QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1200: Thượng tá Vương.

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Còn chưa tới giờ tan ca, Vương Nhị Ca đã tới Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Hôm nay Vương Thiện mặc một bộ trang phục màu trắng nhã nhặn, còn đeo một cặp kính vàng, nhìn qua dáng vẻ nhã nhặn, lập tức biến thành người có học, còn có vẻ đặc biệt trẻ tuổi. Đong đưa đi tới văn phòng Phó cục trưởng Lưu.

- Khải Hoa, Phó cục trưởng Lưu đâu, ở bên trong à?

Vương Nhị Ca lắc lư đứng trước mặt Trần Khải Hoa, cười hỏi.

Chức vụ của Trần Khải Hoa đường đường là cán bộ cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, cán bộ cùng chức với anh ta, ở cục Giám sát còn có hai vị, kỳ thật chính là ba vị thư ký chuyên trách của Phó cục trưởng, chỉ có điều không treo cái biển thư ký mà thôi.

Cấp trên có văn kiện quy định, cán bộ cơ quan các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cấp Vụ, Cục cũng không xứng đáng có thư ký chuyên trách. Nhưng văn kiện này, cho tới nay đều bị “Khinh bỉ”, không ai thật sự tuân thủ.

Không có thư ký, không có lái xe, còn gọi gì là lãnh đạo?

Chày gỗ chứ!

Trần Khải Hoa hoảng sợ, lúc này mới nhận ra, không ngờ vị bảnh bao trước mắt, không ngờ là Vương Nhị Gia? Trần Khải Hoa đi theo Lưu Vĩ Hồng, quả thật gặp qua Vương Thiện vài lần, chỉ có điều không nghĩ tới, Vương Thiện sẽ xuất hiện trước mặt anh ta với hình tượng này.

- A, Vương Nhị Ca... Phó cục trưởng Lưu ở đây, tôi đi thông báo.

Trần Khải Hoa trố mắt một chút, vội nói.

Vương Thiện cười nói:

- Còn đi cái khỉ gì, thông báo cái gì? Tự tôi đi vào không được sao. Chẳng lẽ Lưu Nhị còn có thể giấu cô bé xinh đẹp nào trong phòng làm việc?

Trần Khải Hoa lại ngây ngẩn cả người, thực không biết nên trả lời những lời này của Vương Thiện như thế nào.

Cũng may Vương Thiện không tính bắt anh ta trả lời, lập tức đẩy cửa ra, đi vào, hét lớn:

- Lưu Nhị, văn phòng anh có giấu cô bé nào sao?

Phó cục trưởng Lưu đang dựa vào bàn xem văn kiện không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức nhướn mày, kinh ngạc nói:

- Thượng tá Vương? Là anh sao?

Phó cục trưởng Lưu gọi danh Thượng tá, cũng không phải là gọi tùy tiện, thân phận thật sự của Vương Thiện, thật đúng là phó chủ nhiệm cảnh sát vũ tràng nào đó bộ Chính trị, quân hàm cảnh sát thượng tá chính thức, được đãi ngộ cấp phó soái. Chỉ có điều những gì Vương Thiện làm thường ngày, cho tới bây giờ cũng không khiến người ta liên tưởng đến chức vụ bộ đội của ông ta mà thôi.

Làm đến sĩ quan Thượng tá như Vương Thiện này, phỏng chừng cả thế giới cũng tìm không ra người thứ hai.

- Phó cục trưởng Lưu, bày đặt làm dáng với tôi à!

Vương Thiện trừng mắt, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đi văng chỗ tiếp khách, dựa người ra đằng sau, chân vắt chéo vểnh lên, không ngừng lắc lư.

Trần Khải Hoa cũng không dám chậm trễ, vội vàng không ngừng dâng trà nóng cho Phó chủ nhiệm Vương.

Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi ở sau bàn làm việc, có hứng thú nhìn ông ta từ trên xuống dưới, cười nói:

- Sao thế, hiện tại đang thịnh hành đóng giả thanh niên sao? Trông anh mặc như thế này, trông còn trẻ hơn cả tôi.

- Tôi vốn còn tuổi trẻ mà? Anh không được gọi là tuổi trẻ, anh gọi là miệng còn hôi sữa!

Vương Nhị Ca rất không thích vung tay lên, khinh thường nói.

Thư ký Trần vừa mới đi tới cửa, còn chưa kịp đóng cửa, thiếu chút nữa té xỉu.

Miệng còn hôi sữa!

Đây là Thượng tá Vương đánh giá về Phó cục trưởng Lưu!

Chắc cũng chỉ mỗi Vương Thiện dám nói hươu nói vượn trước mặt Lưu Vĩ Hồng như vậy. Vương Nhị Ca cái đức hạnh này, muốn nói cái gì thì nói cái đó, không ai dọa được ông ta.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cũng không tức giận.

Một Trịnh Hiểu Yến, một Vương Thiện, nói chuyện chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, Lưu Nhị Ca nếu thế mà nổi giận với bọn họ, thì chưa đến vài ngày, đã chết tươi rồi, còn có thể êm đẹp ngồi ở vị trí Phó cục trưởng sao?

- Ha ha, Vương Nhị Ca, tôi cũng là tò mò. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, có thể khiến Vương Nhị Ca lập tức trở nên trẻ trung xinh đẹp như vậy?

Vương Thiện nói:

- Được rồi được rồi, Lưu Nhị, anh cũng đừng ngồi đây tán hươu tán vượn nữa, nhanh lên, thay quần áo, chúng ta ăn cơm trước. Cơm nước xong xem kịch. Tôi nói với anh, lúc này bộ máy kinh kịch Hà Đông có nhiều diễn xuất cá nhân, nghe nói có rất nhiều cô bé xinh đẹp, dáng người đẹp, diện mạo đẹp, giọng hát cũng hay. Chúng ta ngoan ngoãn làm người xem, thưởng thức một chút. Không cần phải ngồi kiệu tám người khiêng gì hết, hay lão quan đi tuần. Bằng không, dọa mọi người sợ, thì không có ý nghĩa gì nữa?

- Hà Đông?

Lưu Vĩ Hồng lặp lại một lần.

Xem ra Trần Bác Vũ thật đúng là liệu sự như thần, vị này, hôm nay quả thật là tới làm thuyết khách.

Kẻ nào lớn mặt như vậy?

- Đúng rồi, Lưu Nhị, anh người hiểu biết, tôi cũng không định gạt anh. Là có bằng hữu muốn gặp mặt anh. Phó cục trưởng Lưu danh tiếng khắp nơi, cực uy phong, người ta muốn nịnh bợ anh. Tôi chỉ là một cái cầu, vắt một sợi dây, hai người có thể chơi thân hay không, không liên quan đến tôi... Ấy ấy, đừng trừng mắt. Tôi nói thật cho anh biết, lần này, là chị dâu tôi bắt tiếp đón, tôi vui thì vui, không vui cũng phải vui. Cái này gọi là không tự chủ được.

Vương Thiện nói liên miên lải nhải, dường như tất cả đều là đương nhiên.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng lại nhíu lại một chút.

Chị dâu Vương Thiện, phu nhân Vương Chấn Bang, nguyên quán quả thật là Hà Đông, ở Hà Đông bên kia có bằng hữu thân thích, rất là hợp tình hợp lý. Vợ Vương Chấn Bang chính miệng bắt Vương Thiện tiếp đón, Vương Thiện quả thật là không tự chủ được.

Lưu Vĩ Hồng có được mấy việc có thể tự chủ nào?

Hắn có thể gọn gàng dứt khoát ném Vương Thiện trở về, không thèm để ý đến y, nhưng đối với Vương Chấn Bang và vợ ông ta, quả quyết không thể chọn dùng cùng một thủ đoạn. Vương Chấn Bang và Hạ Cạnh Cường, Lưu Vĩ Đông đám người nổi danh con cháu đời thứ ba kiệt xuất. Thanh danh so với Phó cục trưởng Lưu hắn còn vang dội gấp ba lần.

- Được rồi, vậy đi gặp mặt. Nói thật với anh, Vương Thiện, việc này xử lý không tiện cho lắm.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, nói.

Với Vương Thiện, từ trước tới nay hắn đều nói thẳng, không quanh co lòng vòng.

- Tôi biết. Nếu không, suốt một hai tháng, tôi sẽ không được yên bình. Suốt ngày, không biết có bao nhiêu rùa khốn khiếp tìm tới cửa, kêu tôi chào hỏi anh, tha được thì tha, bỏ qua cho người ta một lần. Tôi có từng om sòm bên tai anh không? Không có chứ gì! Lưu Nhị, anh hẳn là hiểu được, tôi không phải cái loại thích gây phiền toái cho bằng hữu. Lần này, cũng là hết cách... Được, trước không nói, chờ đến lúc gặp mặt, anh nghe người ta nói một chút rồi nói sau. Không muốn thì không làm, cũng không miễn cưỡng.

Vương Thiện vung tay lên, nói, cũng ra vẻ rất đau đầu.

- Được, vậy đi thôi!

Lưu Vĩ Hồng đi ra khỏi bàn làm việc. Tất nhiên, không làm theo yêu cầu của Vương Thiện đi thay quần áo gì, hắn vốn mặc những thứ chính thức như vậy. Hằng ngày đi làm, Lưu Nhị Ca rất ít khi đồ âu giày da, trừ phi tham gia hội nghị quan trọng.

Mercedes Benz của Vương Thiện chờ ngay dưới nhà, Lưu Vĩ Hồng và ông ta cùng nhau ngồi phía sau. Lý Cường lái chiếc Mercedes-Benz của hắn, đi theo sau.

Thẳng tiến đến khách sạn Côn Luân.

- Lưu Nhị, anh nói với Hồ Ngạn Bác một tiếng, về sau, đừng gây phiền toái cho Vạn Hưng Quốc. Vạn Hưng Quốc này, kỳ thật vẫn khá biết điều. Người ta muốn mở khách sạn, kiếm miếng cơm ăn, cũng không dễ dàng.

Rõ ràng vừa nhìn thấy khách sạn Côn Luân, Vương Thiện liền thuận miệng nói.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút buồn cười.

Trong miệng, muốn mở khách sạn bốn sao, mà chỉ để kiếm miếng cơm ăn, thật không biết cần bao nhiêu gia sản, mới xưng được là “Trình độ bậc trung thường thường”. Tuy nhiên so với tài sản của Vương Thiện, Vạn Hưng Quốc thật đúng là không thể sánh bằng.

Sản phẩm VCD của Tập đoàn điện tử Thiên Yến, sớm đã đưa ra thị trường.

Hoàn toàn dựa vào sắp xếp lúc đầu của Lưu Vĩ Hồng, vừa ra tay đã thấy không tầm thường, giống như Lưu Vĩ Hồng lúc trước đã lường trước như vậy, Thiên Yến tức thì chiếm trước gần như toàn bộ số định mức thị trường, tiêu thụ tăng mạnh, hai nhà xưởng ở thành phố Ngọc Lan và Cửu An toàn lực khởi công, cũng cung không đủ cầu. Với tốc độ phát triển này, nhiều nhất là một năm, tiền đầu tư lúc đầu có thể thu hồi toàn bộ, sau này, tất cả đều là lợi nhuận.

Chờ Tập đoàn Thiên Yến hoàn toàn phát triển, chỉ một dự án này, Vương Thiện sẽ thu về hàng tỉ, ngồi ở nhà không cần làm gì, từng xấp từng xấp tiền mặt tựa như hạt mưa từ không trung rơi xuống, trong chốc lát đã ngập đầy nhà.

Mà inte, cũng có tốc độ phát triển kinh người. Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện hợp tác mở công ty inte Tân Triều, sau mấy năm, cũng nhất định sẽ trưởng thành làm nghiệp lớn, tiền vào như nước biển. Vương Thiện cho dù không muốn, của cải cũng sẽ tự động tự giác chạy theo ông ta, đẩy đi cũng không được.

Con bươm bướm vỗ cánh Lưu Nhị Ca xúi giục người ra, người khác không nói, đám người Vân Vũ Thường, Vương Thiện, Lý Hâm, Trịnh Hiểu Yến, Đường Thu Diệp, thật sự được lợi không phải ít, trở thành tỉ phú, là tất nhiên.

- Sao, Ngạn Bác gây phiền toái cho Vạn Hưng Quốc sao?

Lưu Vĩ Hồng hơi khó hiểu hỏi han.

Lẽ ra, Hồ Ngạn Bác không phải người không phóng khoáng như vậy.

- Không có. Chỉ là Vạn Hưng Quốc lo lắng thôi, tôi cũng tiện miệng nói với anh. Nếu được, bảo Hồ Ngạn Bác đưa bạn gái, đến khách sạn Côn Luân ăn bữa cơm, để Vạn Hưng Quốc hoàn toàn yên tâm. Lưu Nhị, sống trên đời, ai mà không phải dựa vào bằng hữu. Nhiều bằng hữu không phải là chuyện xấu, có đúng hay không?

Vương Nhị ca lại bắt đầu ca tụng cách đối nhân xử thế của ông ta, gì là triết học nhân sinh nhất định phải dựa vào bằng hữu xử sự có nghĩa khí.

- Được rồi được rồi, nếu không gây phiền toái cho ông ta, ông ta lo lắng cái gì? Hồ Ngạn Bác không có thời gian so đo với ông ta đâu. Anh nói với ông ta một tiếng, cứ nói là tôi nói, không có việc gì, an tâm sống đi.

Lưu Vĩ Hồng phản đối nói.

- Phó cục trưởng Lưu, lời này cừ đấy. Được, lát nữa tôi đi nói với ông ta một tiếng. Dù sao buổi diễn đêm nay, cũng là ở đại sảnh biểu diễn nghệ thuật của khách sạn ông ta.

Vương Thiện sao cũng được nói.

- Diễn ngay tại khách sạn?

- Đúng vậy, không phải đã nói với anh rồi đó, là đoàn diễn tư nhân mà? Hí kịch hiện tại, rất không dễ dàng. Nhiều đoàn kịch địa phương đều giải tán, số lượng còn lại không nhiều lắm, đều chống đỡ khăn khổ, ăn bữa hôm bỏ bữa mai. Chỉ cần ai bỏ tiền, các cô liền hát hí khúc vì người đó. Ai, nhưng người giàu có như anh, lát nữa nếu xem thấy hay, thưởng tám chục hay một trăm ngàn đi, giúp người ta cải thiện hoàn cảnh, được không?

Lưu Vĩ Hồng lập tức ánh mắt tối lại.

Không ngờ là đến đây tống tiền như thế?

- Được được, đừng trừng mắt với tôi. Anh có tiền như vậy, cũng đừng quá keo kiệt. Làm kẻ keo kiệt thú vị lắm sao? Lưu Nhị, tôi nói với anh, làm người, phải làm nhiều việc thiện, tích công đức. Người tốt mới được báo đáp!

Lưu Nhị Ca cái đầu muốn nổ tung

Đây là chuyện gì vậy?

Chỉ chút sơ suất, chính mình liền biến thành kẻ keo kiệt, vi phú bất nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc