Chương 624: Hội nghị không thể tham gia
Buông điện thoại xuống, khôi phục lại điềm tĩnh, Lưu Thành Gia nói:- Văn phòng Quân ủy thông báo muốn đến thành phố Bắc Hà tổ chức một cuộc họp, đêm nay sẽ khởi hành, chín giờ sáng mai họp.
Lưu Thành Thắng gật gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.
Hội nghị nội bộ bên trong Quân đội, liên quan đến Lưu Thành Gia, một tướng lãnh bậc cao cấp tham gia, Lưu Thành Thắng là người tuân thủ quy củ nên không hỏi nhiều.
- Nếu đã như vậy thì nên khởi hành sớm một chút, tới bên kia còn có thể nghỉ ngơi được một chút.
Lưu Thành Thắng thân thiết nói.
Thành phố Bắc Hà nằm ở phía Đông tỉnh Liêu Đông, là thành phố ven biển, từ Bắc Kinh tới thành phố Bắc Hà nếu ngồi xe đi, không kẹt xe thì sáng ngày mai có thể đến, Lưu Thành Gia chỉ có thể nghỉ ngơi trên xe.
Lưu Thành Gia gật gật đầu.
Lưu Thành Thắng còn nói thêm:- Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi cả đi, yên tâm làm tốt công tác của mình.
Hồ Phấn Cường, Mã Quốc Bình đều gật đầu.
Lưu Thành Thắng sẽ ở trong gian phòng xa hoa này, Lưu Thành Gia ở tại gian bên kia, Hồ Phấn Cường, Mã Quốc Bình đã có chỗ ở tại Bắc Kinh, nên quay sang Lưu Thành Thắng cáo từ, tự mình lái xe rời khỏi.
Đi cùng cha sang gian phòng bên kia, vừa mới bước vào cửa, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói:- Cha, hội nghị lần này đừng tham gia.
Lưu Thành Gia trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:- Con nói gì? Không tham gia?
- Đúng vậy!
Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói, thần sắc trên mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Lưu Thành Gia trở nên nghiêm túc, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, hy vọng hắn có thể cho ông lời giải thích.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:- Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới? Nội dung hội nghị lần này là gì? Trước kia có thông báo? Hay là cận ngày mới thông báo?
Sắc mặt Lưu Thành Gia trầm xuống, nói:- Vĩ Hồng, con đang hoài nghi chuyện gì? Những việc này là con dò hỏi nghe được sao?
Giọng điệu đã trở nên rất nghiêm khắc.
Lưu Thành Gia là quân nhân cực kỳ ưu tú, nhiều năm sống trong quân ngũ, đã sớm hình thành thói quen hết thảy hành động đều nghe chỉ huy, cũng hình thành thói quen phải giữ cơ mật quân sự, cho dù là cha con, nhưng khi đề cập tới vấn đề có tính nguyên tắc ông cũng nghiêm túc như vậy.
Lưu Vĩ Hồng không chịu lùi bước, đương nhiên không nhìn thẳng và đối diện với ba mà đưa mắt nhìn xuống phía dưới một chút, nói:- Cha, ông nội hôm qua vừa vào nằm viện, hôm nay liền thông báo cha đi Bắc Hà họp, bên trong thật sự không có chút kỳ quái sao? Con nhìn thấy không đơn giản! Hơn nữa không phải hội nghị dự định, mà là hội nghị lâm thời. Nếu thật là việc quan trọng thì vì sao không họp ở Bắc Kinh mà nhất định phải đến Bắc Hà? Nếu chỉ là hội nghị bình thường thì lúc này dường như cũng không cần thiết chính cha phải tự mình đến Bắc Hà tham gia? Các thủ trưởng khác trong Quân đội không thể đại diện chaa sao? Suốt đêm ngồi ô-tô mấy trăm km đến Bắc Hà họp, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu càng lúc càng hùng hồn.
Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng sở dĩ có thể chắc chắc như thế, ngoại trừ nguyên nhân chính hắn phân tích ra thì còn có một nguyên nhân mấu chốt và trọng yếu, đó chính là tại hội nghị Bắc Hà này ở kiếp trước hắn có nghe nói qua, Lưu lão gia sau khi bị rửa sạch quyền lực trung ương, Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh thăm người thân, nghe Lưu Thành Gia chính miệng nói ra, cũng chính tại hội nghị Bắc Hà này dẫn đến nội bộ bên trong quân đội làm một cuộc thanh tẩy lớn, Phong gia nhị lão chính thức thôi chức.
Theo Lưu Thành Gia nói, hội nghị Bắc Hà lâm thời mời dự họp, có tướng lãnh cao cấp tham gia, nhưng cái làm cho người ta giật mình chính là tại hội nghị cao cấp này trước đó thủ trưởng cũng không biết gì, Kim Thu Viên bên kia cũng không nhận được thông báo, mọi việc do một vị lãnh đạo khác chủ trì.
Đây là sự kiện cực kỳ nghiêm trọng.
Xem ra thủ trưởng rất tức giận.
Tuy nhiên hội nghị Bắc Hà ở kiếp trước Lưu Thành Gia không hề tham dự. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vào thời điểm đó, Lưu Thành Gia chỉ là một cán bộ cấp phó của quân khu Bắc Kinh, vẫn chưa đảm nhiệm chức Quân đoàn trưởng chủ lực của Tập đoàn quân.
Nếu hội nghị Bắc Hà lần này cũng như hội nghị Bắc Hà lần trước, như vậy Lưu Thành Gia khẳng định không thể tham gia. Tuy lịch sử đã xảy ra việc đi lệch nhất định, nhưng có vài sai lầm vẫn không thể phạm được, một khi phạm vào sẽ không có cơ hội để sửa lại. Hơn nữa ông cụ vẫn đang bị bệnh nằm viện, vào lúc này càng làm cho trong lòng Lưu Vĩ Hồng không ngừng cảnh giác. Nếu chẳng may ông cụ không thể chống đỡ nổi, Lưu Thành Gia lại tỉnh tỉnh mê mê đến tham gia hội nghị Bắc Hà lần này, như thế khác nào đòn nguy hiểm chí mạng.
Không biết họng súng nhằm vào ai, chiếc ghế thủ trưởng còn có thể thản nhiên ngồi sao?
Đây là chuyện mà bất luận một kẻ bề trên nào cũng không thể dễ dàng tha thứ. Ở những vấn đề có tính nguyên tắc như thế này, bất luận ích lợi gì khác, tình nghĩa thậm chí là thỏa hiệp, đều càng ngày càng sa sút, không nằm trong phạm vi suy xét đầu tiên.
Lưu Vĩ Hồng bất kể thế nào cũng muốn ngăn cản chuyện này phát sinh. Chẳng sợ do vậy mà bại lộ bí mật "Giả thần giả thánh" hắn cũng không tiếc. Nói nghiêm trọng một chút, lần này nếu không ngăn cản được Lưu Thành Gia thì những cố gắng của hắn từng làm trước kia hết thảy đều như nước chảy về bi*n đ*ng.
Vừa nghe những lời này của Lưu Vĩ Hồng nói, Lưu Thành Gia hai hàng lông mày lập tức dựng lên, chậm rãi ngồi xuống sô pha.
Những gì Lưu Vĩ Hồng nói không phải là không có đạo lý!
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng như được buông lỏng, chỉ cần Lưu Thành Gia do dự thì việc này liền có hy vọng. Vội vàng bước qua, rót hai chén trà, đặt một chén trước mặt cha, ngồi xuống sô pha bên cạnh Lưu Thành Gia, lấy thuốc ra, lễ phép đưa Lưu Thành Gia một điếu.
- Vĩ Hồng, sao con đột nhiên lại có suy nghĩ như thế này?
Lưu Thành Gia châm thuốc, chậm rãi hỏi, hai hàng lông mày vẫn dựng lên như trước.
Lưu Vĩ Hồng không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại:- Cha, con nghe nói trước đó không lâu đồng chí Tùy An Đông tự mình tìm đến cha và có nói qua, chuẩn bị mời cha quay về Bắc Kinh chủ trì công tác Quân khu cảnh vệ, có chuyện như vậy hay không?
Quân khu cảnh vệ quân Bắc Kinh là đơn vị phó đại quân khu, quản toàn bộ sự vụ của cảnh vệ Bắc Kinh, địa vị ở trong quân cực kỳ đặc thù. Cảnh vệ viên được diễn xưng là "Cửu Môn Đề Đốc", như thế đủ thấy quyền vị cao thế nào. Tùy An Đông mời Lưu Thành Gia đảm nhiệm vai trò tư lệnh viên của cảnh vệ khu, cái này không nói cũng hiểu, thứ nhất là để cảm tạ sự ủng hộ của Lưu lão gia, thứ hai cũng muốn từng bước một bồi dưỡng người của chính mình ở trong quân đội.
Lưu Vĩ Hồng biết việc lúc này Lưu Thành Gia thật ra cũng không kinh ngạc, dù sao đây cũng là việc trong nhà.
- Ừ, đúng là có chuyện như vậy. Tuy nhiên ông nội không có đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:- Thế thì đúng rồi. Sao ông nội không đồng ý? Cha, ông nội chính là không muốn tham gia vào.
Lưu Thành Gia đảm nhiệm vai trò tư lệnh viên của Khu cảnh vệ, Phong lão gia ngồi không sao? Sau khi Nam tuần, Phong lão gia như mặt trời ban trưa, Lưu lão gia tùy tiện trộn lẫn và tiến quân vào bên trong cơn lốc xoáy cao tầng thì nhất định sẽ gây ra một trận long tranh hổ đấu. Nếu nói Lưu lão gia là quái vật cao lớn nhất, thì Phong lão gia chính là quái vật cao lớn nhất khác, thực lực tuyệt không thua Lưu lão gia, lực lượng của song phương ngang nhau, một khi trận tranh đấu này được triển khai thì chẳng biết được hươu chết sẽ về tay ai, khó mà biết trước.
Vào lúc này Lưu lão gia đang vững bước phát triển, tình thế tốt đẹp, ông nội sao lại có thể tùy tiện để cho con cháu dòng chính của mình tham dự vào trong cơn lốc xoáy mà bản thân không nắm chắc phần thắng như vậy?
Cho dù thắng thì đó cũng không phải là chuyện tốt.
Quyền mưu mà người bề trên am hiểu nhất đó chính là cân bằng. Thế lực của các tập đoàn chính trị ngang nhau, người bề trên mới có thể đứng giữa phối hợp thành thạo. Nếu xuất hiện một thế cục độc đại, thế cân bằng bị phá hủy thì đây là cục diện mà người bề trên và các tập đoàn chính trị khác đều không muốn nhìn thấy.
Cái gọi là "Công cao lấn chủ"!
Trừ phi sau khi đại thắng có thể nắm được hết quyền hành, thêm uy khắp thiên hạ. Bằng không, nhà độc đại đó lập tức sẽ trở thành công địch, các tập đoàn chính trị khác nhất định sẽ bắt tay nhau nhất trí công kích.
Bại rồi cũng không được gì, thắng cũng không được gì, ông nội nếu đồng ý thì đó mới là chuyện xấu!
Lưu Thành Gia nhìn con liếc mắt một cái, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên chút vui sướng. Lưu Vĩ Hồng thực tại đã trưởng thành lên rất nhiều, trong lòng hiểu được ý nghĩa thâm sâu, không hề giống lúc bình thường. Chuyện này, Lưu Thành Gia sau khi xong việc chỉ cần đơn giản nói qua với anh trai Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Thắng cũng nói những lời tương tự.
Lưu Thành Thắng nói chính là:- Đừng dính vào, quan sát kỹ trước đã.
Lưu Vĩ Hồng chỉ một câu nói thôi đã nói ra điểm trọng yếu, phản ứng khá nhạy bén, không thua gì Lưu Thành Thắng.
- Vĩ Hồng, những gì con nói không phải không có đạo lý. Nhưng đây là mệnh lệnh!
Hơi suy ngẫm, Lưu Thành Gia chậm rãi nói.
Bản thân là tướng quân, kháng mệnh không tuân, đó cũng là điều tối kỵ.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm, nói:- Cha, nếu không thì mời bác cả qua đây bàn bạc một chút đi.
Hắn mặc dù có hai mươi năm của kiếp trước, nhưng liên quan đến chuyện thị phi của giới cao tầng cũng không thể một mình làm chủ, cùng Lưu Thành Thắng bàn bạc một chút là điều rất hợp lý.
- Vậy cũng tốt, vậy chúng ta qua đó cùng bác cả con bàn bạc một chút.
Lưu Thành Gia rất quyết đoán, lập tức đứng dậy.
Vào lúc này, cánh cửa của gian phòng bị đẩy ra, một người bước vào, đó là Lưu Thành Thắng.
- Thành Gia, hội nghị lần này làm rõ ràng rồi tham gia vẫn không muộn.
Lưu Thành Thắng sau khi đẩy cửa vào, câu đầu tiên nói là câu này.
Cha con Lưu Thành Gia nhìn nhau ngạc nhiên. Lưu Thành Gia ngạc nhiên chính là vì kiến thức chính trị của Lưu Vĩ Hồng không thua gì Lưu Thành Thắng, Lưu Vĩ Hồng ngạc nhiên tất nhiên là vì sự nhạy bén của Lưu Thành Thắng. Hắn dù sao biết được trước cũng nhờ có kiếp trước, nhưng Lưu Thành Thắng thì thuần túy chỉ chiếu theo tình thế phân tích được mà nói, không hề có khả năng biết trước. Về mặt chính trị cao tầng mà nói, trực giác của Lưu Vĩ Hồng còn phải chờ tiến thêm một bước.
- Anh cả, mời ngồi!
Lưu Thành Gia bước lên phía trước nói.
Lưu Thành Thắng gật gật đầu, ngồi xuống sô pha, Lưu Vĩ Hồng dâng trà mời bác.
- Anh cả, vừa nãy Vĩ Hồng cũng nói, không nên tùy tiện đến tham gia hội nghị này, cha con em đang tính qua tìm anh bàn bạc.
Chờ Lưu Thành Thắng ngồi xuống xong, Lưu Thành Gia liền nói.
Hai hàng lông mày của Lưu Thành Thắng giương lên, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, nói:- Vĩ Hồng, cháu cũng có suy nghĩ này?
- Đúng vậy, bác cả, cháu cảm thấy hội nghị này hơi kỳ quái, thời điểm không đúng, địa điểm cũng không đúng...Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp, lập tức đưa ý kiến của chính mình tỉ mỉ thuật lại một lần, nói:- Cho nên cháu cảm thấy phải làm rõ ràng rồi mới quyết định.
Lưu Thành Thắng nhìn Lưu Vĩ Hồng thật lâu, liếc mắt một cái, thật sự không thể tưởng được đứa cháu này không ngờ lại có tầm mắt và kiến thức như vậy, hơi trầm tư sau đó chậm rãi gật đầu, nói:- Vĩ Hồng, cái này cháu phân tích rất có lý. Hội nghị này, không thể tùy tiện tham gia. Thành Gia, chú lập tức tìm hiểu một chút xem sao.
- Vâng, để em gọi điện thoại!
Thấy thái độ của Lưu Thành Thắng thế này, Lưu Thành Gia tất nhiên không hề giữ thái độ kiên trì phải đi tham gia hội nghị, lập tức cầm ống nghe lên.
Lưu Thành Thắng đưa chén trà lên uống, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua mặt của Lưu Vĩ Hồng, thần sắc rất hài lòng.