QUAN GIA

Buổi chiều, sau giờ tan tầm, Hùng Quang Vinh ngồi ở sofa rầu rĩ hút thuộc. Trương Diệu Nga ở trong bếp, vừa xào rau vừa nói chuyện với Hùng Quang Vinh.

- À, hôm trước bảo anh đi gặp Chủ nhiệm Long ở Ủy ban xây dựng, rốt cuộc anh có đi không?

Trương Diệu Nga nhanh tay trở miếng thịt trong chảo.

Hùng Quang Vinh đáp:

- Đi, chuyện đại sự của em, có thể không đi sao?

- Vậy thì hắn ta nói như thế nào?

Nhắc đến chuyện này, Hùng Quang Vinh cũng rất buồn bực nói:

- Y có thể nói thế nào, còn không phải lên giọng quan lớn với anh à? Nói cái gì là nhân viên của Ủy ban xây dựng bọn họ đã biên chế đầy đủ, tạm thời không còn chỗ trống.

- Phì, hiện tại thì đơn vị nào mà không kín hết chỗ? Nhưng không đơn vị nào là không nhận người. Em nghĩ anh ta chính là ngại chúng ta đưa lễ quá ít. Bằng không thì có kiểu nói chuyện như vậy sao? Nói thế nào thì trước kia anh ta cũng là đồng nghiệp của anh. Bây giờ ngon rồi thì trở mặt sao?

Trương Diệu Nga lập tức không hài lòng nói.

- Cũng không phải người ta có ý tứ này. Anh đến thì cậu ấy cũng rất khách khí mà.

- Cái gì khách khí? Không phải là đột nhiên mời anh vào uống rượu à? Trong vòng hai năm, chúng ta cũng đã đưa cho anh ta không ít tiền mặt, ước chừng cũng hơn một ngàn rồi. Nói đến rượu mình biếu thì anh ta cũng đủ để tắm luôn. Vậy thì anh ta còn cần cái gì nữa?

- Ái chà, chuyện này cũng không phải một mình lão Long có thể hỗ trợ được. Mấu chốt ở chỗ em là cán bộ biên chế, chứ không phải viên chức biên chế. Cán bộ phải điều động, thủ tục rườm rà nhiều lắm. Lão Long nói cũng không thể biết chắc Ban tổ chức bên kia sẽ gật đầu. Chu Vân Đan là ai em cũng không biết. Anh và anh ta cũng chẳng có giao tình gì, làm sao mà giao thiệp chứ?

Hùng Quang Vinh kỳ thật không muốn bàn luận đến chuyện này. Chỉ có điều là Trương Diệu Nga đã hỏi thì y không dám không trả lời.

- Em mặc kệ, anh phải làm tốt chuyện này. Ở khu Giáp Sơn này, em cũng không muốn ở lại đây thêm một ngày. Em đã nói với anh, sau này con chúng ta phải học ở huyện. Đó là chuyện đại sự cả đời. Chúng ta cứ cả đời chôn chân tại cái vùng đất chim không thèm ị này, chẳng lẽ con mình cũng phải như vậy sao? Anh muốn con giống anh, cả đời không có tiền đồ?

Trương Diệu Nga tức giận, vứt bỏ xoong, nồi, từ trong bếp chạy ra lớn tiếng với Hùng Quang Vinh.

Trương Diệu Nga và Tiết Chí Dân giống nhau, suốt ngày nghĩ đến những chuyện cao xa, chính là làm thế nào để rời khỏi mảnh đất nghèo khó này. Cô ta rất muốn đến thành thị để sinh sống. Chẳng qua Tiết Chí Dân đem ý tưởng này giấu trong lòng, còn cô thì lại biểu lộ ra ngoài. Cô dù sao thì cũng là nữ đồng chí, cũng không sợ người khác sẽ nói cô không lo công việc của mình.

- Em tức giận với anh làm gì? Việc này cũng không phải do anh định đoạt.

Hùng Quang Vinh cũng có chút tức giận, nói thẳng một câu.

Nhìn thấy Hùng Quang Vinh không ngờ còn dám tranh luận với mình, Trương Diệu Nga hai tay chống nạnh, chuẩn bị lên tiếng quở trách thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Ai vậy?

Trương Diệu Nga tức giận hỏi.

- Chị dâu à, là tôi đây. Chủ tịch khu Hùng có ở đó không?

Ngoài cửa truyền đến giọng nam trầm ấm của Lưu Vĩ Hồng.

- Ái chà, là Bí thư Lưu à. Anh Hùng đang ở nhà ạ. Mau mời vào.

Trương Diệu Nga lập tức thay đổi nét mặt, nở nụ cười thật tươi, rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa, liên tiếp chào hỏi.

Hùng Quang Vinh cũng đứng dậy, cười ha hả.

Lưu Vĩ Hồng bước nhanh vào cửa, trong tay cầm một bình rượu Ngũ Lương đặt lên trên bàn nói:

- Chị dâu, hôm nay tôi không dự định ăn cơm ngoài căn tin, muốn ăn nhờ một bữa cơm nhà chị, uống với Chủ tịch khu một chút rượu.

- Ôi, Bí thư muốn đến ăn cơm lúc nào cũng được, còn mang theo rượu để làm gì?

Trương Diệu Nga lập tức nói.

- Haha, rượu này là của một người bạn ở Bắc Kinh cho tôi. Tôi biết Chủ tịch khu Hùng thích rượu, nên thuận tiện mang đến đây dùng cơm chung.

- Mời cậu ngồi, tôi đi xào rau. Bí thư Lưu này, thật xin lỗi, không biết cậu đến nên đồ ăn...

- Chị dâu, chị đừng quá khách khí như vậy. Mọi người ăn cái gì, thì tôi ăn cái nấy. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp với nhau mà.

Lưu Vĩ Hồng tươi cười nói.

- Được, được, mời cậu ngồi. Anh Hùng, rót cho Bí thư Lưu tách trà.

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống bàn ăn, Hùng Quang Vinh tự mình rót cho hắn một tách trà. Trương Diệu Nga thì tay chân lanh lẹ, tiếp tục trở miếng thịt trong bếp, rồi lại chiên thêm trứng gà, luộc thêm ít rau rồi bưng tất cả ra ngoài. Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, ăn như vầy cũng phong phú lắm rồi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng tự tay mở bình rượu ngũ lương, rót đầy ba cái ly.

Trương Diệu Nga tuy rằng là nữ đồng chí, nhưng thân là cán bộ, cũng có thể uống được rượu. Nghe nói tửu lượng cũng không kém. Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải đối xử bình đẳng chứ.

Hương thơm của rượu ngũ lương tràn ngập cả căn phòng.

Trương Diệu Nga hít sâu một hơi, cười nói:

- Bí thư Lưu không hổ danh là từ Bắc Kinh đến, rượu ngũ lương này quả thật là rượu thật.

Khi đó thì sản lượng của rượu ngũ lương không nhiều bằng đời sau. Không cần nói ở các nơi hẻo lánh, cho dù ở huyện Lâm Khánh cũng khó mà có được rượu ngũ lương chính tông. Rượu ngũ lương giả mạo có không ít. Trương Diệu Nga vừa ngửi thấy thì có thể phân rõ thật giả, đúng là trình độ nhận biết rượu quá cao.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đối với rượu, tôi kỳ thật không phải trong nghề. Chị dâu đã nói nó thật thì khẳng định nó là thật.

- Rượu thật chính là rượu không giả. Bí thư Lưu, chúng tôi kính cậu một ly.

Trương Diệu Nga hướng về Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên. Hùng Quang Vinh tự nhiên phải "phụ xướng phu tùy" (vợ làm gì, chồng cũng làm theo), cũng vội vàng giơ chén rượu lên.

- Chủ tịch khu, chị dâu, chúng ta ba người đều là đồng nghiệp lẫn nhau, cũng đừng nên khách khí như vậy. Sau ly này thì mọi người tùy ý, thế nào?

Lưu Vĩ Hồng nâng ly lên, không vội chạm ly, cười nói.

Không đợi Hùng Quang Vinh lên tiếng, Trương Diệu Nga đã cười hì hì nói:

- Cậu là Bí thư, là nhận vật số một. Tất cả đều nghe lời cậu.

Trương Diệu Nga từ đầu đến cuối không muốn Hùng Quang Vinh đối đầu với Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ cô ta biết mạng lưới quan hệ của Lưu Vĩ Hồng ở tỉnh và ở thủ đô như thế nào nên càng không có ý niệm đó trong đầu. Cứ việc mạng lưới quan hệ của Lưu Vĩ Hồng không rõ ràng lắm nhưng hắn có thể một hơi có được một triệu từ trên đưa xuống thì quả thật không hề tầm thường.

Trước kia, cô ta nghĩ Lưu Vĩ Hồng chỉ là con cháu bình thường ở Bắc Kinh. Nhưng hiện tại, xem ra là mười phần sai. Nếu con cháu gia đình bình thường thì sẽ không có khả năng lớn đến như vậy.

Lưu Vĩ Hồng giơ cao cái ly, cụng một cái với hai người kia, rồi uống cạn một hơi. Kế tiếp, quả nhiên là như những gì Trương Diệu Nga đã nói, hết thảy đều nghe theo nhân vật số một. Lưu Vĩ Hồng không uống rượu, bọn họ cũng không kính rượu, chỉ tùy ý uống mà thôi.

Sau khi uống mấy ly rượu ngũ lương, khuôn mặt của Trương Diệu Nga đỏ ửng lên, nói:

- Bí thư Lưu, cậu có thể kiếm được một triệu một cách nhanh chóng thì quả thật là rất giỏi. Chúng tôi ở khu Giáp Sơn cũng chưa từng gặp qua Bí thư nào lợi hại như cậu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, khoát tay nói:

- Cũng là may mắn thôi. Quốc gia thường xuyên ủng hộ rất lớn cho những địa khu nghèo khó. Chủ tịch khu, cuộc họp chiều nay sẽ thực hiện như thế nào, tôi nghĩ chúng ta nên thương lượng lại một chút. Sự việc nếu định đến nước này thì không thể buông ra được. Chúng ta phải nhanh chóng thực hiện nó.

Tôi nghĩ rằng khoản tiền kia sẽ nhanh chóng về đến đây.

- Bí thư Lưu, có thật là không thiếu một đồng nào không?

Hùng Quang Vinh hỏi, trong lòng có chút không tin. Thật sự là những năm gần đây chưa từng thấy qua số tiền nhiều như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cười thản nhiên nói:

- Chủ tịch khu không cần phải lo lắng, khẳng định là không ít đâu. Hiện tại, điều mà chúng ta quan tâm là dùng số tiền này như thế nào cho tốt, phát huy hiệu quả một cách lớn nhất. Nhà máy chế biến thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc, anh xem ai là người phụ trách thích hợp nhất? Yêu cầu cơ bản của tôi, đồng chí phụ trách này chủ yếu là phụ trách quan hệ phối hợp. Những sự việc bên trong hai nhà máy này, nhất là nghiệp vụ sản xuất thì còn cần người am hiểu công việc đến quản lý. Cán bộ của chúng ta trước kia chưa từng làm qua việc quản lý xí nghiệp này. Cho nên để làm công việc này thì đa số là người ngoài ngành. Nếu lãnh đạo không tốt thì nhà máy sẽ hoạt động không có hiệu quả.

Hùng Quang Vinh gật đầu nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Lưu, quả thật không thể để cho người bình thường quản lý được.

- Ngoài ra thì đồng chí này còn phải làm việc rất cẩn thận, phẩm đức cũng phải được suy xét, Dù sao thì một triệu cũng không phải là số tiền nhỏ. Chúng ta đã bỏ số tiền này ra mà lại không làm tốt thì một triệu vất vả mới mang về được thì đổ sông đổ biển hết.

- Bí thư Lưu nói rất đúng. Quả thật không thể để một người tay chân không sạch sẽ quản số tiền này được.

Trương Diệu Nga lại lên tiếng trước Hùng Quang Vinh. Cô nghĩ rằng, nếu mạng lưới của Lưu Vĩ Hồng lợi hại như vậy thì nói không chừng về sau, chuyện mình có thể làm việc ở thị trấn còn phải mời hắn hỗ trợ nhiều. Đương nhiên, bây giờ còn là thời kỳ li hợp, tình cảm giữa đôi bên vẫn chưa khắng khít lắm, tạm thời vẫn chưa thể tùy tiện đề cập đến chuyện này, nếu không sẽ nếm mùi thất bại. Nhưng "giai đoạn chuẩn bị trước" khẳng định là phải làm.

- Thứ ba, tôi nghĩ phải chọn một người khá điềm đạm, chín chắn để làm công việc này. Chủ tịch khu đối với cán bộ khu thì quen thuộc hơn tôi. Anh xem ai là người thích hợp nhất?

Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn, thành khẩn nói.

Nếu muốn đạt được sự hỗ trợ từ người khác thì trước hết phải tỏ vẻ thành khẩn.

Hùng Quang Vinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư Lưu, cậu xem nếu để Bí thư Tiết quản lý công việc này như thế nào? Anh ta tuy rằng quản lý về Đảng và quần chúng nhưng cơ quan chúng ta là một cơ quan nhỏ, thì chức như vậy cũng nhỏ. Bí thư Tiết tuổi cũng khá lớn. Như vậy cũng khá là điềm đạm, chín chắn, rất phù hợp với các yêu cầu của Bí thư Lưu nêu ra.

Trương Diệu Nga liền trừng mắt với Hùng Quang Vinh một cái, dường như đang trách y không nên đề cử người này. Đây là một công việc béo bở, vô duyên vô cớ sao lại đưa cho Tiết Chí Dân? Giao tình giữa nhà mình với lão Tiết không sâu đậm đến mức tiến cử ông ta như vậy.

Hùng Quang Vinh lại làm bộ như không phát hiện. Kỳ thật thì y cố tình giới thiệu Tiết Chí Dân là cũng có ý trong đó. Tiết Chí Dân vẫn đang mưu cầu được chuyển đi, trong khi Trương Diệu Nga lại cũng muốn như vậy. Nếu chẳng may, Tiết Chí Dân được điều đi trước thì việc điều động đối với Trương Diệu Nga sẽ càng khó khăn hơn. Không thể một đám cán bộ ở khu Giáp Sơn lại nhồi nhét hết lên thị trấn.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói:

- Ý tưởng của Chủ tịch khu thật ra cũng hợp với ý của tôi. Tôi nghĩ người thích hợp chính là lão Tiết.

Bình luận

Truyện đang đọc