QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng đoán đúng vậy, Dương Cầm quả nhiên ở trong bếp bận việc với bảo mẫu, Vân Hán Dân mở cửa

Vốn Vũ Thường có chía khóa nhà, lúc này xách theo túi to túi nhỏ không tiện lấy, lại biết ba mẹ ở nhà, liền nhấn chuông cửa

Vân Hán Dân nhìn thấy Vũ Thường bộ dáng người khuân vác, đang muốn trêu chọc con gái một câu, bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người, chàng trai trẻ cao lớn đẹp trai đứng phía sau con gái, chẳng phải là Lưu Vĩ Hồng sao?

Vân Hán Dân khuôn mặt tươi cười lập tức nghiêm xuống

Hắn lại tới làm gì?

- Xin chào bác Vân

Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn lễ phép, trong tay xách theo đủ loại túi, vẫn cúi chào Vân Hán Dân. Mặc kệ cảm giác của Vân Hán Dân đối với hắn ra sao, ông ta sau này có 90% sẽ là ba vợ tương lai của hắn, không thể thiếu lễ tiết

Vân Hán Dân "hừ" một tiếng, vẻ mặt rất là không vui

Vũ Thường thầm thở dài, nhưng cũng không tiện tranh luận với ba. Trước kia chưa cùng Lưu Vĩ Hồng chính thức xác định quan hệ, khi chỉ là bạn bình thường, Vân Hán Dân đối với Lưu Vĩ Hồng thái độ không tốt, Vũ Thường liền rất tức giận, ngay tại chỗ cãi nhau với ba. Một khi chính miệng đem bản thân "hứa gả" cho Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường lại cảm thấy hơi áy náy đối với ba mẹ, dù sao đã làm trái tâm ý của họ. Vũ Thường liền không tiện vì Lưu Vĩ Hồng "ra mặt" nữa. Đương nhiên, nếu Vân Hán Dân quá đáng, vậy thì phải nói cách khác. Chỉ là "hừ" một tiếng như vậy, còn có thể nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Hơn nữa, nếu sau này thật sự gả cho Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường cũng hy vọng quan hệ hai nhà có thể hòa thuận, giữa ba vợ và con rễ có thể có tình thân bình thường

Lưu Vĩ Hồng tất nhiên càng không so đo với thái độ của Vân Hán Dân

Muốn cưới khuê nữ của người ta, một chút tức giận này là phải chịu đựng thôi

Có kinh nghiệm đời trước thất vọng hơn nửa đời, cộng thêm rèn luyện của quan trường cơ sở hơn một năm nay, tâm tính của Lưu Vĩ Hồng đã sớm khác xưa. Huống chi Vân Hán Dân cũng không thể so sánh với những ông ba vợ bình thường, thật sự có thể được ông chấp nhận, sau này có thể cho hắn không ít ủng hộ và trợ lực

Mặc kệ nói như thế nào, Vân Hán Dân lúc này cũng là quan lớn cấp Thứ trưởng

- Ba, Vệ Hồng đến Bắc Kinh công tác, nói là muốn đến thăm hỏi ba mẹ, con liền dẫn cậu ấy cùng đến. Vệ Hồng, vào đi!

Vũ Thường giải thích một câu với ba, liền quay đầu tiếp đón Lưu Vĩ Hồng.

Vân Hán Dân tức giận cũng chỉ là chuyện chốc lát, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, trầm mặt, không lên tiếng, xoay người trở về ngồi trên sô pha. Cho dù thế nào, với thân phận của Vân Hán Dân, cũng không thể ngăn Lưu Vĩ Hồng ở ngoài cửa, không cho vào nhà

Hơn nữa, hắn đến cũng tốt, có những chuyện, Vân Hán Dân đang muốn hỏi hắn đàng hoàng

Muốn "đấu tranh", được, muốn cạnh tranh càng không thành vấn đề, nhưng phải đường đường chính chính, đừng chơi thủ đoạn hạ lưu. Sao chép hình thức công tác của Hạ Cạnh Cường người ta, đáng là gì? Lưu gia không biết xấu hổ như thế? Còn tự nhận chơi không lại Hạ gia? Chuyện này, e rằng Hạ gia sớm đã bị tức đến choáng rồi, thậm chí còn hoài nghi đến Vũ Thường. Có phải là Vũ Thường cùng Lưu Vĩ Hồng "hợp mưu" cố ý đánh vào mặt Hạ Cạnh Cường hay không

Vân Hán Dân cũng không muốn không hiểu ra sao cả, lại bị Hạ gia "hoài nghi"

- Vệ Hồng, anh ngồi xuống, nói chuyện với ba tỷ đi, tỷ đi thu dọn đồ trước

Vũ Thường cười dài tiếp đón Lưu Vĩ Hồng, lại tiếp nhận tất cả bao lớn bao nhỏ trong tay hắn. Vốn Vân Vũ Thường muốn nói cho ba biết, mấy thứ này đều là Lưu Vĩ Hồng mua đến biếu cho hai ông bà, thấy Vân Hán Dân tư thế như vậy, Vũ Thường nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Không phải thời điểm!

Nếu chẳng may Vân Hán Dân nổi giận, nói ra những lời khó nghe gì, chẳng phải càng khó chịu? Cho dù cô tin hắn sẽ nể mặt cô, khẳng định sẽ nhịn, chỉ sợ Vân Hán Dân nóng quá mức, Lưu Vĩ Hồng không nhịn được, phẩy tay áo bỏ đi. Sau này muốn vào nhà nữa, vậy thì xấu hổ rồi, ngượng ngùng biết bao.

Kết quả như vậy, vẫn là phải cố gắng tránh

Vân Hán Dân lại buồn hừ một tiếng.

Thấy thần thái của con gái, cùng với cách ăn mặc của cô và Lưu Vĩ Hồng, không cần hỏi, nhất định là Lưu Vĩ Hồng cùng với Vũ Thường đi dạo phố rồi. Trước kia họ chạy tới Gianh Khẩu, cũng thôi, dù sao cũng là cách xa một chút. Nay lại công nhiên có đôi có cặp tại Bắc Kinh, quả thật càng ngày càng quá đáng. Chuyện này, sớm muộn sẽ truyền đến tai của Hạ gia và Hạ Cạnh Cường. Nhưng cũng không phải Vân Hán Dân sợ Hạ gia như vậy, Vân gia cũng không phải dễ đắn đo. Mấu chốt là trong lòng Vân Hán Dân đã nhận định Hạ Cạnh Cường, cho rằng Hạ Cạnh Cường mới là ứng viên chàng rễ tốt nhất, cho dù nhân phẩm, gia thế hay năng lực cá nhân và khí phách, đều là nhất đẳng, trong số người nổi tiếng cùng tuổi, không ai sánh bằng. Lấy Lưu Vĩ Hồng đổi Hạ Cạnh Cường, Vân Hán Dân cho dù thế nào cũng không cam tâm

Lưu Vĩ Hồng có điểm nào so được với Hạ Cạnh Cường?

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng hiện tại nhìn qua, cũng là rất bình tĩnh, một chút cũng không chú ý thái độ lạnh lung của Vân Hán Dân, mỉm cười mà ngồi trên sô pha ở một bên của Vân Hán Dân, lấy thuốc lá ra, mời Vân Hán Dân một điếu

- Bác Vân, mời hút thuốc!

Vân Hán Dân dừng một chút, mới tiếp nhận, thuận tay đặt trên bàn trà, căn bản không có ý muốn hút

Lưu Vĩ Hồng cười cười, thẳng lưng mà ngồi

Vũ Thường đem đồ vật thu dọn vào phòng mình, vội ra ngoài rót trà cho Lưu Vĩ Hồng, lại rót đầy ly trà trước mặt của Vân Hán Dân. Người làm quan cao, đa số ở trong nhà đều thích uống trà đậm. Vân Hán Dân cũng không ngoại lệ.

Thừa dịp rót trà cho Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường đưa mắt ra hiệu với Lưu Vĩ Hồng, ý là khiến hắn ngàn vạn lần phải vững vàng, đừng cãi nhau với Vân Hán Dân. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, xin cô yên tâm. Vân Vũ Thường liền đứng dậy đi vào bếp, trong phòng khách yên lặng, trong khoảng thời gian ngắn, Vân Hán Dân và Lưu Vĩ Hồng đều không nói lời nào. Trong bếp, Dương Cầm vừa thấy con gái, liền thấp giọng oán trách, nói:

- Vũ Thường, con làm sao thế? Không biết ba con đang tức giận sao, sao còn dẫn người ta về nhà?

Đối với mẹ, Vũ Thường không có câu nệ giống như đối với ba, cười nói:

- Mẹ, người ta một lòng hiếu thảo, nói đã tới Bắc Kinh, phải đến thăm hỏi ba mẹ, con có thể ngăn cản cậu ta đừng đến sao?

Dương Cầm đường đường giáo sư, làm sao dễ dụ dỗ như thế, lập tức phản bác nói:

- Vũ Thường, con đừng lẫn lộn khái niệm với mẹ. Con vừa ra ngoài, là cùng cậu ta đi dạo phố phải không? Sao con lại không biết nặng nhẹ như thế!

Dương Cầm là giáo sư ngà voi trong tháp, không phải không chấp nhận sự vật mới mẻ, nhưng nam nữ tuổi trẻ cùng nhau dạo phố mua sắm, trực giác thì sẽ bị người ta cho rằng là quan hệ yêu đương. Nếu Hạ Cạnh Cường biết được, chỉ sợ chuyện này thật sự hỏng bét. Trên chuyện hôn nhân đại sự của Vũ Thường, quan điểm của Dương Cầm và Vân Hán Dân là nhất trí. Hạ Cạnh Cường mạnh hơn Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa không chỉ mạnh một chút. Con gái có thể gả cho Hạ Cạnh Cường, đó là tạo hóa

Vũ Thường lại không nghe lời, khiến Dương Cầm rất tức giận cũng rất bất đắc dĩ. Vì sao chuyện chung thân đại sự của con gái, luôn khác với những gì ba mẹ đã nghĩ? Trước kia cũng chỉ là nhìn thấy trên tác phẩm văn nghệ, lúc này lại thật sự xảy ra trong nhà mình. Vũ Thường cũng hơi không vui, bĩu môi, nói:

- Mẹ, sao mẹ cũng như vậy? Lưu Vĩ Hồng có gì không tốt? Người ta từng bước từng dấu chân mà dốc sức làm ở cơ sở, hiện nay cũng là Bí thư Khu ủy rồi. So với Hạ Cạnh Cường, kém chỗ nào? Sao mẹ có thể khẳng định, Lưu Vĩ Hồng đến khi 26, 27 tuổi không làm lên chức Bí thư huyện ủy?

Dương Cầm lập tức nói:

- Cậu ta cho dù làm đến Bí thư Địa ủy, đó cũng không phải bản lĩnh của bản thân

Vũ Thường lập tức hai hàng lông mày giơ lên:

- Mẹ, mẹ có ý gì? Lưu Vĩ Hồng lên làm Bí thư Địa ủy không phải bản lĩnh chính mình, Hạ Cạnh Cường lên làm Bí thư huyện ủy tất cả đều là bản lĩnh chính mình sao? Mẹ có thể so sánh một chút, mấy năm trước Hạ Cạnh Cường còn ở Ban Tuyên giáo Trung ương, Hạ gia đã dốc bao nhiêu sức lực cho anh ta? Lưu Vĩ Hồng ở cơ sở, hơn nữa là cơ sở của tỉnh Sở Nam, Lưu gia lại có thể ra bao nhiêu sức lực? Theo con, con thích người đàn ông tự mình phấn đấu, loại hoa trong nhà kính, con không thích!

Dương Cầm lập tức trừng mắt cứng lưỡi, nói không ra lời.

Không ngờ đứa trẻ tốt như Hạ Cạnh Cường, trong mắt của Vũ Thường lại là hoa trong nhà kính?

- Mẹ, mẹ với ba, có thể không đội thành kiến xem người hay không? Con trai của Hạ gia thì nhất định ưu tú, con trai của Lưu gia thì nhất định ăn chơi trác táng? Người ta, ông nội Lưu, Quân đoàn trưởng Lưu nếu biết, sẽ nói như thế nào? Lưu gia, cũng không phải tùy tiện khiến cho người ta xem thường. Con còn nghe nói, lần này, Quân đoàn trưởng Lưu được thủ trưởng cao nhất và ba vị thủ trưởng quân ủy đích thân hẹn gặp mặt, nói không chừng lập tức lại tiến bộ. Ba mẹ từ sáng đến tối lo lắng đắc tội Hạ gia, vậy thì một chút cũng không lo lắng đắc tội Lưu gia sao?

Vũ Thường hơi tức giận nói. Tình cảm giữa cô và Lưu Vĩ Hồng, vốn chưa có trộn lẫn tạp lợi gì đó ở bên trong, nhưng cùng cha mẹ biện luận, lại không thể không đem những thứ này trộn lẫn vào

Đa số người, còn nhận thức ý này! Dương Cầm cũng hơi tức giận, tối sầm mặt, đè thấp thanh âm nói:

- Vũ Thường, nói chuyện thế nào vậy? Chẳng lẽ trong mắt con, ba mẹ con chính là điệu bộ như vậy sao? Con của Lưu gia tốt hay không, ưu tú hay không, có quan hệ gì với Vân gia chúng ta? Trên thế giới này, con trai ưu tú rất nhiều, chúng ta không thể chọn từng người phải không? Cậu ta ưu tú là chuyện của cậu ta, đừng đến làm phiền nhà chúng ta là được rồi!

Vũ Thường lập tức nói:

- Mẹ, mẹ nói vậy, sao không đi nói với người của Hạ gia? Anh ta ưu tú chuyện của anh ta, quan hệ gì với con? Con chính là không thích anh ta

Dương Cầm đường đường giáo sư, ngày thường kiềm chế vô cùng tốt, hiện tại, nói chuyện với con gái không hợp nhau, nói vài lời thì cãi nhau

Chẳng qua hai mẹ con đều đè thấp thanh âm, sợ hai người trong phòng khách nghe được. Vân gia cũng là trọng sỉ diện, hai mẹ con ở trong nhà cãi nhau, truyền ra ngoài, không hay thế nào?

Vốn bảo mẫu ở trong bếp bận việc, thấy hai người họ đột nhiên cãi nhau, lập tức khẩn trương vô cùng, cũng ngượng ngùng vô cùng. Trong mắt cô, Dương Cầm cũng được, Vũ Thường cũng được, đều là phong độ tao nhã như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua tình hình này. Phòng bếp không lớn, cho dù cô muốn tránh đi, cũng là không chỗ nào có thể đi. Đành phải cúi đầu nhặt rau, coi như làm gì cũng không nghe thấy

- Vũ Thường, con nói thật với mẹ, con thật sự chán ghét con của Hạ gia như vậy sao?

Dương Cầm hít vào một hơi, bình ổn tâm tình một chút, nghiêm túc hỏi

Vũ Thường cúi đầu thở dài một tiếng, buồn bực nói:

- Mẹ, cũng không phải chán ghét, là không có cảm giác. Một chút cảm giác đều không có

Bình luận

Truyện đang đọc