QUAN GIA

Chương 570: Nhị Gia? Tam Gia?

- Vệ Đạo…

Ở phía bên kia, Đào Tiếu Bình nhìn thấy Đại Pháo, lúc này mới thực sự an tâm, gọi lên một tiếng: “Vệ Đạo”, rồi nước mắt rơi lã chã. Vừa nãy thực sự là sợ hãi, trong đầu có chút tủi thân.

Đại Pháo tên thật là Vệ Cường.

Tuy rằng Đào Tiếu Bình có nghe qua người ta đồn đại rằng Vệ Đạo và một số ngôi sao có quan hệ không minh bạch, chơi theo “quy tắc ngầm” nhưng Vệ Cường đối xử với Đào Tiếu Bình rất tốt, luôn quan tâm tới cô. Không cần nói đến cái “quy tắc ngầm” ấy nữa, trước mặt cô ấy ngay cả một câu nói quá cũng không nói, đối xử với cô giống như người anh ruột thịt vậy. Nhìn thấy Vệ Cường bộ dạng căng thẳng, gương mặt đăm chiêu tự nhiên lại cảm thấy thân thiết vô cùng.

Đại Pháo lặng lẽ đi tới, hạ giọng quan tâm hỏi:- Tiếu Bình, không sao chứ?

Đào Tiếu Bình vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.

Đêm hôm nay nếu như không phải có tướng quân từ trên trời xuống - Lưu Vĩ Hồng thì đúng là khó nói.

- Nhị ca, chúng tôi đi trước nhé, không làm phiền anh nữa, anh cứ vui vẻ nhé!

Trình Sơn dù bị Nhị ca vỗ ột cái mạnh, nhưng ý đồ không thay đổi, nháy mắt cười hì hì nói.

Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười, mắng:- Ít nói lời thừa với tôi đi, các cậu đến đúng lúc lắm. Tôi đang có việc muốn tìm các cậu đây, gọi Đại Pháo tới đây cùng tìm chỗ nào đó ngồi một lúc, mọi người bàn bạc với nhau.

- Chuyện đứng đắn không?

Trình Sơn nghiêng đầu hỏi.

Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt nhìn y:- Phí lời, tôi tìm cậu có lúc nào không đứng đắn không?

- Đúng đúng, chuyện đứng đắn chuyện đứng đắn… Đại Pháo còn không nhanh qua đây để thỉnh an Nhị Ca.

Trình Sơn thật sự vui vẻ, y chỉ mong có thể giúp được Nhị Ca. Mấy người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Huy đều là những người có tiếng, chỉ có cậu ta là không có danh tiếng gì. Tuy nhiên trong mắt mọi người, Trình Tam Gia cũng là người có tên tuổi đáng nể, chỉ cần một loáng là các ngôi sao vây quanh cậu ta cả đống, đúng là không khác gì cuộc sống thần tiên. Nhưng trong lòng Trình Sơn thì ngược lại, không cảm thấy hài lòng về bản thân. Đều là bạn bè với nhau, bản thân mình không thể quá vô dụng.

Đại Pháo sớm đã đứng đó vểnh tai chờ đợi chỉ bảo. Lần trước, nghiêm mặt trước Tam Ca hỏi thăm Nhị Ca là thần thánh phương nào đã bị Tam Ca quát ột trận. Tuy nhiên, sau đó tìm hiểu lòng vòng rồi cũng biết được lai lịch xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ là cháu ruột của ông cụ Lưu Gia, điều này làm kinh động không nhỏ. Nếu nói về ngọa hổ tàng long ở Bắc Kinh trọng địa thì Lưu gia kia cũng không thua kém gì, từng là một vị giữ chức vị trong hàng ngũ lãnh đạo cấp Quốc gia, nên giống như nhau cả. Ngoài ông cụ Lưu Gia còn có một vị nữa là Phong Nhị Gia. xem tại

Lần này nếu lọt được vào mắt Nhị Ca thì dưới chân thiên tử cũng có chút sĩ diện.

Trình Sơn thét to lên, Đại Pháo lập tức chạy lại, khom người chào Lưu Vĩ Hồng:- Nhị Ca!

- Chào Vệ Đạo!

Lưu Vĩ Hồng chủ động bắt tay Đại Pháo.

- Ôi, cái này thì tôi không dám, chi bằng giết chết tôi. Nhị Ca, nếu như anh xem trọng tôi thì gọi tôi một tiếng Đại Pháo đi.

Đại Pháo vội đưa hai tay của mình ra, bắt chặt tay Lưu Vĩ Hồng, cười cười nói.

Ở thế hệ sau thì Lưu Vĩ Hồng đánh giá cao tài năng của Vệ Cường, cũng thích tính cách ăn to nói lớn của cậu ta, liền mỉm cười nói:- Tốt lắm, tôi đi quá giới hạn rồi. Là như thế này, Đại Pháo, tôi có một việc đúng lúc cần bàn bạc với cậu một chút, các cậu đều là người lành nghề mà. Thế nào, có thời gian chứ? Nếu có thời gian thì cũng tìm chỗ nào ngồi một chút cùng bàn bạc.

- Nhị Ca nói gì thế, anh có gì chỉ bảo, bạn bè với nhau không cần khách sáo, nếu còn khách sáo thì không nên nói tiếp làm gì, cho dù trời có sập cũng không quan trọng hơn việc Nhị Ca cần.

Đại Pháo không hổ danh là người từng trải, hết lời nịnh hót.

Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy gì làm lạ, người làm nghệ thuật là người trong đầu luôn luôn phải nhanh nhạy, nếu không khi chết đi cũng chỉ là “người thợ” mà không thể trở thành một người nổi tiếng.

- A Tam đi đâu được, cậu sắp xếp đi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói với Trình Sơn.

Cái này được gọi là tận dụng tài năng con người. Giống như bây giờ ở đất Bắc Kinh, ở đâu có chỗ nào ăn ngon, có chỗ nào vui thì Vĩ Hồng không thể biết rõ bằng Trình Sơn.

- Được, vậy thì đi “Khoái hoạt lâm” của Đào Tử. Ở nơi đó có đầy đủ hết.

- Khoái hoạt lâm sao? Thế còn Dã Chư Lâm? Đúng là loạn hết cả lên rồi.

Lưu Nhị Ca đột nhiên trong đầu hiện lên những ý nghĩ đen tối.

- Ha ha, Nhị Ca đây mới là nơi mà tất cả mọi người cho là nơi vui vẻ, tên thật là “Khách sạn Tùng Đào”, chính là do Đào Tử làm, tuy rằng không có khí thế như khách sạn, đồ đạc bên trong sắp xếp tương đối đầy đủ và cả một đoàn người cũng có thể tham gia được.

Đại Pháo cười hi hi giải thích.

- Khách sạn Tùng Đào? Đây cũng không tồi.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Trình Sơn bọn họ đến đây gồm 4 người, trừ Trình Sơn và Vệ Cường thì còn có hai thanh niên to cao lực lưỡng, theo như giới thiệu là những người của đoàn kịch cũng kiêm luôn vai kép võ, thường ngày làm trợ lý cho Đại Pháo. Nghe nói Đào Tiếu Bình gặp rắc rối, Đại Pháo cố ý dẫn theo hai vị máu mặt này đến, nếu chẳng may nói không rõ thì họ có thể ra tay. Dù sao thì bất kể như thế nào cũng cần phải bảo vệ Đào Tiếu Bình được “an toàn”. Trừ khi Nhị Ca tỏ rõ thái độ thì y mới không có ý nghĩ kia nữa nếu không thì Đào Tiếu Bình là “báu vật quý giá nhất” của đoàn kịch.

- Đi!

Lưu Vĩ Hồng vẫy vẫy tay.

