QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1074: Thẩm vấn Hàn Vĩnh Quang

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

“Két…”

Cánh cửa sắt nặng nề của trại tạm giam Cục Công an thành phố An Bắc thông với phòng thẩm vấn chậm rãi mở ra.

Trại tạm giam Cục Công an thành phố An Bắc vẫn là nhà giam kiểu cũ, thấp bé tối tăm, sàn xi măng gồ ghề, khiến mỗi một người đi vào đều cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Hàn Vĩnh Quang mang xiềng chân còng tay, đùi phải bị thương, chậm rãi lê về phía trước. Mỗi bước đi, xích sắt kéo trên nền xi măng tạo ra một âm thanh ghê rợn, làm người ta không thể tránh khỏi có cảm giác nặng nề.

Trong nháy mắt đã đến giữa tháng 8. Hàn Vĩnh Quang đã xuất viện Bệnh viện nhân dân thành phố An Bắc. Bị bắn bằng súng K64, khoảng cách lại không xa, đùi phải Hàn Vĩnh Quang bị thương đã trải qua giải phẫu trị liệu, cơ bản đã khỏi hẳn. Động tác què quặt này, là do Hàn Vĩnh Quang giả vờ, hy vọng có thể lấy được chút thông cảm của nhân viên chủ thẩm.

Hàn thất gia uy chấn An Bắc, bề ngoài luôn nói nghĩa khí, trên thực tế lại vô cùng gian xảo, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng sử dụng cả. Nếu không, chỉ dựa vào liều mạng giết người, có thể không làm ra được “cơ nghiệp” to đến như vậy. Những tên bình thường lăn lộn trong xã hội, đùa giỡn hoành hành, chỉ biết chém người, bình thường đều là vậy hy sinh của lão Đại, và thường là kẻ chết nhanh nhất.

Chỉ có gian tà như Hàn Vĩnh Quang mới có thể làm được vị trí lão Đại.

Từ sau khi bị bắt, gần như mỗi ngày Hàn Vĩnh Quang đều được thẩm vấn, chỉ có mấy ngày giải phẫu ở Bệnh viện nhân dân thành phố An Bắc thì mới không ai thẩm vấn gã.

Hàn Vĩnh Quang vừa bước về trước dưới sự áp giải của cảnh sát có vũ trang, vừa nghĩ ngợi, không biết hôm nay cảnh sát sẽ hỏi gã nội dung gì. Hàn Vĩnh Quang có kinh ngiệm phong phú về phản điều tra, mười ngày qua, cảnh sát không có được bao nhiêu tư liệu có ích.

Nhưng Hàn Vĩnh Quang cũng biết, như thế cũng chỉ là phí công giãy dụa.

Mấy ngày nay, trại tạm giam Cục Công an thành phố An Bắc đều chật ních người, tất cả đều là anh em của gã. Dựa vào tin tức từ dấu hiệu bí mật truyền đến, Hàn Vĩnh Quang biết được, Bát đại kim cương, thủ hạ của gã đã bị tóm hết bảy, chỉ có một tên may mắn trốn thoát. Đó nhờ lúc phát sinh vụ án, tên đó vừa lúc đi ra ngoài, không ở trong thành phố An Bắc, bằng không cũng chạy không thoát.

Nghe nói lần này trên tỉnh điều động hai ba ngàn binh sĩ, chẳng những là cảnh sát và cảnh sát có vũ trang, mà thậm chí còn điều động cả bộ đội tham gia hành động bắt giữ. Thật sự cần bắt giữ rất nhiều thành viên cốt cán của băng đảng lưu manh, không thể không điều động hai ba ngàn binh sĩ, đảm bảo hình thành ưu thế tuyệt đối về nhân lực với bọn lưu manh.

Hàn Vĩnh Quang hiểu rõ, “vương quốc ngầm” mà gã khổ công tổ chức hơn mười năm ở thành phố An Bắc đã xong đời.

Chính phủ hoặc là không động đến anh, còn một khi động vào, bất kể thế lực đen tối như thế nào, cũng chỉ như châu chấu sau mùa thu mà thôi. Một trận gió thu ập tới, tất cả lá rụng đều được quét đi sạch sẽ.

Kéo dài thế này, có lẽ muốn Hàn Vĩnh Quang sẽ dễ dàng đi vào khuôn phép. Dù sao cũng chỉ còn con đường chết, nhưng vẫn thấy đám cảnh sát này quá buồn nôn.

Chẳng lẽ đã đến lúc Hàn thất gia mình dễ bị bắt chẹt như vậy?

Muốn giết tao cũng được, nhưng muốn tao ngoan ngoãn phối hợp thì không có cửa đâu.

- Vào đi!

Đến trước gian phòng thẩm vấn, chiến sĩ cảnh sát vũ trang trẻ tuổi đẩy mạnh Hàn Vĩnh Quang một phen, không chút khách khí.

Hàn Vĩnh Quang dùng ánh mắt hung hăng ngày trước liếc nhìn anh cảnh sát vũ trang, ánh mắt vô cùng ác độc.

Anh cảnh sát vũ trang cũng chẳng thèm để ý.

Hàn Vĩnh Quang trước đây cũng là khách quen của trại tạm giam, hiểu rất rõ, bình thường thẩm vấn, đều là cảnh sát đến trại tạm giam để hỏi. Nhưng lần này, từ lúc gã bị bắt đến khi vào trại tạm giam, dường như cả trại tạm giam này đều được cảnh sát có vũ trang tiếp quản. Trước mỗi một phòng giam đều có cảnh sát vũ trang hạng nặng đứng gác. Cảnh sát trong trại tạm giam giờ chỉ đóng vai phụ.

Tất nhiên là vì lần này bắt giữ quá nhiều người, trong đó có không ít người vốn là cảnh sát của Cục Cảnh sát thành phố An Bắc. Vì phòng ngừa sự thông cung lẫn nhau giữa các tội phạm, nên toàn bộ cảnh sát vũ trang tiếp nhận quyền quản lý giám sát trại tạm giam.

Có lẽ từng cảnh sát Cục Công an thành phố An Bắc đều đã nghe đến uy danh hiển hách của Hàn thất gia. Dù hiện giờ xem như Hàn thất gia “gặp rủi ro”, nhưng có lẽ cũng không ai dám thô lỗ với gã. Nhưng hai vị cảnh sát vũ trang này, hiển nhiên không biết rõ vị Hàn thất gia này là thần thánh phương nào, tự nhiên không cần đối xử đặc biệt với gã. Không thuận tay quất cho gã một báng súng, xem như đã khách khí với gã lắm rồi.

Trong nháy mắt tiến vào phòng thẩm vấn, Hàn Vĩnh Quang hơi nheo nheo mắt, dường như không thích ứng lắm với ánh sáng. Trong trại tạm giam lúc nào cũng âm u, khó thấy được mặt trời.

- Ngồi xuống!

Hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang áp giải gã kéo Hàn Vĩnh Quang qua ghế thẩm vấn, ấn thật mạnh xuống hai vai gã.

- Cậu em này, cậu rất thô lỗ.

Hàn Vĩnh Quang nhìn chiến sĩ cảnh sát vũ trang, trong mắt lại xuất hiện tia nhìn ác độc, nhưng miệng lại nói những lời cao nhã:

- Nếu như trước kia, tôi bảo đảm cánh tay này của cậu ngày mai không thấy được mặt trời.

- Mẹ mày đồ chó má thối tha! Mày chỉ là một tên trùm lưu manh, lại tự xem mình là một nhân vật. Nói ày biết, lúc bắn mày, tao sẽ xin với cấp trên để tự tay bắn chết mày. Tao cũng có thể cam đoan với mày, tuyệt đối chỉ một phát súng là trúng sọ, để mẹ mày còn không nhận ra mày nữa.

Chiến sĩ cảnh sát vũ trang giận tím mặt, gõ vào đầu gã thật mạnh, phẫn nộ quát.

Xem ra anh chiến sĩ cảnh sát vũ trang trẻ tuổi này cũng có tính nóng như lửa.

Hàn Vĩnh Quang run lên, dường như giờ mới nhận ra rằng hiện giờ mình không còn là Trấn Quan Đông của “Chú rể mỗi đêm” nữa, mà giờ đã là tù nhân rồi.

- Tiểu đồng chí, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cậu. Tôi sẽ xin giúp cậu, lúc chấp hành án tử hình, cho cậu đích thân bắn chết gã.

Một cán bộ ngồi giữa vị trí thẩm vấn, khẽ đập bàn, cao giọng nói, trong giọng nói tràn đầy ý tán thưởng, dường như vô cùng thích thú với anh chiến sĩ cảnh sát vũ trang trẻ tuổi này.

- Dạ, cám ơn thủ trưởng.

Anh chiến sĩ cảnh sát vũ trang cao giọng đáp.

Hàn Vĩnh Quang cả kinh, nheo hai mắt lại, nhìn về bàn thẩm vấn.

Có ba người ngồi trên đài thẩm vấn. Kỳ quái là cả ba người này đều không mặc trang phục cảnh sát, chỉ mặc thường phục. Vị mới nói chuyện vừa rồi khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, diện mạo cũng không có vẻ gì hung ác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

- Hàn Vĩnh Quang, tự giới thiệu một chút. Tôi họ Long, nguyên là Chi đội trưởng Chi đội một Trung đoàn trị an Sở Công an Ttỉnh Sở Nam, đương nhiệm Trưởng phòng Giám sát 2 Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện. Vị này họ Liễu, là phó Trưởng phòng Giám sát 2, vị này họ Chu, cũng là đồng sự của tôi.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa đài thẩm vấn kia thong thả tự giới thiệu với Hàn Vĩnh Quang.

Không thể nghi ngờ gì nữa, vị này chính là Long Vũ Hiên.

Hai mắt Hàn Vĩnh Quang hơi nheo lại, kinh ngạc nói:

- Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước? Các anh đều là thủ hạ của Lưu Vĩ Hồng sao?

Long Vũ Hiên thản nhiên nói:

- Anh cũng biết Phó Cục trưởng Lưu sao?

Hàn Vĩnh Quang khẽ mỉm cười.

Gã có thể không biết sao? Lưu Vĩ Hồng vừa đến Liêu Trung thì đã có người báo cáo tình hình với gã. Chỉ là Hàn Vĩnh Quang không để ý tới thôi, cũng không chủ động đón tiếp Phó Cục trưởng Lưu. Bằng không sẽ không chạm trán ở khách sạn Xuân Thành. Hiện giờ, vùi thây trong nhà tù, tay chân bị xiềng xích, Hàn Vĩnh Quang đương nhiên biết mình đã đắc tội với một vị tôn thần nào rồi.

- Trưởng phòng Long, tuy tôi không rõ các anh là đơn vị gì, nhưng dường như các anh không phải cảnh sát? Không phải công an, không phải nhân viên kiểm sát hay tòa án, dựa vào cái gì mà đến đây thẩm vấn tôi?

Lập tức, Hàn Vĩnh Quang bèn kiêu căng nói.

Làm “nhất ca” của đám lưu manh ở An Bắc, Hàn Vĩnh Quang cũng có hiểu biết về cơ cấu hệ thống chính trị pháp luật.

- Vì tôi muốn đến thẩm vấn anh.

Long Vũ Hiên thản nhiên đáp.

Câu trả lời này còn vênh váo hơn.

Anh không cần quan m đến thân phận của tôi là gì, chỉ cần tôi muốn đến thẩm vấn anh, thì tôi có thể đến, không ai ngăn cản được.

- Ha ha, anh muốn đến thẩm vấn thì anh có thể đến, đó là quyền của anh. Nhưng có cần phải trả lời câu hỏi của anh hay không lại là tự do của tôi. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi không muốn nói chuyện với các anh.

Được một lúc, Hàn Vĩnh Quang cười nhạt, khinh thường nói.

- Hàn Vĩnh Quang, tôi biết được tâm trạng của anh hiện giờ. Anh định phá hết mọi thứ chứ gì?

Hàn Vĩnh Quang lạnh lùng “hừ” một tiếng, ngẩn đầu nhìn lên trần nhà.

- Nói thật đi!

Chiến sĩ cảnh sát vũ trang có vẻ bực dọc, tiện tay đẩy đầu gã, bắt gã đối mặt với Long Vũ Hiên.

- Cậu phải chú ý đến tôi một chút!

Hàn Vĩnh Quang phát hỏa, hai mắt long lên.

- Cậu còn đụng đến tôi, tôi tố cáo cậu tội tra tấn bức cung.

Trong phòng thẩm vấn được phát ra một trận cười vang. Long Vũ Hiên vừa cười vừa lắc đầu, nói:

- Hàn Vĩnh Quang, Hàn thất gia, xem ra tôi thật sự đánh giá anh quá cao rồi. Ban đầu tôi còn cho rằng anh là một người thông minh. Giờ xem ra, anh cũng chỉ có trình độ của một tên côn đồ, không đáng cười.

- Ha ha…cảm ơn. Trưởng phòng Long, anh là người thông minh, nhưng có lẽ anh cũng đánh giá mình quá cao. Chiêu khích tướng này của anh, không cần dùng với tôi đâu. Tôi đã nói rồi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, không muốn nói gì cả. Mấy vị không cần uổng phí công sức, xin trở về đi.

Hàn Vĩnh Quang cười lạnh nói, lắc lư người.

- Phép khích tướng? Hừ hừ, Hàn thất gia, anh thật xem mình là một nhân vật sao?

Long Vũ Hiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường, nói:

- Hàn Vĩnh Quang, nói thật cho anh biết, anh không có tư cách khiến tôi phải dùng phép khích tướng này. Tôi hôm nay tới đây là muốn làm rõ vấn đề phá sản đóng cửa của Nhà máy cơ khí hạng nặng số hai và Nhà máy nồi hơi Huy Thánh của thành phố An Bắc. Anh phải thành thật cho tôi biết.

- Ồ, theo ý này, thì tôi không nói thật thì không được rồi sao? Nếu tôi không thành thật thì phải tự gánh lấy hậu quả, có phải thế không?

Hàn Vĩnh Quang cười ha hả, trong tiếng cười đầy vẻ châm chọc, không chút kiêng nể.

- Trưởng phòng Long, anh có thể hiểu được người khác, nhưng anh cũng đừng ngàn vạn lần nói cho tôi biết, chỉ cần tôi nói thật, thì có thể được khoan hồng, có thể xử nhẹ một chút… Ha ha ha, cười đến chết người, ha ha ha…

Lần này, Long Vũ Hiên cũng không cản gã, chỉ lạnh lùng nhìn gã, để gã cười to không ngừng.

- Hàn Vĩnh Quang, cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì tôi cho phép anh gọi một cuộc điện thoại.

Đợi Hàn Vĩnh Quang cười xong, Long Vũ Hiên mới ung dung nói.

- Gọi điện thoại? Anh có ý gì?

Hàn Vĩnh Quang hơi hoang mang.

Long Vũ Hiên cũng không nói gì, cầm lấy điện thoại bắt đầu quay số, chậm rãi bước đến cạnh Hàn Vĩnh Quang đưa điện thoại đến trước mặt gã, thản nhiên nói:

- Nói mấy câu với vợ con đi.

Bình luận

Truyện đang đọc