòng bên ngoài lại vang lên tiếng động ầm ĩ.

- Tiểu Trần, Chủ tịch Lưu có nhà không?

Giọng một người đàn ông sang sảng vọng vào từ ngoài.

- Giám đốc Lý, rất xin lỗi, Chủ tịch thị xã đang đang gặp một vài vị khách quan trọng, không tiện lắm.

Chủ nhiệm Trần ở ngoài vội vàng nói, dường như có chút lo âu.

- Ha ha, chủ nhiệm Trần, tôi nói cho anh biết à, bây giờ tôi mới là khách quan trọng nhất.

Giám đốc Lý đĩnh đạc nói.

- A, Giám đốc Lý, ngài không thể vào được.

Chủ nhiệm Trần bỗng kêu lên.

Lập tức cánh cửa phòng trong bị đẩy ra, một người đàn ông ngoài 40, đầu đội mũ bảo hộ, mặc quần áo lao động, xông vào.

Thư ký của Lưu Vĩ Hồng là Trần Khải Hoa vội vàng đi theo phía sau, cũng chạy đến, vẻ mặt hoảng loạn và không hài lòng, dường như muốn giữ chặt giám đốc Lý, nhưng giám đốc Lý đã xông vào, kéo lại cũng không kịp nữa. Trần Khải Hoa trong đầu cực kỳ buồn bực.

Tháng mười năm ngoái, thư ký của Lưu Vĩ Hồng là Hướng Vân được bổ nhiệm là Phó chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy xây dựng đường cao tốc, Chủ nhiệm Uyển Hồng Thu đã đề cử Trần Khải Hoa với Lưu Vĩ Hồng. Trần Khải Hoa cũng mới chỉ có hai mấy tuổi, cũng tương đương tuổi Lưu Vĩ Hồng, trước đây làm việc trong Tổ thư ký Văn phòng UBND thị xã, lần đầu tiên làm thư ký của lãnh đạo, kinh nghiệm cũng còn nhiều thiếu sót. Hiện nay, Giám đốc Lý không nghe can ngăn, xông thẳng vào phòng Lưu Vĩ Hồng, nói tiếp, có thể coi làTrần Khải Hoa không làm tròn bổn phận, Trần Khởi Hoa tự nhiên thấy rất không vui.

Thân là thư ký, ngay cả khách cũng ngăn không nổi, chắc chắn là để lại ấn tượng không tốt không có lợi cho công việc của Lưu Vĩ Hồng.

- Ha ha, Giám đốc Lý, xin chào.

Lưu Vĩ Hồng xem ra cũng không tức giận, cười ha hả chào hỏi Giám đốc Lý.

- Chủ tịch Lưu, tôi đình công.

Giám đốc Lý tỏ ra không phải quá tôn trọng Chủ tịch thị xã Lưu, cũng không hàn huyên khách khí với Chủ tịch thị xã Lưu, đứng như vậy giữa văn phòng, quơ cánh tay, lớn tiếng nói, tinh thần có vẻ hơi kích động.

Lưu Vĩ Hồng không tức giận như trước, cười nói:

- Giám đốc Lý, tại sao lại đình công?

- Chủ tịch thị xã Lưu, cái này cũng không thể trách tôi. Tôi nghe nói Ngân hàng công thương tỉnh còn đang ép thị xã trả khoản vay, không có tiền, làm sao có thể sửa đường đây? Công ty cầu đường của chúng ta đã rót vào đấy hơn bảy trăm nghìn. Tiếp tục thi công, đến khi đó tôi tìm ai đòi tiền đây? Cả một đám công nhân đi theo tôi ăn không khí à?

Giám đốc Lý càng nói càng kích động, dường như sẽ đánh nhau một trận với chủ tịch thị xã Lưu.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả. truyện copy từ

Giám đốc Lý càng không hài lòng, kêu lên:

- Chủ tịch Lưu, anh còn cười sao. Lửa cháy đến nơi rồi. Nói thực, Chủ tịch thị xã Lưu, tôi đã từng tin anh, cảm thấy anh thực tâm muốn làm được chút sự thật gì đó cho quần chúng, cho nên mới ứng trước tiền để các anh sửa đường. Bây giờ làm như vậy, không phải đẩy người xuống hố sao? Ngân hàng công thương Tỉnh thực là con mẹ nó, hôm qua mới vay tiền, hôm nay đã muốn thu lại, đâu có cách làm đó chứ?

Xem ra, vị giám đốc Lý này là một người thô tục, nói gì cũng không nghĩ, đã văng ra bên ngoài.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái cũng bị trúng một phát súng, thình lình bị Giám đốc Lý phun một đầu đầy máu chó, càng buồn không tả nổi.

Lưu Vĩ Hồng kỳ thật rất thích Giám đốc Lý, đừng thấy ông ta hơi thô, nhưng làm việc nghiêm túc, đường đường là giám đốc dự án của công ty cầu đường tỉnh, thường đội mũ bảo hộ và quần áo bảo hộ lao động, luôn cùng với công nhân hăng hái đi đầu, rất được công nhân kính yêu. Đối với cán bộ như vậy, Lưu Vĩ Hồng luôn có ấn tượng rất tốt. Lập tức cũng không đi so đo thái độ của Giám đốc Lý, cười nói:

- Lại đây, giám đốc Lý, đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại đây ngồi nào, tôi giới thiệu với ông một vị thần tài, ông bỏ hết tâm sức, tiền cầu đường của các ông, một đồng cũng không thể thiếu.

Vừa nghe câu này, giám đốc Lý đột nhiên thay đổi sắc mặt, bất ngờ nói:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, Tôi đã từng lừa ông bao giờ chưa? Giới thiệu với ông, vị này là Ngô Giai, chủ nhiệm Phòng tín dụng Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, tới đây cho chúng ta vay, một trăm triệu, mấy ngày nữa là sẽ vào tài khoản, thế nào, bây giờ yên tâm rồi chứ? Tiền công của ông không thể thiếu được.

Xem ra tâm tình của Lưu Vĩ Hồng cũng rất tốt, mỉm cười giới thiệu Giám đốc Lý với Ngô Giai.

- Một trăm triệu? ha ha, sắp phát tài rồi, xin chào, xin chào Chủ nhiệm Ngô, xin chào, thật tốt quá, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Giám đốc Lý lập tức cũng kêu to, bất chấp tất cả, bắt chặt tay Ngô giai, liên tục rung lên, tình cảm hưng phấn đó bộc lộ trong lời nói.

Bàn tay non nớt, nhỏ bé của Ngô Giai đáng thương bị bàn tay vừa to vừa thô của Giám đốc Lý nắm chặt, rất đau, khuôn mặt vẫn phải cố mỉm cười, càng thấy buồn bực.

Thấy bộ dạng như vậy, Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái càng ngại ngùng, gật đầu với Lưu Vĩ Hồng rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

- Chủ tịch thị xã Lưu, hai vị đó là ai vậy?

Giám đốc Lý lại không kìm nổi sự tò mò hỏi han.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chính là Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái của ngân hàng Công thương tỉnh.

- Hóa ra đến đòi nợ, thời khắc mấu chốt rơi vòng trang sức, thực không trượng nghĩa. Tôi nhổ vào!

Giám đốc Lý hung hăng nói một hơi.

Phó trưởng chi nhánh ngân hàng Đái vừa đi ra đến phòng ngoài, thân mình run lên, hình như câu nói này của giám đốc Lý chính là ném vào mặt y, cả người đột nhiên nổi da gà, vội vàng bước nhanh hơn, vội vã rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc