QUAN GIA

- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói trước đó không lâu, đồng chí ở khu Giáp Sơn đã mời cán bộ dự họp. Chuyên môn học tập bài văn dài hai trang đăng trên tờ báo Minh Châu, yêu cầu toàn cán bộ khu phải hạ quyết tâm, kiên quyết mở ra con đường cải cách, không cần quan tâm đến việc những nhà lý luận nói gì. Quan trọng là phải làm tốt công tác tại Giáp Sơn, khiến cho quần chúng nhanh chóng trở nên giàu có. Có chuyện như vậy sao?

Ánh mắt Mộ Tân Dân dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng hai giây, sau đó trầm giọng hỏi.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, cao giọng đáp:

- Đúng vậy, Bí thư Mộ, có chuyện như vậy.

Cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người dường như rất nhạy bén khi ý thức được rằng, buổi học tập này sẽ mở ra nhiều diễn biến mới.

Mộ Tân Dân hai hàng chân mày hơi nhướng lên, nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, việc cải cách mở cửa đương nhiên chúng ta phải kiên trì. Nhưng với một số vấn đề có tính nguyên tắc cơ bản thì phải thận trọng. Cậu đã từng trong hội nghị nói qua, mặc kệ là chủ nghĩa tư bản hay là chủ nghĩa xã hội, chính phủ đều phải có sự ủng hộ của quần chúng, nhất định phải toàn tâm toàn ý vì quần chúng mà xử lý, đúng không?

Mộ Tân Dân từng bước một tiến vào trọng điểm.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Đúng, nói rất đúng!

- Vậy thì ý của cậu là gì? Chẳng lẽ xã hội chủ nghĩa không thể sánh bằng chủ nghĩa tư bản? Cậu lấy chính quyền của chủ nghĩa tư bản mục nát mà so sánh với chính quyền xã hội chủ nghĩa mới xuất hiện của chúng ta mà cảm thấy thích hợp sao?

Mộ Tân Dân giọng điệu nghiêm khắc, từ trên cao nhìn xuống Lưu Vĩ Hồng, hùng hổ hỏi.

Lưu Vĩ Hồng tắt nụ cười, trầm giọng nói:

- Bí thư Mộ, xin ngài đừng hoán đổi khái niệm như vậy. Tôi khi nào lại nói rằng ưu việt của chế độ xã hội không sánh bằng chủ nghĩa tư bản?

Trong phòng họp lập tức xôn xao lên. Các cán bộ không nhịn được mà cảm thấy ngạc nhiên, thán phục.

Thật là mạnh mẽ!

Không ngờ một cán bộ phụ trách cơ sở trong cuộc họp không chút khách khí chỉ trích Mộ Tân Dân thay đổi khái niệm.

Mộ Tân Dân sắc mặt sa sầm, cả giận nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời cậu chỉnh đốn lại cách ăn nói của mình. Cái gì là hoán đổi khái niệm? Chẳng lẽ cậu không phải ý tứ này sao? Dựa theo phân tích của cậu, chẳng lẽ chúng tôi lại không biết xử lý cho quần chúng? Chính phủ của chúng ta không bằng chính phủ của một quốc gia tư bản chủ nghĩa?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười một cách lạnh lùng.

- Bí thư Mộ, ngài vừa rồi đã thuật lại nguyên văn lời nói của tôi. Tôi ở trong cuộc họp đã nói qua, trong chính phủ chúng ta, thân là cán bộ đảng viên, chúng ta phải toàn tâm toàn ý vì nhân dân mà phục vụ, mà xử lý. Còn về sự phân tích của ngài kia, chẳng lẽ ngài muốn đổ hết lên đầu tôi?

Mộ Tân Dân quả thật là không từ thủ đoạn làm khó Lưu Vĩ Hồng. Lúc này hắn cảm thấy hơi bực nên tự nhiên cũng không hòa nhã gì.

Ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Khâu Đức Viễn vẻ mặt nghiêm túc, tuy nhiên trong ánh mắt của y lại có thể đọc được sự hưng phấn.

- Lưu Vĩ Hồng, thái độ của cậu là thái độ gì vậy? Chẳng lẽ tôi không thể phê bình cậu?

Mộ Tân Dân đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quát.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, lại còn mang theo một chút thương hại. Rất nhiều cán bộ, giống như Mộ Tân Dân, lúc đầu thì hùng hùng hổ hổ, nhưng khi gặp được sự chống cự thì lập tức bày ra tư thế lấy quyền đè người. Lời nói bên ngoài thì nghe như có đạo lý, nhưng tất cả đều là già mồm át lẽ phải.

- Bí thư Mộ, cũng xin ngài chú ý đến cách ăn nói của mình. Hôm nay là hội nghị học tập. Chúng ta học tập theo tinh thần xã luận của báo chí, chứ không phải là tranh cãi ở đây. Bí thư Mộ nếu muốn dùng lời nói biện luận ở đây cũng không thể được. Tôi đang muốn Bí thư Mộ chỉ bảo nội dung báo chí nào là cần học, nội dung nào là không cần. Mời Bí thư Mộ ra chỉ thị cho rõ ràng.

Lưu Vĩ Hồng đón nhận ánh mắt của Mộ Tân Dân, bình tĩnh hỏi ngược lại.

- Hừ, cậu không được càn quấy ở đây. Chúng ta học tập lý luận chính xác. Đương nhiên phải triển khai phê bình.

- Vậy được rồi, Bí thư Mộ.

- Tôi ở đây cũng có mấy tờ báo và tạp chí, đều đã trải qua sự phê chuẩn mới được phép phát hành trên báo Đảng, tạp chí Đảng.

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền từ trong bìa hồ sơ lấy ra mấy tờ báo và tạp chí, giơ cao lên.

- Trong những tờ báo này, cũng có rất nhiều bài báo tán thành tờ báo xã luận Minh Châu, đây cũng được tính là một tờ báo lớn trong cả nước. Xin hỏi Bí thư Mộ, rốt cuộc, tờ báo nào là phát biểu lý luận chính xác, tờ báo nào là phát biểu lý luận không chính xác?

Mộ Tân Dân lạnh lùng nói:

- Tôi hiện tại muốn mọi người học tập, chính là lý luận chính xác.

- Thế thì căn cứ vào đâu? Căn cứ vào cái gì? Như vậy thì các tờ báo khác là đều trái pháp luật? Một khi đã như vậy, thì tại sao thượng cấp lại cho phép bọn họ đưa bài phát biểu lý luận này ra? Bí thư Mộ, tôi cho rằng, có tranh luận là chuyện bình thường. Đảng của chúng ta trước giờ thực hiện chính là chế độ tập trung dân chủ. Phát triển dân chủ chính là truyền thống tốt đẹp của Đảng ta. Không thể võ đoán mà cho ra kết luận được. Ngài nói rằng ngài muốn tất cả mọi người học tập lý luận chính xác, nếu chẳng may ngài lầm thì chẳng lẽ mọi người cũng phạm sai lầm theo sao? Đây chính là một vấn đề rất nghiêm trọng. Một mình ngài phạm sai lầm thì không sao, nhưng cán bộ của cả một huyện phạm sai lầm thì thật là phiền toái.

Lưu Vĩ Hồng không để ý đến sự phẫn nộ của Mộ Tân Dân, thẳng thắn trình bày quan điểm của mình.

- Cậu, cậu đây chính là già mồm át lẽ phải. Ai nói cán bộ của huyện chúng ta đều phạm sai lầm. Chúng ta học tập theo tinh thần xã luận báo chí, chẳng lẽ là phạm sai lầm sao?

Mộ Tân Dân rống cổ lên.

Lưu Vĩ Hồng lại cười, lắc đầu nói:

- Điều này thì đúng rồi. Đều là học tập tinh thần báo chí cả. Bí thư Mộ không sai lầm thì cán bộ khu Giáp Sơn chúng tôi cũng không phạm sai lầm.

- Chính tư tưởng của cậu là sai lầm. Cậu nói phải mạnh mẽ huy động tài chính, mặc kệ là trong nước hay là nước ngoài, mặc lệ là chính phủ hay là quần chúng. Có thể không phân biệt rõ ràng sao? Chủ nghĩa tư bản của quốc gia phương Tây đã suy vong trong trái tim bất tử của tôi. Chúng ta nhất định lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.

Mộ Tân Dân quả thật là muốn phát cuồng, hơi thở hổn hển, la lớn lên.

Lúc này, ngồi trên đài chủ tịch, Phó chủ tịch huyện Tô Chí Kiên nhìn Lưu Vĩ Hồng, rồi lại nhìn Mộ Tân Dân, vẻ mặt hiện lên một thâm ý. Tô Chí Kiên ở khu Giáp Sơn trở về, khi báo cáo lại với Mộ Tân Dân, ông ta đã không cho là đúng, dường như cảm thấy Tô Chí Kiến rất là vô năng. Đường đường là một Phó chủ tịch huyện, lại không lấn áp được Bí thư khu ủy khiến cho Tô Chí Kiên cảm thấy trong lòng không vui, không còn mặt mũi nào nữa.

Hiện tại, hóa ra Bí thư Mô tự thân xuất mã, cũng bị đánh bại như vậy. Hơn nữa, ngay trước mặt toàn bộ các cán bộ lãnh đạo huyện, các cán bộ huyện và cơ sở bị Lưu Vĩ Hồng làm cho sượng mặt.

Tô Chí Kiên âm thầm hết giận.

Thứ nhất là giải được sự uất hận Mộ Tân Dân. Thứ hai là giải được sự uất hận Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đúng là không biết nặng nhẹ, chống đối Mộ Tân Dân như vậy. Mộ Tân Dân khẳng định là sẽ bắt hắn. Bằng không, Bí thư Huyện ủy muốn tạo dựng uy tín, chỉ sợ là rất khó khăn.

- Bí thư Mộ, tôi đồng ý với ý kiến của ngài. Chủ nghĩa tư bản của phương Tây thật sự là đã diệt vong trong trái tim bất tử của tôi. Đối với bọn họ quả thật là phải đề cao cảnh giác. Tuy nhiên, sử dụng tài chính và kỹ thuật chính là biện pháp tốt nhất để chống lại bọn họ. Đời nhà Thanh đã biết áp dụng điều đó. Người lãnh đạo Đảng chúng ta chẳng lẽ tầm mắt lại thấp hơn so với cổ nhân hai trăm năm trước sao? Tiến cử tài chính cửa nươc ngoài và kỹ thuật tiên tiến của họ, để phát triển kinh tế của mình thì chúng ta chỉ có giàu lên, hùng mạnh lên. Và các quốc gia chủ nghĩa tư bản phương Tây không thể nào xuống tay với chúng ta được. Mặc kệ Bạch Miêu hay là Hắc Miêu thì điều săn chuột cả thôi. Đây chính là thủ trưởng đã dạy bảo chúng ta.

Nếu Mộ Tân Dân đã chủ động khiêu khích thì Lưu Vĩ Hồng nhất định phải giáo huấn ông ta. Có người đã phái Mộ Tân Dân đến Lâm Khánh "chấp hành nhiệm vụ", Lưu Vĩ Hồng cũng không thể để cho Mộ Tân Dân tự ý hoành hành được.

Lý luận Bạch Miêu Hắc Miêu thì vào năm 1962, trong hội nghị khôi phục lại sản xuất nông nghiệp, thủ trưởng đã nói ra và đã được chính thức đăng báo. Tuy nhiên, đây tạm thời chưa phải là phát biểu được lưu hành. Căn cứ vào trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, thì lý luận Bạch Miêu Hắc Miêu chính là được truyền tụng trong quần chúng nhân dân. Sau khi thủ trưởng đến miền nam, giới truyền thông các quốc gia đã cùng đưa tin bài phát biểu của thủ trưởng. Bài phát biểu này rất dễ hiểu nên nhanh chóng lan truyền trong quần chúng. Mộ Tân Dân xuất thân từ hệ thống tuyên truyền, khẳng định là có nghe nói qua. Lưu Vĩ Hồng cố ý nói đến điều này chính là muốn bóp cổ Mộ Tân Dân.

Quả nhiên, Mộ Tân Dân tức giận đến không nói được lời nào.

Lúc này Đặng Trọng Hòa đứng dậy, mỉm cười nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là học tập chứ không phải là biện luận. Nếu cậu không cùng ý kiến thì có thể một mình đề xuất. Hiện tại mời cậu ngồi xuống.

- Đươc, Chủ tịch huyện Đặng!

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống.

Đặng Trọng Hòa ở dưới gầm bàn giơ ngón tay cái lên với Lưu Vĩ Hồng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Đặng Trọng Hòa lập tức chuyển hướng sang Mộ Tân Dân, cười nói:

- Bí thư Mộ, tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục học. Nếu cần thảo luận thì sau khi học xong thì chúng ta sẽ thảo luận lại, được không?

Bí thư Huyện ủy và Bí thư khu ủy trước mặt mọi người chống đối nhau, thân là Chủ tịch huyện, hòa giải đúng lúc vô cùng thích hợp, rất hợp với thân phận "lão làng" ở huyện Lâm Khánh của Đặng Trọng Hòa.

Mộ Tân Dân hừ một tiếng thật mạnh:

- Có gì mà cần thảo luận. Tinh thần lý luận của thượng cấp cần phải học tập nghiêm túc, kiên quyết quán triệt chấp hành.

Đây chính là điển hình của một con lừa lỳ lơm. Các cán bộ phía dưới rộ lên tiếng cười mỉm mai. Thanh âm tuy cực thấp nhưng cũng cực kỳ chói tai.

Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói:

- Đúng vậy, học tập nghiêm túc, kiên quyết quán triệt.

Mặc kệ lão Mộ nói cái gì thì chuyện bị Lưu Vĩ Hồng chống đối là không thể thay đổi. Chủ tịch huyện Đặng không thể lại xát muối vào vết thương như thế.

Làm người phải phúc hậu thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc