QUAN GIA

- Đại ca!

Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng, bình tĩnh chào một tiếng, cũng không có chút niềm vui bất ngờ khi gặp người thân.

Phải nói, khi Lưu Vĩ Hồng còn nhỏ Lưu Vĩ Đông đối với hắn rất thân thiết. Lúc đó Lưu Vĩ Đông cũng còn nhỏ, chưa bị thế tục ảnh hưởng nhiều lắm. Thêm nữa đó đúng là thời kỳ đại cách mạng, ông cụ đã bị tấn công, trong nhà không được tốt, mọi người trong gia đình đều đoàn kết một chỗ, quan tâm đến nhau, tôn trọng lẫn nhau.

Những ngày gian nan cực khổ bao giờ cũng làm cho tính cách tốt đẹp của con người càng thể hiện rõ.

Từ khi Lưu Vĩ Đông tốt nghiệp đại học, bước vào quan trường, anh em cũng ít gặp gỡ, tình cảm tự nhiên cũng ngày càng lạnh nhạt. Hơn nữa, lúc đó Lưu Vĩ Đông đã có "ý thức cạnh tranh", hy vọng tất cả chú ý của Lưu lão gia đều là cho anh ta. Tuy rằng ông cụ danh tiếng lớn lao, có thể nói Lưu lão gia quyền thế nhất trong nhà, tài nguyên dù sao cũng không phải là vô hạn. Khi vừa mới bắt đầu, chưa có gì, cũng đủ phân phối. Nhưng Lưu Vĩ Đông không thế, trong lòng anh ta đầy ý chí cạnh tranh, cố gắng tạo nên thành tích. Như vậy, tài nguyên hữu hạn sẽ được tập trung sử dụng, nhiều người thì phải chia phần nhiều, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

May mà Lưu Vĩ Hồng không chịu thua kém, khi học trung học cơ sở bắt đầu để lộ manh mối phản đối, đến trung học lại càng rõ ràng. Vài năm trước khi bỏ nhà ra đi, bị liệt vào danh sách những kẻ bất hảo, Lưu Vĩ Đông hoàn toàn có thể không lo lắng.

Không ngờ lúc này Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên hiện ra, đâm một gậy vào lỗ hổng.

- Vĩ Hồng, đến đây, ngồi đi!

Lưu Vĩ Đông cười đứng dậy, theo thói quen đưa tay phải về phía Lưu Vĩ Hồng, cười cười cùng hắn bắt tay một chút.

Tạ Quang Vinh đưa cho Lưu Vĩ Hồng một ly nước trà.

- Vĩ Hồng, cậu đánh bóng rổ không tồi, tôi vừa xem trận đấu của các cậu, rất xuất sắc, là một mình cậu biểu diễn. Xem ra lúc trước cậu cố gắng không uổng phí, cuối cùng cũng có thành tích.

Vẻ mặt Lưu Vĩ Đông lộ nét cười ôn hòa, chỉ có điều như bệnh nghề nghiệp, vẫn mang theo chút cao ngạo của cấp trên.

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:

- Ở vùng nhỏ bé này, không có cầu thủ chuyên nghiệp. Trong núi không có hổ chứ sao.

- Ha ha, cậu học được cách khiêm tốn. Tốt, có tiến bộ.

Lưu Vĩ Đông khen ngợi, lại vô tình dùng giọng nói của lãnh đạo, bỏ qua một bên quan hệ anh em ruột thịt của bọn họ. Một Phó cục trưởng của một cơ quan trung ương đối với một giáo viên của trường Trung cấp Nông nghiệp quả thật cũng coi như là lãnh đạo.

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Đông xem trận bóng rổ, chứng tỏ anh ta không phải vừa đến đây, hành tung của Lưu Vĩ Hồng rõ như lòng bàn tay, việc này cũng không lạ. Tuy lúc này không có điện thoại di động, Lưu Vĩ Đông lần này đến địa khu Thanh Phong cũng giữ bí mật thân phận, nhưng Lưu Vĩ Hồng có tên, có đơn vị công tác thì việc tìm hành tung của hắn không có khó khăn gì.

Lưu Vĩ Đông đầu tiên là theo dõi trận bóng rổ, không vội gặp mặt, đến khi mình ăn cơm xong mới bảo Tạ Quang vinh đến "triệu tập". Việc này làm Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy ngán ngẩm. Người này không thể làm quan, làm quan thì phải thay đổi tính tình.

Tuy nhiên, tiếp đến Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy buồn cười, không phải chính mình cũng hạ quyết tâm đi vào quan TSo?

Xem ra chính mình cũng có một ngày như thế, cũng sẽ thay đổi, nói không chừng sẽ giống với Lưu Vĩ Đông. Thậm chí còn kém hơn. Hoàn cảnh có thể thay đổi nhiều thứ, không phụ thuộc vào ý chí của con người.

Đối mặt với lời khen ngợi của anh cả, Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì.

Quả thật cũng khó mà nói cái gì.

Tạ Quang Vinh sau khi mang trà cho Lưu Vĩ Hồng liền đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Vẻ mặt Lưu Vĩ Đông lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.

- Đại ca có phải đến đây vì bài viết đó?

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, không đợi Lưu Vĩ Đông lên tiếng, chính mình vào đề trước.

- Ừ!

Lưu Vĩ Đông không kìm lòng nổi gật gật đầu, lập tức liền thấy có điều gì đó không ổn. Sao Lưu Vĩ Hồng lại hỏi mình trước? Nói chuyện cũng chủ động hơn Lưu Vĩ Đông, tính cách cũng mạnh mẽ hơn Lưu Vĩ Đông, có phải mấy năm nay đã rèn luyện được thói quen làm chủ.

- Vĩ Hồng, cậu nói thật với tôi, bài văn này ai viết cho cậu?

Lưu Vĩ Đông hỏi thẳng vào vấn đề, hai mắt nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, sáng long lanh, thậm chí còn hiện lên một chút linh hoạt, sắc bén.

Người khác đều nghĩ anh ta đến đây là do cha anh ta Lưu Thành Thắng bảo, hoặc là bài văn là do Lưu Thành Thắng viết, chỉ có điều dùng Lưu Vĩ Hồng để che mắt. Nhưng Lưu Vĩ Đông hiểu được, đây không phải là Lưu gia "quyết định tập thể". Tuy nhiên có một chút ý kiến nhất trí của Lưu Thành Thắng và những người khác, đó chính là Lưu Vĩ Hồng bị người khác sai khiến, bản thân hắn chắc chắn không thể viết ra được một bài văn như vậy, cũng không có lá gan lớn như thế.

Lưu Vĩ Hồng đểu cáng thế nào đi nữa, dù sao cũng là người nhà họ Lưu ra đi, nhạy cảm trong quan điểm chính trị vẫn phải có. Nhưng người này không có tư tưởng nhất quán, bị người khác sai khiến cũng rất có khả năng.

Lưu Vĩ Hồng cũng nhíu mày, có vẻ cao hứng nói:

- Đại ca, sao lại hỏi vậy? Không tin là em có thể tự viết?

Khóe miệng Lưu Vĩ Đông hiện lên nụ cười châm chọcnhưng ngay lập tức giấu đi, trầm giọng nói:

- Vĩ Hồng, hiện tại tôi không phải đang nói đùa với cậu. Chuyện này đã biến thành một vấn đề chính trị nghiêm túc, vấn đề chính trị làm cho nhà họ Lưu chúng ta vô cùng bị động. Rất nhiều người lấy bài văn này. Đồng chí Nguyệt Hoa trong hội nghị Ban tổ chức trung ương cũng đã chỉ trích ba tôi. Ông nội rất tức giận vì việc này. Cho nên cậu phải nói thật, việc này rất quan trọng, cậu đừng mắc thêm sai lầm nữa.

- Ông nội rất tức giận?

Lưu Vĩ Hồng hỏi lại một câu, giọng rất bình tĩnh.

- Thế nào, cậu không tin sao?

Giọng Lưu Vĩ Đông càng thêm hài lòng.

Lưu Vĩ Hồng không nói lời nào, trên mặt rõ ràng biểu hiệu là mình không tin.

Lưu Vĩ Đông giật mình.

Người rất tức giận là có nhưng không phải ông nội, mà là Lưu Thành Thắng. Ông cụ cho đến lúc này chưa có thái độ rõ ràng nào với việc này. Thậm chí rất ít nhắc đến, giống như chuyện này chưa từng xảy ra. Đây là một loại tình cảm vô cùng kỳ lạ. Lúc này với những việc lớn cấp trên, ông cụ bất ngờ im lặng. Lưu Vĩ Đông sở dĩ dùng chiêu bài ông nội chỉ là để dọa Lưu Vĩ Hồng.

Anh ta biết rõ, bất kể chính mình hay là Lưu Thành Thắng, trong mắt người em họ này, thật sự không có tác dụng gì. Không phải Lưu Thành Thắng không đủ lợi hại mà là Lưu Vĩ Hồng quá phản nghịch.

Nhưng hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại ngay lập tức đoán được thái độ của ông nội.

Điều này là cho Lưu Vĩ Đông có chút giật mình.

Tại sao Lưu Vĩ Hồng đoán được?

Lưu Vĩ Đông không tin là Lưu Vĩ Hồng có thể hiểu rõ tính nết của ông nội như vậy.

- Bất luận thế nào, Vĩ Hồng, cậu hẳn là hiểu được, vấn đề này đã rất nghiêm trọng, đã đến mức trở thành sự kiện chính trị. Nếu không lo đối phó sẽ xảy ra chuyện lớn. Đối với cậu, đối với chúng ta và đối với cả gia đình đều là rất nguy hiểm.

Lưu Vĩ Đông nghiêm túc nói.

- Đồng chí Nguyệt Hoa trừ việc lần trước trong hội nghị của Ban tổ chức trung ương đích danh phê bình bác cả, còn làm gì nữa không?

Lưu Vĩ Hồng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lưu Vĩ Đông mà ngược lại hỏi phản ứng của đồng chí Nguyệt Hoa

- Cậu có ý gì?

Lưu Vĩ Đông tỏ ra tức giận không hài lòng, mắt nhíu lại.

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói

- Đại ca, lần này anh đến đây không phải là để thẩm vấn em chứ? Anh muốn tìm phương pháp giải quyết vấn đề đúng không? Một khi đã như vậy, giữa anh em chúng ta, nhất định phải thẳng thắn. Nếu anh thẩm vấn em, muốn đạt được cái anh cần, anh không biết là cần chút tình nguyện sao? Không ai sai khiến em, viết bài văn đó, em cũng không hỏi ý kiến ai.

Lưu Vĩ Đông ngây người.

Không phải Lưu Vĩ Hồng không chống đối anh ta mà Lưu Vĩ Hồng thường xuyên làm như vậy, ngay cả Lưu Thành Thắng hắn ta cũng dám chống lại, càng không cần nói đến Lưu Vĩ Đông. Lưu Vĩ Đông giật mình là vì những lời Lưu Vĩ Hồng nói lôgic, cẩn thận và nghiêm túc, hơn nữa không có một chút hùng hổ hăm dọa nào. Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí nói đúng suy nghĩ của người anh này.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Đông sinh ra ảo giác, nghĩ mình đang nói chuyện với một đối thủ cáo già trong chính trị chứ không phải đang đối mặt với em họ hai mươi hai tuổi.

- Vĩ Hồng, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi nghĩ cái gì tốt? Tôi muốn đạt được cái gì?

Lưu Vĩ Đông thẹn quá thành giận, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc.

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên, vừa mới đánh xong trận bóng, cơm nước xong, hắn quả thật rất khát.

- Mấy người Lý Khai Hoài muốn có chứng cứ chính xác từ chính em là người nhà họ Lưu sai khiến, anh và bác cả thì ngược lại, muốn có chứng cứ chính xác em bị người khác sai khiến, làm thế nào đây?

- Lý Khai Hoài?

Lưu Vĩ Đông chấn động, đứng lên nhìn Lưu Vĩ Hồng, vội vàng hỏi:

- Lý Khai Hoài đã đến tìm cậu? Khi nào?

- Hai ngày trước.

- Không xong rồi!

Lưu Vĩ Đông có chút thất lễ, vội vàng hỏi

- Cậu nói như thế nào?

- Em nói với ông ta, bài văn này là chính em viết, chính em giao cho Ban Tuyên giáo Trung ương. Đương nhiên, ông ta cũng nhắc đến bác cả, nói trình độ lý luận của bác cả rất cao, hỏi có phải em bị ảnh hưởng của bác cả…

Lưu Vĩ Hồng rất bình tĩnh nói.

Lưu Vĩ Đông hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, giọng thay đổi

- Cậu trả lời như thế nào?

- Em nói như thế này, em quả thật có vinh dự được đọc rất nhiều bài văn lý luận của bác cả.

- Cậu…

Lưu Vĩ Đông giơ tay phải, chỉ vào Lưu Vĩ Hồng, tức giận đến mức không nói ra lời.

- Cậu sao có thể nói như vậy được? Cậu có biết Lý Khai Hoài có thân phận thế nào không?

- Biết.

Lưu Vĩ Hồng cười.

- Tuy rằng ông ta giới thiệu là cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, nhưng em biết ông ta là nhân viên văn phòng thủ trưởng tối cao, nghe nói quan hệ với lão Hạ cũng rất tốt.

Lưu Vĩ Đông trừng hai mắt, hoàn toàn chán nản.

Người này cuối cùng là hồ đồ hoặc giả hồ đồ!

Nói hắn thật sự hồ đồ, hắn chẳng những biết rõ thân phận của Lý Khai Hoài, thậm chí còn biết quan hệ của Lý Khai Hoài và lão Hạ không tầm thường. Nói hắn giả hồ đồ, hắn lại thừa nhận với Lý Khai Hoài là chính mình bị ảnh hưởng của Lưu Thành Thắng.

- Tôi hiểu rồi, Lưu Vĩ Hồng, cậu đang trả thù chúng tôi. Cậu hận tôi, hận ba tôi, hận mỗi người trong gia đình họ Lưu, có phải không?

Lưu Vĩ Đông nhìn chằm chàm Lưu Vĩ Hồng, nhìn một hồi, mới nói từng chữ một, giọng điệu lạnh như băng.

Bình luận

Truyện đang đọc