Đại Pháo lập tức gọi Đào Tiếu Bình và hai diễn viên trẻ 1 nam 1 nữ lên xe Audi của Lưu Vĩ Hồng. Trình Sơn đích thân lái xe hiệu Toyota dẫn đường cho Lưu Vĩ Hồng.

Đại pháo nói quả không sai, “Khách sạn Tùng Đào” của Tạ Chính Đào thật hoành tráng, quy mô cũng không nhỏ gồm một tòa nhà lớn có 8 tầng còn kèm theo một tòa 4 tầng nhỏ và một vườn hoa lớn phía sau, ở Thủ đô Bắc Kinh này thì đây cũng được xem như là một Khách sạn cao cấp.

Từ khi Khách sạn Tùng Đào này được xây dựng lên thì lập tức trở thành địa điểm tụ tập của đám người Trình Sơn. Nói thật ra cũng là bố mẹ của Tạ Chính Đào nảy sinh ra ý tưởng, do tận mắt nhìn thấy Tạ Chính Đào thường xuyên lôi kéo bạn bè về khu biệt thự phá phách, khiến ọi thứ trở lên hỗn loạn, hai người mới bàn bạc cấp vốn xây cho Tạ Chính Đào một khách sạn, không những có thể tiếp đón bạn bè mà còn có thêm thu nhập.

Đám người Trình Sơn ở Khách sạn Tùng Đào tất nhiên là được ăn uống miễn phí, không phải trả tiền nhưng Tạ Chính Đào vẫn cam tâm tình nguyện hầu hạ. Tuyệt nhiên không chỉ vì quan hệ bạn bè mà mấu chốt ở chỗ phục vụ tốt vị Tam Ca này thì sẽ không chịu thiệt, không chừng còn có thể làm cho Khách sạn Tùng Đào thu về nhiều lợi nhuận, kinh doanh phát đạt. Cái khác thì không nói nhưng riêng chỉ có những ngôi sao dưới tay Tam Ca cũng là nguồn tài nguyên kiếm lời. Không biết rằng có bao nhiêu tên nhà giàu mới nổi, muốn tận mắt nhìn thấy người mình hâm mộ thì chỉ cần chạy đến Khách sạn Tùng Đào là có thể có cơ hội nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng, thậm chí còn có thể gặp gỡ họ, cái đó chỉ phụ thuộc vào bản lĩnh. Nhưng có một điều cần khẳng định là dù bạn có bản lĩnh như thế nào thì cũng cần phải mất tiền.

Phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn.

Cái này chính là nói đến đầu óc kiếm tiền của Chính Đào.

Về cái Khách sạn Tùng Đào này thì không có bất cứ đánh giá cấp bậc nào, thu phí thì cũng giống như các nhà hàng lớn ở Bắc Kinh, thật sự là không rẻ chút nào. Những tên nhà giàu mới nổi vì muốn thể hiện sự giàu có của mình trước mặt các ngôi sao thì làm sao có thể tính toán đến chút tiền ăn cơm ở nơi vui chơi giải trí này.

Trình Sơn vừa vào đến đại sảnh của Khách sạn Tùng Đào có một thanh niên đi giày tây khoảng hơn 20 tuổi chạy như bay đến trước mặt, cúi đầu tươi cười nói:- Tam Gia, anh đến rồi ư?

Trong giới của Trình Sơn chỉ có Vệ Cường và một số ít người mới có tư cách gọi Trình Sơn là Tam Ca, còn lại những người khác đều gọi là “Tam gia”

- Giống như mọi lần.

Trình Sơn không cần nói nhiều, thuận miệng căn dặn luôn.

- Được, Tam Gia, mời anh.

Chàng thanh niên ấy diện mạo giống như là người phụ trách đại sảnh, lại liên tiếp cúi đầu.

Trình Sơn lại thuận tay đập cho anh ta 1 cái, mắng:- Nghe tôi nói Tiểu Lục Tử, mắt anh để đâu thế? Không nhìn thấy sao? Vị này mới chính là chủ, Tam Gia tôi là người tiếp khách, hiểu chưa? Đây là Nhị Gia!

Nói xong liền lùi lại bước sang bên cạnh, mời Lưu Nhị Ca đi lên giữa.

Chàng thanh niên hoảng sợ, cậu ta chỉ biết lai lịch của Tam Gia là đời thứ 3 làm cách mạng, ông cụ trong nhà, chính là quản Cục phát thanh và Truyền hình, trong mắt những người thị dân bình thường, đó là một chức quan lớn cỡ nào? Ngày thường ở cái Khoái Hoạt Lâm này, cũng đã là đại gia bậc nhất. Hôm nay lại tự nhận mình là người tiếp khách, còn vị Nhị Gia kia là người có lai lịch như thế nào đây?

- Chào Nhị Gia, Tiểu Lục Tử thỉnh an ngài.

Chàng thanh niên lại vội cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng đó nếu mà mặc cho cậu ta một cái áo choàng, cậu ta lại vụng về như thế, không cẩn thận còn vung tay áo hình móng ngựa ra.

Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, không hài lòng nói:- A Tam sao làm loạn cả lên rồi…

Nhị Gia, Tam Gia còn “thỉnh an” nữa, đang diễn kịch hoàng cung nhà Thanh hả?

Trình Sơn liền nhếch mép cười:- Nhị Ca, chúng ta không phải diễn trò sao? Ở đây thường là như thế, anh đừng để ý. Tất cả mọi người đều vui tính như thế, thực ra cũng là bạn bè cả mà.

Những lời này của Trình Sơn cũng là nói trước mặt Nhị Ca. Bình thường mà nói, cậu ta là một Tam Gia từng trải nên không hề khiêm tốn, nhưng cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể làm bạn với Trình Tam Gia.

Trình Sơn từng lăn lộn trên 49 tỉnh thành, không có cách nào vượt qua những quan niệm đã ăn sâu vào tiềm thức về tôn ti trật tự trên dưới, nhưng đặc biệt thích cái mánh lới này.

Cái này không giống như Nhị Ca là Chủ tịch thị xã, còn đường đường là một cán bộ lãnh đạo nên Trình Sơn mới giải thích qua một chút để tránh làm cho Nhị Ca mất vui.

Lưu Vĩ Hồng ngược lại không có gì đáng phải lưu tâm, đều là người còn trẻ, lại trong môi trường giải trí cần phải khua môi múa mép. Dù gì thì người ta thích cái giọng điệu như vậy, bản thân mình cũng không thể miễn cưỡng thay đổi. Chỉ có điều là nói năng ngọt nhạt vài câu cho phải phép.

Thấy tình hình như thế, Đào Tiếu Bình không tránh khỏi có chút hiếu kỳ về Lưu Vĩ Hồng. Không hẳn là do thái độ kính cẩn của Trình Sơn đối với Lưu Vĩ Hồng mà là phong thái của Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra ngoài, cái phong thái đó thực sự khiến người ta nể phục.

Vừa nãy ở Học viện sân khấu, nhanh gọn lẹ đuổi bọn Mã Hào Huy đi khỏi, chỉ là người có nhân thân tốt, trượng nghĩa. Như bây giờ dù không có biểu hiện gì bất ổn khác thường, nhưng đúng là phong thái của một nhà lãnh đạo. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Đào Tiếu Bình cũng bị Lưu Vĩ Hồng “vây quanh”, cũng hơi choáng bởi hai tính cách hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể cùng xuất hiện trên 1 con người, hơn nữa sự kết hợp đó vô cùng tự nhiên, không có chút gì gọi là miễn cưỡng.

Dường như Lưu Vĩ Hồng khi ngôn ngữ không hoà hợp thì như tát người khác một bạt tai, khi bình tĩnh trầm ổn thì đó lại thuận lý thành văn.

Thật sự là xem không hiểu gì hết.

Đào Tiếu Bình không kìm được cái nhíu mày, nhè nhẹ lắc đầu.

-o0o-

Bình luận

Truyện đang đọc