QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng lấy ánh mắt ra hiệu hai gã cảnh sát kia, mời họ chờ một chút

Hai gã cảnh sát do dự một chút, vẫn là đứng lại. Cho dù họ là đến sau, không biết rõ Lưu Vĩ Hồng kỳ thật chính là người khởi xướng việc này. Tuy nhiên tình hình hiện trường thật sự "kỳ lạ", nhất là xuất hiện nhiều binh lính dã chiến súng vác vai, đạn lên nòng như vậy, khiến mỗi cảnh sát trong lòng đều "cảnh giác gấp trăm lần". Tình hình như vậy, trước kia tại thành phố Giang Khẩu cũng chưa từng xảy ra. Trước kia "quân địa xung đột", quy mô không lớn, nhiều lắm cũng chỉ mười hai mươi binh lính tham dự trong đó, càng chưa từng bày ra tư thế "đánh giặc" súng vác vai, đạn lên nòng

Lưu Vĩ Hồng tuy còn trẻ tuổi, thần thái điềm tĩnh, ha gã cảnh sát hình sự cũng không dám lỗ mãng

Lưu Vĩ Hồng liền lập tức chuyển hướng Hoàng Đào Hoa, rất ôn hòa nói:

- Hoàng Đào Hoa, không phải sợ. Những cảnh sát này là đến giúp chúng ta. Họ hỏi cô thế nào, cô đều theo sự thật mà trả lời. Biết gì nói đó, không biết thì không không biết, nói tóm lại mọi chuyện đều phải nói sự thật, hiểu không? Sau khi họ hỏi xong, thì sẽ thả cô đi. Tôi sẽ ở cục công an đợi cô, đưa cô về nhà

Lưu Vĩ Hồng lấy giọng địa phương Thanh Phong nói. Đời trước đã ở đúng 5 năm tại trường nông nghiệp Thanh Phong, giọng địa phương của Lưu Vĩ Hồng nói rất "rõ ràng". Chuyện này nội tình thật sự phức tạp, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện giải thích với Hoàng Đào Hoa, nói nhiều Hoàng Đào Hoa cũng không hiểu. Đành phải nói cho cô ta biết, cảnh sát là đến giúp đỡ. Như vậy Hoàng Đào Hoa sẽ có thể hiểu được

Quả nhiên, Hoàng Đào Hoa vừa nghe, trong lòng hơi yên ổn một chút, do dự một hồi, sợ hãi hỏi:

- Anh… anh thật sự sẽ ở cục công an chờ tôi? Đưa tôi về nhà?

Điểm này, mới là quan trọng nhất, cũng là cô quan tâm nhất

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Tôi cam đoan!

Hoàng Đào Hoa thở nhẹ, gật gật đầu, nói:

- Vậy… Tôi đều nghe anh

- Ừ, cô đi với họ, chúng tôi cũng phải đến cục công an

Hoàng Đào Hoa càng thêm yên tâm, thân mình cũng không run lên, chủ động đi về hướng hai gã cảnh sát

Hai gã cảnh sát khác đi đến bên cạnh Hạ Hàn lại là "như gặp kẻ địch lớn", nguyên nhân không có gì khác, thằng nhóc này trong tay đang cầm súng

Thấy cảnh sát hình sự đi tới, Hạ Hàn chủ động cất súng vào, lấy ra giấy tờ của chính mình. Cảnh sát tiếp nhận xem qua một cái, nhìn ánh mắt của Hạ Hàn liền có chút nửa tin nửa ngờ

Sao thế, con búp bê nhỏ này không ngờ là Trưởng đồn công an?

Tại Giang Khẩu, trẻ thế này, sợ còn đang học đại học

Tuy nhiên giấy tờ không giả

Một gã cảnh sát đem giấy tờ trả lại cho Hạ Hàn, rất khách khí mà kính chào một cái với Hạ Hàn, nói:

- Sở trưởng Hạ, mời anh theo chúng tôi về cục để làm bản ghi chép hỗ trợ điều tra

- Được

- Ngoài ra, căn cứ quy định, cây súng của anh, cũng phải tạm thời do chúng tôi bảo quản. Chờ sau khi kết thúc hỗ trợ điều tra, chúng tôi sẽ trả lại cho anh

Cảnh sát rất cẩn thận nói

Người này tuy trẻ tuổi, xem qua không phải người dễ trên chọc

Hạ Hàn khẽ mỉm cười, đem cây súng ngắn cùng với bao súng của mình đưa cho gã cảnh sát đó. Cảnh sát chiếu theo quy định, lập cho y một tờ chứng minh. Khi đến gấp gáp nên đành phải dùng giấy viết của khách sạn dùng tạm

Đám cảnh sát hình sự tiếp nhận vụ án này, hiện trường nhanh chóng bị khống chế

Mạnh Thanh Sơn đứng dậy, nói với Diệp Văn Trí và Tô Khánh Bình:

- Bí thư Diệp, Bí thư Tô, hiện trường đã được khồng chế rồi, lính của tôi thì tôi dẫn về

Diệp Văn Trí và Tô Khánh Bình cũng vội vàng đứng dậy, mỉm cười gật đầu

Theo khẩu lệnh của Vương Chấn Nam và Lưu Hiểu Kiện, hơn một trăm binh lính súng vác vai, đạn lên nòng nhanh chóng tập hợp, trong nháy mắt, đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thấy đám binh lính cùng Mạnh Thanh Sơn đều đi rồi, Hứa Quý Sinh vừa rồi còn đầm đìa mồ hôi lạnh, lập tức liền sống lại, mồ hôi lạnh không chảy nữa, sắc mặt cũng không tái nhợt nữa, chạy chậm tới trước mặt Tô Khánh Bình, trên mặt mang nụ cười nịnh nọt, thật cẩn thận mà gọi một tiếng "Bí thư Tô"

Tô Khánh Bình hung hăng nhìn ông chăm chú, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói:

- Lão Hứa ông sao lại thế này?

- Điều này… Bí thư Tô, xin ông tha thứ, tôi… tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy… Tôi kiểm điểm, tôi kiểm điểm… Xin Bí thư yên tâm, tôi cam đoan, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa

Hứa Quý Sinh giơ tay phải lên, thề nói

- Ông cam đoan, ông làm sao cam đoan? Ông có thể hạ mệnh lệnh cho Tư lệnh Mạnh, khiến lính của họ sau này không ra khỏi cửa hay không? Hay là nói, khách sạn này của ông từ nay đóng cửa?

Tô Khánh Bình "hừ" lạnh một tiếng, thấp giọng cả giận nói.

Lại nói tiếp, ngày thường Hứa Quý Sinh coi như là hiểu chuyện, Tô Khánh Bình đối với ông ấn tượng không tệ. Bằng không cũng sẽ không đem trị an của toàn bộ thành phố giao vào tay ông. Mắt thấy hôm nay ông ta gây ra phiền phức lớn thế này, Tô Khánh Bình trong lòng cũng vô cùng căm tức

Mạnh Thanh Sơn cùng lính của ông tuy rằng đi rồi, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc. Chuyện như vậy nhất định sẽ kinh động lãnh đạo cao tầng nhất, cũng nhất định phải có một lý do có thể chấp nhận được, bằng không là không thể giải thích được. Tuy nhiên có phải cứ như vậy lấy mũ ô sa của Hứa Quý Sinh thậm chí đầu người đi giải thích hay không, Tô Khánh Bình cũng còn chưa quyết định. Hứa Quý Sinh mặc dù chỉ là Phó cục trưởng, nhưng cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, thật sự muốn nghiêm khắc xử trí ông ta, cũng không phải một mình Tô Khánh Bình có thể quyết định

- Điều này… điều này… Bí thư Tô, bên Tư lệnh Mạnh, tôi nhất định đi chịu nhận lỗi, khách sạn này tôi cũng khiến bọn họ chỉnh đốn nghiêm hơn, không chỉnh đốn tốt, tuyệt đối không được kinh doanh nữa

Hứa Quý Sinh thử thăm dò nói, vừa nói vừa quan sát thần sắc của Tô Khánh Bình

Một nũ cười cực nhạt từ khóe miệng Diệp Văn Trí chợt lóe mà qua. Từ trong đối thoại của Tô Khánh Bình và Hứa Quý Sinh, chí ít có thể có được ba tin tức. Thứ nhất, khách sạn này quả thật là do Hứa Quý Sinh mở, Tô Khánh Bình cũng biết. Có lẽ, ngày thường không có việc gì, chuyện này không đáng là gì. Tại Giang Khẩu thành phố tuyến đầu cải cách mở ra trình độ cao nhất, quan viên tham gia kinh doanh, chính là hiện tượng bình thường. Người nhà của Diệp Văn Trí cũng làm kinh doanh. Thứ hai thì khá lấy mạng rồi. Rất rõ ràng, Hứa Quý Sinh không hề biết hôm nay ông đã đắc tội với ai! Tô Khánh Bình dường như cũng không biết!

Nếu khiến họ biết, Lưu Vĩ Hồng lai lịch ra sao, Hứa Quý Sinh còn có thể ở đây mơ tưởng muốn bảo vệ khách sạn? Tô Khánh Bình còn có thể ở đây "bình tĩnh hòa nhã" mà dạy bảo Hứa Quý Sinh? Chỉ sợ lập tức cùng Hứa Quý Sinh phân rõ ranh giới còn không kịp

Còn thứ ba thì có liên quan đến bản thân Diệp Văn Trí. Đó chính là thái độ của Hứa Quý Sinh đã kích thích Diệp Văn Trí

Trong mắt Hứa Quý Sinh, chỉ có Tô Khánh Bình, căn bản không có ông Bí thư Diệp. Nếu là ngày thường, Hứa Quý Sinh đương nhiên cũng không đến nỗi thất lễ như vậy, chí ít sẽ duy trì cung kính và lễ phép ở mặt ngoài. Mặc kệ nói thế nào, Diệp Văn Trí là nhân vật số 3 Thảnh ủy, quản công tác cán bộ, có thể nói quyền cao chức trọng. Nhưng lúc này cấp tốc, Hứa Quý Sinh phải vội vàng nịnh bợ Tô Khánh Bình, không khỏi bỏ rơi Diệp Văn Trí

Cho dù vừa rồi Bí thư Đường Dĩnh dặn dò rõ ràng, mời Diệp Văn Trí theo dõi vụ án này, theo Hứa Quý Sinh, chẳng qua chính là câu nói khách khí để thể hiện công chính mà thôi. Thật sự quyết định còn là Tô Khánh Bình. Dù sao Tô Khánh Bình mới là Cục trưởng cục công an kiêm Bí thư chính ủy, Diệp Văn Trí không phải mảng này

Phải nói, dưới tình hình bình thường, Hứa Quý Sinh nghĩ như vậy không sai. Diệp Văn Trí cũng quả thật không định dính líu vào, chí ít là không thể dính líu quá sâu. Nhưng Diệp Văn Trí bản thân không muốn dính líu là một chuyện, Hứa Quý Sinh không coi ông ra gì, đó lại là một chuyện khác

Cứ để bọn họ đi chết!

Gần như là trong nháy mắt, Diệp Văn Trí liền làm ra quyết định.

Ông và Tô Khánh Bình quan hệ bình thường, cùng Hứa Quý Sinh thì càng không có giao tình gì, không đáng đi nhắc nhở bọn họ. Thật sự phải chọc cho Lưu gia nổi trận lôi đình, đem những gã này đi trừng trị hết, đối với Diệp Văn Trí cũng không có hại gì. Nói không chừng còn có thể đục nước béo cò, vớt được lợi ích

Nghĩ đến đây, Diệp Văn Trí liền liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái

Chỉ thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn trấn tĩnh như trước, không hề có vẻ sôi nổi, dường như mọi thứ đều không liên quan đến hắn

Diệp Văn Trí ở trong lòng thầm thở dài, Lưu gia quả nhiên không giống người thường, một thiếu niên ngoài 20 tuổi, cũng dạy dỗ được khí phách như thế. Nhà quyền quý ở Bắc Kinh, quả thật không thể khinh thường

- Bí thư Tô, tôi trở về trước. Ngày mai chúng ta lại gặp nhau đi

Diệp Văn Trí thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói với Tô Khánh Bình, vẻ mặt khá thoải mái. Cái gọi là "ngày mai gặp", chẳng qua cũng là câu nói khách sáo. Diệp Văn Trí đã hạ quyết tâm, không dính líu vào

Tô Khánh Bình vội vàng nói:

- Được, được, vất vả Bí thư Diệp, Hẹn gặp lại!

- Hẹn gặp lại!

Diệp Văn Trí xoay người rời đi, không còn nhìn vào trong khách sạn lần nữa

Nhưng Diệp Văn Trí chưa từng phát hiện, lúc ông rời khỏi, ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng đã dừng lại trên bóng dáng của ông vài giây, khóe miệng cũng xẹt qua một nụ cười cực nhạt

- Lão Hứa, vụ án này, ông phải lảng tránh, hiểu chưa?

Tô Khánh Bình rất nghiêm túc mà nói với Hứa Quý Sinh

Mặc kệ Tô Khánh Bình nội tâm rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngay trước mặt nhiều người như vậy, ông phải nói như vậy

Hứa Quý Sinh cúi đầu khom lưng, liên tiếp đáp:

- Dạ, Bí thư Tô, tôi hiểu!

- Trong khoảng thời gian này, khách sạn này cũng phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Lúc nào kinh doanh lại, phải chờ thông báo, ông không được xằng bậy

Tô Khánh Bình tiếp tục nghiêm mặt, lạnh lùng nói

- Được, được, xin Bí thư yên tâm, nhất định ngừng kinh doanh chỉnh đốn, nhất định không xằng bậy

Hứa Quý Sinh lại liên tiếp đáp ứng, dừng một chút, hạ giọng nói:

- Bí thư, điều này… ngài xem, có phải có thể cho thằng bé của tôi đến bệnh viện xử lý vết thương trước hay không?

Điểm này, cũng là ông khá quan tâm

Tô Khánh Bình do dự một hồi mới gật đầu.

Hứa Quý Sinh vui mừng quá đỗi, vội vàng đi về hướng Hứa Duy Chúng

Sau khi các chiến sĩ khu canh gác rời khỏi, Hứa Duy Chúng liền không còn ngồi xổm ở đó nữa, ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ giọt, ánh mắt tràn đầy thù hận, thỉnh thoảng liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, nếu ánh mắt có thể giết người, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn đều bị gã giết chết mấy ngàn lần rồi

- Duy Chúng, đi, đến bệnh viện xem xem!

Hứa Quý Sinh đi đến trước mặt Hứa Duy Chúng, vội vàng nói

Đối với đứa con trai này, ông cũng vô cùng cưng chiều, bằng không cũng sẽ không mặc cho Hứa Duy Chúng càn quấy như thế

- Chờ một chút!

Hứa Duy Chúng vừa mới đứng dậy, Hạ Hàn bỗng nhiên nói, vẻ mặt rất nghiêm khắc.

- Người này, là người bị tình nghi phạm tội, ông không thể dẫn đi

Bình luận

Truyện đang đọc