QUAN GIA

Buổi chiều đi thị trấn, Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe, và Hùng Quang Vinh cùng đi

Vừa mới lái ra khỏi thị trấn Giáp Sơn, thì đã nhìn thấy cán bộ khu bận rộn làm việc ở hai bên đường, dường như là đang đo đạc.

Lưu Vĩ Hồng mắt sắc, kinh ngạc nói:

- Chủ tịch khu, kia không phải lão Khâu sao?

Cái gọi là lão Khâu, chính là Phó chủ tịch khu phân công quản lý giao thông. Trong tất cả Phó chủ tịch khu, hình như là lão Khâu rảnh rỗi nhất, trên cơ bản không có việc để làm. Toàn khu Giáp Sơn trong này cũng chỉ có mấy con đường được gọi là quốc lộ, nát vụn một mớ lộn xộn, muốn tu sửa một chút, thì một phân tiền cũng không có, lão Khâu cũng như là một người vợ không thể thổi cơm khi không có gạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Có đôi khi thật đúng là nhàn hạ tới vô vị. Rất nhiều nhân viên biên chế của bộ máy khu xã, có khi đúng thật là chỉ là dùng để bày biện mà thôi, hoàn toàn không cần thiết. Nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn có đầy đủ ngũ tạng, Phó chủ tịch khu phân công quản lý giao thông này, cũng phải có.

Hai ngày này vừa mới thông qua quyết nghị, phải sửa chữa lại "tuyến chính", lão Khâu liền xăng tay bước vào trận, tính tích cực khá cao

Hùng Quang Vinh cười nói:

- Đúng vậy, không phải đã quyết định phải sửa đường sao? Lão Khâu cuối cùng tìm được việc để làm.

Lưu Vĩ Hồng cũng là cười ha hả.

Mặc kệ thế nào, hiệu suất này rất cao, đáng để khẳng định. Diện mạo đội ngũ cán bộ của Khu Giáp Sơn, đúng là dần dần trong thay đổi

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, cho xe jeep đậu ở ven đường, cùng Hùng Quang Vinh đi qua đó, hàn huyên một hồi với lão Khâu, vẫn là cổ vũ vài câu. Đây cũng là thái độ mà nhân vật số một nên có. Cấp dưới có biểu hiện tốt, nên đúng lúc khẳng định, như vậy mới có thể khiến cho nhiệt tình của bọn họ liên tục tăng vọt, bằng không rất có thể lại là "hai cột sức mạnh", xuồng ba lá bị búa bổ qua, mọi chuyện lại như cũ

Quả nhiên, được đến Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Hùng khẳng định, lão Khâu rất hưng phấn, chỉ thiếu phần vỗ ngực thể hiện quyết tâm với hai vị cấp trên

Một lần nữa lên xe, Hùng Quang Vinh cười nói:

- Bí thư, công tác tư tưởng này, cậu đúng là bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng không quên a.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Bọn họ có tính tích cực, vậy nên cổ vũ nhiều hơn. Cổ vũ so với phê bình càng có hiệu quả tốt hơn

- Đúng đúng, chính là như thế

Hùng Quang Vinh liên tục gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức mấy tháng, gần như không mấy phê bình người khác, uy danh cũng là càng ngày càng cao. Hễ là cán bộ giao tiếp qua vài lần với Lưu Vĩ Hồng, đều đối với ấn tượng của hắn rất tốt, cảm thấy Bí thư Lưu là lãnh đạo tốt bình dị dễ gần gũi. Nhưng lại không ai cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không đủ uy nghiêm.

Nắm bắt từ giữa này, rất có bản lĩnh

Hùng Quang Vinh càng thêm khâm phục.

Dọc theo đường đi Lưu Vĩ Hồng cùng Hùng Quang Vinh thương lượng công tác sau này ở khu, cũng là "Thời gian dễ trôi qua", vô tình, xe đã vào thị trấn. Hai người đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại. Sắp phải gặp Mễ Khắc Lương, đây cũng không thể xem là kinh nghiệm khiến lòng người khoái trá

Xe jeep lái tới trụ sở huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng đậu xe xong, nói với Hùng Quang Vinh:

- Hay là như vậy đi, ông đi văn phòng tìm chị dâu nói chuyện phiếm, tôi một mình tới gặp Phó bí thư Mễ là được.

Hùng Quang Vinh biết Lưu Vĩ Hồng là có ý tốt, lại lập tức lắc đầu mạnh:

- Vậy không được, vậy không được, muốn đi thì cùng đi. Xem gã có thể làm gì!

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không khuyên nhiều, hai người cùng nhau sóng vai đi về hướng trụ sở huyện ủy

Huyện Lâm Khánh tổng cộng năm bí thư cả chính và phó, Đặng Trọng Hòa làm việc ở văn phòng chính phủ bên kia, Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Tôn Văn Các làm việc ở Hội đồng nhân dân bên kia, chỉ có Chu Kiến Quốc, Từ Văn Hạo và Mễ Khắc Lương làm việc ở trụ sở huyện ủy. Trước kia văn phòng ba vị bí thư đều ở lầu ba, sau khi Chu Kiến Quốc đến nhận chức, không tiếp tục sử dụng văn phòng bí thư Khang đã mất, mà dọn lên lầu bốn. Mễ Khắc Lương và Từ Văn Hạo vẫn trước ở lại lầu ba như trước

Văn phòng làm việc của Mễ Khắc Lương ở phía tây lầu ba

Dọc theo đường đi, đụng phải mấy người quen, một vị trong đó còn là đồng sự cũ của tổ Thư ký. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh, đều là cười chào hỏi, chỉ là nét tươi cười kia lại có vài phần mất tự nhiên, rất là miễn cưỡng. Phỏng chừng Mễ Khắc Lương giận dữ ở văn phòng, người biết đến không chỉ có một mình Trương Diệu Nga. Cái chỗ nhỏ như lỗ mũi thế này, có thể lừa được ai?

Vị đồng sự ở tổ Thư ký kia, dòm ngó thấy xung quanh không người, liền đưa đầu đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, rất nhỏ tiếng nói:

- Bí thư Lưu, Phó bí thư Mễ đang rất tức giận, cậu phải coi chừng một chút a...

Mặc dù Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc, nhưng Mễ Khắc Lương cũng không phải tay vừa. Trước kia chỉnh trị qua không ít người. Trong đó có mấy người rất cứng rắn chống đối tới cùng, thậm chí còn có đơn vị liên quan địa khu, cuối cùng đều không thể chống đỡ nổi Mễ Khắc Lương, xám xịt ra đi

Chu Kiến Quốc đến nhận chức chưa được nhiên nửa năm, uy tín vẫn chưa tạo lập nên, sợ là pá chế không được Mễ Khắc Lương.

Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu, nói tiếng"Cảm ơn", sắc mặt rất là thoải mái, dường như cũng không để ý gì mấy

Vị thư ký kia trong lòng thở dài, âm thầm lắc đầu, cũng là không tiện nói thêm gì. Nếu chẳng may bị thân tín của Mễ Khắc Lương phát hiện, không tránh khỏi chính mình cũng bị liên lụy vào đó. Xem ra Lưu Vĩ Hồng vẫn là tuổi trẻ nông nổi, chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của Mễ Khắc Lương. Chờ hắn chịu thiệt, thì sẽ hiểu. Sợ là một khi bổ nhào, sẽ không dễ đứng lên.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi tới phía trước văn phòng có ghi "Phó bí thư", giơ tay gõ gõ cửa.

- Ai đấy?

Trong phòng làm việc truyền đến thanh âm nặng nề của Mễ Khắc Lương, xem ra Phó bí thư Mễ vẫn còn tức nghẹn, hiện tại cũng không chưa tiêu tan chút nào

- Phó bí thư Mễ, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh mà đáp. Trong phòng làm việc trầm mặc một hồi, ước chừng qua vài giây, mới lại vang lên thanh âm của Mễ Khắc Lương:

- Vào đi!

Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh liếc nhau, đẩy cửa ra rồi đi vào. Vừa mới vào cửa, thì xém chút bị sặc. Nhìn kỹ lại, trong phòng sương khói lượn lờ, tựa như vừa mới đã trải qua một trận hoả hoạn. Có thể thấy được Mễ Khắc Lương gần như là đang không ngừng hút thuốc. Dù là Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh đều là người hút thuốc, cũng rất có chút ăn không tiêu, giơ tay liên tục múa may ở trước mặt, quạt sương khói sang một bên. Định thần nhìn kỹ, lại chỉ thấy Mễ Khắc Lương ngồi ở sau bàn làm việc, một bộ mặt béo phì gắt gao sơ cứng, hai con mắt lửa giận bùng cháy, hung hăng hướng về cửa nhìn chăm chú

Vừa tiếp xúc với ánh mắt này, trong lòng Hùng Quang Vinh liền "thình thịch" một tiếng. Tuy rằng y đối với Mễ Khắc Lương vô cùng cáu giận, ở khu cũng là hô thẳng tên tuổi, thỉnh thoảng còn khiển trách mắng là "Khốn khiếp", khi thực sự đứng ở trước mặt Mễ Khắc Lương, trong lòng không khỏi cảm thấy tâm thần bất định. Dù sao cũng là ở dưới thế lực tích tụ của Mễ Khắc Lương, qua nhiều năm nay, hình thành loại "cảm giác kính sợ" này, không thể khoảng thời gian ngắn có thể tiêu trừ

Lưu Vĩ Hồng cũng là giống như không cảm thấy gì, trên mặt mang theo một ý cười thản nhiên, đi tới, cách không xa phía trước bàn làm việc của Mễ Khắc Lương thì dừng chân lại, thản nhiên nói:

- Phó bí thư Mễ, xin chào!

- Phó bí thư Mễ, xin chào…

Hùng Quang Vinh cũng theo sát sau nói một câu.

Mễ Khắc Lương vừa không trả lời, cũng không gật đầu, thần sắc trên mặt cũng không thấy buông lỏng, tiếp tục hung hăng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, sắc mặt đen tới nổi gần như có thể nhỏ nước xuống

Về phần mời hai người ngồi, đó là càng không cần phải nghĩ đến

Mễ Khắc Lương từ sáng đã cho gọi hai người bọn họ tới đây, chính là định khiển trách bọn họ một trận, còn muốn có chỗ ngồi sao?

Hùng Quang Vinh trên trán liền hơi hơi chảy ra mồ hôi lạnh, hơi cúi đầu.

Lưu Vĩ Hồng cũng là bình thản ung dung, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Mễ Khắc Lương, nhìn thẳng qua đó, vừa không tức giận, cũng không tránh né. Thật giống như trước mặt không hề có Mễ Khắc Lương người này, Phó bí thư Mễ chính là không khí.

Không khí trong văn phòng, hình như chợt đọng lại một khối, trở nên có vài phần quỷ dị.

Chỉ giằng co như vậy.

"Rầm"!

Mễ Khắc Lương đột nhiên đập lên bàn một cái, khiến cho tách trà, văn kiện, giá bút vv trên bàn, đều nhảy dựng lên.

Cùng với một tiếng này, thân mình Hùng Quang Vinh cũng hơi run lên một cái.

- Lưu Vĩ Hồng, Hùng Quang Vinh, các cậu thật to gan!

Mễ Khắc Lương đứng bật dậy, giận dữ hét to, gân xanh trên cổ cũng nổi lên rần rần, hai con mắt trừng lên thấy cả tròng mắt trắng dã, bộ dáng như là muốn ăn thịt người đến nơi. Khổ cho cái cổ to béo kia của gã, gân xanh không ngờ cũng có thể nổi lên được, không biết là đã dồn bao nhiêu máu đây.

Hùng Quang Vinh thân mình lại run lên, đầu càng thêm cuối thấp hai phân, không cùng Mễ Khắc Lương đối mặt

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh như trước nhìn mặt gã bởi vì phẫn nộ mà có chút biến hình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, không ngờ hiện lên vẻ tươi cười, mơ hồ mang theo ý châm chọc.

Thần thái này của Lưu Vĩ Hồng, lại càng kích thích Mễ Khắc Lương nổi trận lôi đình, điên tiết phát cuồng.

- Cậu còn cười? Cậu… cậu đúng là tạo phản!

Mễ Khắc Lương lại "rầm rầm" hai tiếng, vỗ bàn hai cái thật mạnh, cả bàn tay cũng trở nên đỏ rực. Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng, bàn tay này của Phó bí thư Mễ, có thể sẽ đau mất một hai ngày đây.

Nghĩ như vậy, ý cười trên khóe miệng Lưu Nhị Ca, lại càng dày thêm mấy phân.

Theo hắn thấy, thì Mễ Khắc Lương chính là kẻ dở hơi!

Cho rằng đập bàn, lớn giọng thì có thể hù được Lưu Nhị Ca sao?

Quả thực mắc cười chết đi được!

Từ nhỏ đến lớn, nhất là sau khi lên trung học, không biết có bao nhiêu giáo viên hiệu trưởng ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng tức giận đến đập bàn, kết quả cuối cùng, chỉ có bàn tay của hiệu trưởng giáo viên đau đớn vô cùng, còn Lưu Nhị Ca thì vẫn ung dung tự tại, lông cũng không thiếu một sợi

Chiêu đập bàn này, thật sự quá "Lạc hậu" rồi, nhiều nhất chỉ là trình độ con nít ranh.

- Cậu… cậu…

Mễ Khắc Lương giơ tay chỉ vào Lưu Vĩ Hồng, quả thực tức giận đến mức không biết nên làm thế nào bây giờ

Không linh a!

Phó bí thư Mễ dùng thủ đoạn lâu năm, bỗng nhiên không linh. Trong lúc này, Mễ Khắc Lương trong nhất thời cũng nghĩ không ra chiêu gì mới, chỉ đành chỉ vào Lưu Vĩ Hồng như vậy, há to miệng, nửa ngày nói không ra lời.

Thấy bộ dáng này, Hùng Quang Vinh vốn trong lòng có chút run sợ bỗng nhiên cảm thấy rất là buồn cười.

Mễ Khắc Lương giờ khắc này, trăm phần trăm chính là kẻ dở hơi!

Lưu Vĩ Hồng cho tới lúc này, một câu cũng chưa nói, cứ như vậy nhìn Mễ Khắc Lương, khí thế hùng hổ của Phó bí thư Mễ liền tắt lịm, bị đứng hình không có chút gì là nóng giận, miệng thì há to đến nỗi có thể nhét vào một hột trứng gà, lại nửa ngày nói không ra được một chữ

Hiển nhiên Mễ Khắc Lương là bộ dáng hớp không được một hơi để thở, Lưu Vĩ Hồng rốt cục từ từ mở miệng ra, mang theo một tia mỉm cười, vô cùng bình thản nói:

- Phó bí thư Mễ, ông hôm nay mời chúng tôi lại đây, là muốn trao đổi công tác đúng không? Nếu là trao đổi công tác, vậy thì hãy ngồi xuống, bình tĩnh hoà nhã từ từ nói, thương lượng lại, mọi người cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Nếu chỉ muốn giở uy phong hay nóng giận, vậy thì chúng tôi chỉ đành nghe, ông cứ tiếp tục!

Xem lời nói này, xem thần sắc nói lời này, quả thực chính là muốn đem Phó bí thư Mễ "chỉnh vào chỗ chết", có tức chết người cũng không đền mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc