QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1031: Bí thư Tỉnh ủy Liêu Trung và chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Quốc gia

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Cục trưởng Lưu buổi tối ở khách sạn Côn Luân mở tiệc chiêu đãi mấy vị thuộc hạ đường xa đến

Khách sạn Côn Luân cũng là mới xây dựng gần hai năm này, khách sạn bốn sao, trước mắt xem như một trong những khách sạn xa hoa nhất Bắc Kinh, Theo Lưu Vĩ Hồng biết, khách sạn Côn Luân, khách sạn Thời Đại đều là khách sạn xa hoa đầu tiên tại Bắc Kinh, sau này đều có xây dựng thêm và sửa chữa, một lần nữa đánh giá cấp bậc, cuối cùng đều thành khách sạn năm sao

Đại sảnh khách sạn Côn Luân, trang hoàng xa hoa, đám người Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến, Hồ Ngạn Bác, Long Vũ Hiên, ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm

Long Vũ Hiên nhìn đồng hồ, có chút kỳ quái nói:

- Sao Hạ Hàn còn chưa tới?

Cũng không thể trách Long Vũ Hiên hỏi thế, thật sự này rất không hợp so với tính cách Hạ Hàn. Bình thường thì chỉ có Hạ Hàn đợi người, không có người đợi Hạ Hàn, so với người khác anh ta là người nóng vội nhất, cũng là người chạy nhanh nhất. Hiện giờ bạn cũ từ Sở Nam tới Bắc Kinh, anh ta là thổ địa, lại chậm chạp không chịu lộ diện, quả thật là kỳ quái.

Hồ Ngạn Bác cười nói

- Trưởng phòng Long, yên tâm đừng nóng vội. Hạ Hàn hiện giờ không còn là Hạ Hàn trước đây, người có bạn gái, chính là phiền toái

Hồ Ngạn Bác và Long Vũ Hiên không mấy thân, trước kia không thường giao tiếp lắm, cho nên xưng hô quan hàm của y

Long Vũ Hiên cười nói:

- Trưởng phòng Hồ, tuổi anh chắc cũng cỡ Hạ Hàn nhỉ? Hạ Hàn cũng có bạn gái rồi, sao anh còn không tìm lấy một người?

Trịnh Hiểu Yến nói

- Trưởng phòng Hồ tầm mắt cao lắm, cô gái bình thường, không dễ lọt vào mắt xanh của anh ta. Tôi nói này, Trưởng phòng Hồ, đất Bắc Kinh nầy người đẹp nhiều như mây, anh cũng đừng có mà lóa mắt

Hồ Ngạn Bác cười ha hả, nói:

- Chị Linh, vẫn còn có cô gái tự xưng mình đẹp trước mặt chị sao?

Hồ Ngạn Bác và Trịnh Hiểu Yến tuy rằng trước kia không phải là người trong giới, nhưng từng có giao tiếp qua lại nhất định với nhau, cũng không tính là xa lạ. Thêm nữa, Hồ Ngạn Bác cũng nhìn ra được quan hệ của chị Linh Linh và Nhị ca dường như có chút biến hóa tinh tế, liền càng cảm thấy thân hơn

Phụ nữ của Nhị ca, thì chính là chị dâu của mấy người bọn họ rồi

Hơn nữa, tính cách Trịnh Hiểu Yến, quả thật rất dễ dàng kết giao bạn bè, làm cho người ta bẩm sinh có một cảm giác thân cận đối với cô ấy

Trịnh Hiểu Yến mỉm cười hướng một bên đại sảnh lải nhải miệng, nói:

- Ngạn Bác, anh thôi đi. Đây chẳng phải người đẹp đang đến!

Lần này, Trịnh Hiểu Yến cũng không phải hù người, mà thật sự có một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc bộ váy công sở bó sát người, mang một chiếc nơ xinh xắn, khoan thai bước tới, đi tới trước mặt Hồ Ngạn Bác, nho nhã lễ độ cúi chào, dịu dàng nói:

- Vị tiên sinh này, xin anh đừng hút thuốc ở đại sảnh được không?

Khách sạn Côn Luân là hình thức quản lý tây hóa, nghe nói đoàn đội quản lý đều là mời từ Hongkong, quy củ rất nghiêm.

Cô gái nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi mốt, hai tuổi, mặt trái xoan trang điểm nhạt, làn da trắng lộ chút đỏ bừng, mắt to con ngươi lonh lanh, lấp lánh vài tia sáng, cực kỳ linh động. Có lẽ cô gái này chưa thể nói là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng đôi mắt to này khiến cô rạng rỡ không ít, rồi thêm bộ đồng phục được thiết kế khá sinh động, càng tô thêm vẻ thanh xuân, làm người ta say đắm

Trước ngực cô có một bảng tên nho nhỏ, trên viết ba chữ Tạ Vũ Hân", phía trên cái tên còn một hàng chữ nhỏ, viết “Trưởng đại sảnh”, chính là chức vụ của cô.

Hoá ra đoàn người nhàm chán, Hồ Ngạn Bác không nhịn nổi liền ở đây phà khói thuốc

Hồ Ngạn Bác cũng không phải là kẻ hiền lành, mí mắt dương lên, thản nhiên nói:

- Tiểu thư Tạ, người hút thuốc ở đây đầu chỉ mỉnh tôi, sao cứ nhằm vào tôi làm gi? Có phải cảm thấy tôi dễ bắt nạt hay không?

Tạ Vũ Hân thản nhiên cười, lại hơi hơi cúi đầu, không chút hoang mang nói:

- Anh hiểu lầm rồi, các anh đều là khách quý của khách sạn Côn Luân chúng tôi. Vì tốt cho sức khỏe của anh và các khách quý, vẫn là xin anh đừng hút thuốc

Hồ Ngạn Bác cũng không phải là tay nghe lời phụ nữ, cười ha hả, nói:

- Tiểu thư Tạ, có trình độ nói chuyện như thế, tôi đây cũng hút xong điếu thuốc rồi

Tạ Vũ Hân liền có chút ngượng ngùng. Phỏng chừng cô cũng là lần đầu tiên đụng phải loại người như Hồ Ngạn Bác, chiêu số huấn luyện được học ở khách sạn, cộng thêm sự xinh đẹp của cô, trước nay với ai cũng linh nghiệm như thần, hôm nay bỗng nhiên gặp công tử Hồ mặt dày mày dạn, thì không ứng nghiệm rồi

Dù sao cô vẫn còn là cô gái trẻ

Trịnh đại tiểu thư lại không kìm nổi đi ra bênh vực kẻ yếu, trừng hai mắt, sẵng giọng

- Ngạn Bác, ăn nói kiểu gì thế? Tán gái không phải tán như vậy đâu!

Nghe xong câu trước, Tạ Vũ Hân liền cảm kích nhìn sang Trịnh đại tiểu thư một cái, người đẹp tuyệt mỹ này, không ngờ là người nhiệt tình. Nhưng câu đằng sau, lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của con gái người ta trở nên đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn, hơi chân tay luống cuống.

Lưu Vĩ Hồng cũng không kìm nổi mỉm cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Trịnh đại tiểu thư chính là loại phong cách này.

Hồ Ngạn Bác cũng mỉm cười, lắc đầu, đi ra đại sảnh, mấy người hút thuốc khác, cũng vội vàng đi ra đại sảnh.

Tạ Vũ Hân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng

Trịnh Hiểu Yến lại kéo tay cô, quan sát từ trên xuống, miệng chậc chậc thành tiếng, nói:

- Thật xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù ở khắp đất Bắc Kinh chúng ta, cũng là rất hiếm thấy

Tạ Vũ Hân vội vàng nói:

- Cảm ơn vị tiểu thư này, cô mới là xinh đẹp thật sự!

Trịnh đại tiểu thư lại không chút nào khiêm tốn, gật gật đầu, nói:

- Đúng thế, tôi vốn rất xinh đẹp. Cô cũng thật sự xinh đẹp. Tôi nói với cô nha, em gái, vừa rồi vị trưởng phòng Hồ kia là nói đùa với cô đấy. Tôi thấy anh ta đã thích cô rồi. Anh ta người cũng không tồi, tuổi trẻ đã là trưởng phòng, tiền đồ rộng lớn, cô suy xét chút đi

Tạ Vũ Hân không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nhìn Trịnh đại tiểu thư, sau một lúc lâu nói không nên lời.

Đây là loại người gì thế?

Nhìn Trịnh Hiểu Yến cả người đều là hàng hiệu Armani, vòng cổ kim cương lấp lánh, trong khí chất cao quý trộn lẫn một sức hấp dẫn “hoang dã”, nhìn sao cũng chả giống dân quê mùa, sao vừa mở miệng thì như xe lửa chạy, sao không đáng tin chút nào?

Lưu Vĩ Hồng thật sự nhẫn nại không được, nói:

- Phó chủ nhiệm Trịnh, trình độ mai mối của cô cũng quá tệ rồi đó? Đây là đâu với đâu chứ?

Tạ Vũ Hân vốn khiếp sợ qua đi, tính nói vài câu khách khí, thì thoát thân, vừa nghe lời này của cục trưởng Lưu, lại một lần nữa ngây dại. Quả thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhóm người này nhìn qua đàng hoàng tử tế là thế, hóa ra là ai nầy đều không đáng tin!

Trịnh Hiểu Yến căn bản không hề để ý tới Tạ Vũ Hân khiếp sợ, bĩu môi, nói:

- Phó Cục trưởng Lưu, quan niệm môn đăng hộ đối của anh hết thời rồi. Ai quy định con cháu cán bộ cao cấp nhất định phải cùng con cháu cán bộ cao cấp kết hôn? Anh cho là cưới được con gái Bí thư Tỉnh ủy, vợ chồng hòa thuận hạnh phúc, những người khác thì đều phải giống anh? Em gái, đừng để ý đến hắn, tôi không như hắn đâu!

Điên rồi!

Bọn người kia khẳng định đều điên rồi!

Tạ Vũ Hân hoàn toàn kiên định phán đoán của chính mình.

Còn Phó cục trưởng, còn cưới con gái Bí thư Tỉnh ủy. Con rể Bí thư Tỉnh ủy, sao có thể là người ăn nói như thế?

- Rất xin lỗi, tiểu thư, tôi... tôi còn việc phải làm…

Tạ Vũ Hân cố lấy dũng khí, lắp bắp hướng Trịnh Hiểu Yến nói, lại nhẹ nhàng giãy khỏi tay cô, hướng Trịnh Hiểu Yến hơi hơi khom người chào, hoang mang rối loạn đi khỏi, bộ váy đồng phục khách sạn ôm sát đường cong duyên dáng ở phần mông của cô, hạn chế bước đi của cô, chỉ có thể tăng nhanh bước chân. Phỏng chừng ở trong cảm nhận của cô, rời khỏi đám “điên khùng” này sớm một chút thì an toàn sớm một khắc

Hồ Ngạn Bác từ ngoài đại sảnh tiến vào, nhìn thấy tất cả, cười nói:

- Chị Linh, xem ra không chỉ đáng sợ như tôi đây, cho dù bộ dạng xinh đẹp như cô, cũng sẽ hù người ta chết khiếp

- Được, anh đừng được lợi khoe mã

Hồ Ngạn Bác ngạc nhiên nói: đọc truyện mới nhất tại .

- Chị Linh, sao nói thế?

- Anh không thấy, tôi đang tác hợp cho hai người sao? Tôi nói với anh, cô gái này không tồi, ánh mắt đầu tiên tôi liền nhìn ra, cô ta có nét đẹp nội tâm. Tôi thấy, anh nên thử đi theo đuổi

Lần này, đến lượt Hồ Ngạn Bác trợn mắt há hốc mồm.

Đầu óc chị Linh thật đúng là tài, sức liên tưởng này, làm cho người ta không khâm phục không được

- Chỉ biết càn quấy!

Phó Cục trưởng Lưu lại nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ.

Có một bạn gái thích huyên náo thế nay, phỏng chừng sau này cục trưởng Lưu bị đau đầu dài dài.

Trịnh đại tiểu thư lại vô cùng khó chịu, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, bỗng nhiên lại ngậm miệng lại, hai hàng lông mày hơi hơi nhứơn lên, dường như thấy được sự tình khiến cô kinh ngạc. Chỉ thấy một chiếc Audi oai phong, ngừng ngay cửa đại sảnh khách sạn Côn Luân

Xe Audi không có gì, Trịnh đại tiểu thư đã gặp nhiều, mấu chốt là người từ xe Audi đi xuống, khiến Trịnh đại tiểu thư giật mình.

Kỳ thật vị từ xe Audi đi xuống, Trịnh đại tiểu thư cũng là cực kỳ quen thuộc, đúng là ông già nhà cô, nguyên là Bộ trưởng bộ giao thông, đương nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Liêu Trung - Trịnh Quảng Nghĩa.

Nhìn thấy Trịnh Quảng Nghĩa, vẫn không chưa đủ khiến Trịnh đại tiểu thư giật mình, kế tiếp, cô thấy bố cô vẫn chưa vội vào cửa, mà là hơi hướng bên cạnh nhường đường, mặt mang mỉm cười, chờ một vị khách khác, từ xe Audi đi xuống

Đây đúng là thật lợi hại.

Người khách có thể khiến Bí thư Tỉnh ủy đích thân đợi chờ, lại là loại nhân vật nào?

Nhìn thấy vị khách kia từ xe Audi đi xuống, Trịnh Hiểu Yến lại lập tức bình thường trở lại.

Vị khách này, giống như Trịnh Quảng Nghĩa, mặc tay áo sơmi trắng ngắn tay, quần tây màu đen, vai rộng, vẻ mặt uy nghiêm, khiến người khác vừa nhìn, bằng trực giác có thể biết ổng là nhân vật lớn

Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Quốc gia Hoa Viễn Thành

Hoa Viễn Thành và Trịnh Quảng Nghĩa, Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác tự nhiên đều là có quen biết. Cùng ở đất Bắc Kinh, mọi nga lại đều là người trong thể chế, hai vị cấp Bộ trưởng thực quyền, làm sao có thể không quen biết? Vội lập tức đứng dậy.

- Chủ nhiệm Hoa, mời!

Trịnh Quảng Nghĩa giơ tay mời, rất là khách khí.

- Ha hả, Bí thư Trịnh mời!

Hoa Viễn Thành tự nhiên cũng vô cùng khách khí đối với Trịnh Quảng Nghĩa. Tuổi tác hai người, chênh nhau vài năm, phỏng chừng thêm vài năm nữa, Hoa Viễn Thành phải về hưu. Trịnh Quảng Nghĩa mới năm mươi mấy tuổi, bị vây trong chức vụ Bí thư Tỉnh ủy này, có thể nói trẻ trung khoẻ mạnh. Nếu dự tình đạt được, phỏng chừng hai ba năm sau, Trịnh Quảng Nghĩa sẽ giao thân vào hàng ngũ lãnh đạo Đảng và quốc gia

Hai người sóng vai đi vào đại sảnh khách sạn, nhân viên thư ký và nhân viên cảnh vệ đi cùng, theo sát bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc