QUAN GIA

- Mau tới thôi, Vĩ Hồng ca ca, mau tới giúp em bắt con cua…

Tiêu Du Tình la to, dường như nhìn thấy sự vật thú vị nhất trên đời này, nếu không phải đứng trong nước, nó nhất định sẽ múa tay múa chân

Lưu Vĩ Hồng liền có chút đau đầu

Cô bé ban đầu gọi hắn là "ca", không biết như thế nào lại tự chủ trương đổi thành "Vĩ Hồng ca ca", một chữ biến thành 4 chữ, cũng không ngại mệt, gọi khá vui. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không thể không thừa nhận, tiếng "Vĩ Hồng ca ca" quả thật "mờ ám" hơn một chữ "ca" nhiều, nghe vào trong tai, không thể tránh khỏi nảy sinh ít cảm giác khác thường

Loại ngọt ngào này, cảm giác khác thường!

Tùy vào Tiêu Du Tình kêu la không ngừng, Lưu Vĩ Hồng tự lo hút thuốc, không đáng để ý tới. Trong khe suối này, cua thì không ít, Lưu Vĩ Hồng thấy nhiều rồi, tất nhiên không hề kỳ lạ. Đối với Tiêu Du Tình mà nói, có thể vẫn là lần đầu tiên tại dã ngoại nhìn thấy con cua còn sống, vô cùng hưng phấn cũng là hợp tình hợp lý

Thấy Lưu Vĩ Hồng mặc kệ, Tiêu Du Tình liền bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt "tàn nhẫn", nghiêng đầu suy nghĩ, tay trái cuộn chiếc váy dài lại, siết chặt trong tay, lại kéo lên trên một chút, lộ ra một khúc đùi to trắng như tuyết phấn, mềm mại trắng trẻo, quả thật có thể khiến ánh mắt của bất kỳ đàn ông nào phải hoa mắt

Tiêu Du Tình đã làm xong công tác chuẩn bị, liền khom lưng xuống, vươn tay phải ra, cẩn thận mà đưa vào trong nước bắt con cua đó

Tư thế này quả thật quá hấp dẫn, Lưu Nhị Ca ngậm điếu thuốc trong miệng cũng quên hút, nhìn không chuyển mắt mà nhìn trong khe suối, một bức tranh tuyệt mỹ vô cùng

- A…

Phút chốc, Tiêu Du Tình kêu lên một tiếng chói tai, thân mình ngẩng lên thật mạnh, lui ra sau một bước, liên tục lay động, thiếu chút ngẩng mặt lên trời té ngã trong khe suối. Không biết có phải bị con cua kẹp một cái hay không

Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ, từ mặt đất nhảy dựng lên, rất khẩn trương chạy qua khe suối, miệng liên tục hỏi:

- Chuyện gì, chuyện gì…

- Đều tại anh! Muốn anh qua đây giúp em bắt con cua, anh không chịu, hại em suýt chút bị con cua cắn rồi

Tiêu Du Tình rất là oán giận, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên thật cao, thở hổn hển nói

Lưu Vĩ Hồng trước là thở phào nhẹ nhõm, lập tức bật cười ha hả, nói:

- Em thật sự không biết lợi hại. Hi Hi, qua 20 năm nữa, con cua đồng này chính là đại thần truyenfull.vn, ai dám bất kính?

Lưu Nhị Ca hôm nay cũng là tâm tình vui thích, không kìm nổi nói đùa một câu với Tiêu Du Tình

Tuy nhiên 20 năm sau, quả thật là thế giới cua đồng hoành hành truyenfull.vn. Có lẽ ở trong thế giới song song này, Lưu Nhị Ca đã tái sinh, cánh bướm xinh đẹp vỗ vỗ, có thể đem con thần thú cua đồng này vỗ mất tiêu cũng nói không chừng

- Anh nói gì thế, sao em lại nghe không hiểu?

Tiêu Du Tình quả nhiên tức giận, trừng đôi mắt to đen nhánh, kỳ lạ mà hỏi. Mấy hôm nay đi cùng Lưu Vĩ Hồng, không cẩn thận thì có thể từ trong miệng hắn nghe ra một hai từ nghe không hiểu. Tiêu Du Tình truy hỏi đến cùng, Lưu Vĩ Hồng liền cười hì hì mà nói đây là "tiếng sao hỏa"

Kết quả Tiêu Du Tình lại nghe thêm một danh từ nghe không hiểu

Dù sao tên này cũng kỳ quái, cũng không rõ trong đầu óc của hắn, rốt cuộc còn chứa những thứ kỳ lạ mới mẻ gì

- Mau tới mau tới, giúp em bắt cua. Hôm nay em phải bắt cho được một con cua sống

Tiêu Du Tình nổi cơn độc ác, "nghiến răng nghiến lợi" nói.

- Được rồi, hôm nay anh giúp em một phen, hung hăng ngược đãi đại thần cua đồng một chút. Em cũng đừng nói, cua đồng trong dòng suối này cũng khá to béo, chúng ta bắt thêm vài con, nướng ăn, mùi vị nhất định rất ngon

Lưu Vĩ Hồng cười nói, bắt đầu cởi giày tất

Thấy Lưu Vĩ Hồng thật sự dự định xuống nước, Tiêu Du Tình rất vui mừng, liên tục kêu "tốt". Nếu không phải tay trái phải nắm lấy váy, cô bé sẽ vỗ tay hoan hô

Lưu Vĩ Hồng rất nhanh cởi giày tất, xắn ống quần lên, nhấc chân một cái, đạp vào trong dòng suối nhỏ

Tiêu Du Tình đứng tại một nơi nước lăn tăn, khe suối nước không sâu, chỉ ngập đến bắp chân nhỏ, dòng nước trong suốt vô cùng.

- Đại thần cua đồng đâu? Ở đâu?

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cúi người nhìn chằm chằm mặt nước, liên tục hỏi

- Này, ở dưới tảng đá đó, em vừa đi bắt nó, nó chạy vào dưới tảng đá rồi

Tiêu Du Tình vươn ra ngón tay xanh miết, chỉ vào một tảng đá hình tròn trong khe suối nói

- Được, nó chạy không thoát!

Lưu Nhị Ca tuổi tác tâm lý bốn mươi mấy tuổi, vốn sẽ không "trẻ con" như vậy, nhưng hôm nay bị ảnh hưởng bởi Tiêu Du Tình, vô tình cũng "lão phu liêu phát thiếu niên cuồng" (lão phu phát cuồng tuổi trẻ)

Nói xong Bí thư Lưu liền khom lưng, rất cẩn thận mà hai tay nắm lấy tảng đá đó, nhẹ nhàng lay động một chút, dường như vẫn chưa mọc rễ, lập tức hai tay dùng sức thật mạnh đem tảng đá lên, quẳng ra xa

Tảng đá vừa gạt đi, lập tức có ba bốn con cua lớn nhỏ khác nhau hoang mang chạy ra từ chỗ lõm, 8 chân bò ngang, chạy tứ phía. Một con to béo nhất trong đó, chạy vài bước liền dừng lại, múa may hai càng, hùng hổ phát uy với Lưu Nhị Ca

- Ha ha, quả nhiên có khí phách đại thần!

Lưu Nhị Ca cười cợt một câu, tay phải đưa ra, nhanh như chớp, đại thần cua đồng còn chưa kịp chống đỡ, liền bị Bí thư Lưu nắm chặt mai cứng, "bắt" lại

- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, mau, cho em chơi một chút, cho em chơi một chút…

Tiêu Du Tình vui mừng kêu to lên, liên tiếp kêu lên:

- Đại thần ơi đại thần, mày không ngờ có ngày hôm nay chăng?

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hướng về phía con cua trêu chọc nói.

Con cua đó quả thật to béo, bị Lưu Vĩ Hồng cầm lấy mai cứng, đôi càng lớn múa may lung tung, nhưng là một chút tác dụng cũng không có, uổng phí sức lực

- Mau thôi, Vĩ Hồng ca ca, cho em chơi một chút

Cô bé ở một bên không ngừng thúc giục, lại giống như nũng nịu cầu khẩn

- Được, em phải chú ý, nắm lấy cái mai cứng của nó, bằng không nó sẽ kẹp em, đau lắm

Lưu Vĩ Hồng tất nhiên sẽ không trêu nó, cầm con cua đưa qua đó

- Cẩn thận cẩn thận...

Thấy Tiêu Du Tình đưa qua bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, Lưu Vĩ Hồng liền không ngừng nói. Cho dù Lưu Nhị Ca liên tục nhắc nhở, chuyện đến trước mắt còn đi ra đường rẽ

Cô bé thật cẩn thận giơ tay nắm mai của con cua, Lưu Vĩ Hồng vừa mới buông lỏng tay, con cua đó múa may càng to, vẽ một cái trên mu bàn tay nõn nà của Tiêu Du Tình, chỉ nghe cô bé "a" một tiếng thét chói tay, tay phải run lên, cả người ngã về phía sau

- Cẩn thận…

Lưu Vĩ Hồng giật mình, không ngừng giơ tay đỡ, nhưng cuối cùng đã trễ một bước

"Phù phù" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Tiêu nhị tiểu thư đã ngồi xuống ngã vào trong dòng suối, con đại thần cua đồng đã bắt tới tay, cũng không biết quẳng đi đâu rồi!

Thấy cô bé đã toàn thân ướt đẫm, Lưu Vĩ Hồng cũng không vội mà đi giúp đỡ, đứng đó, bật cười ha ha

- Anh còn cười, anh còn cười, đồ xấu xa, đồ xấu xa…

Tiêu nhị tiểu thư vừa sợ hãi vừa ủy khuất, ngồi trong dòng suối kêu to lên, hai tay vỗ mặt nước lung tung, trề môi, nước mắt chảy xuống, đại thần cua đồng đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi

- Được rồi được rồi, đừng khóc, mau đứng lên

Lưu Vĩ Hồng nhịn cười, cúi người đi kéo cô.

Chỉ thấy trước mắt trắng bóng một mảnh, Lưu Nhị Ca thầm kêu "không tốt", phải né tránh, làm sao còn kịp, bị Tiêu Du Tình tạt ngay mặt, ngực lạnh thấm, nhưng thật ra vô cùng thoải mái.

- Em dám tạt anh… Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Nhị Ca tính trẻ con bộc phát, dứt khoát cũng hai tay hứng nước, tạt lung tung vào Tiêu Du Tình

Tiêu Du Tình cười khanh khách, hai tay cũng không nhàn rỗi, tạt nước lung tung, phút chốc, hai người toàn thân đều ướt đẫm. Tiếng cười vui thích, vang vọng thung lũng, truyền ra xa

Tô Mộc và tiểu Trương ở nơi xa nhìn cảnh tượng này, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm

- Lưu… thầy Lưu…

Tô Mộc giơ tay chỉ vào bên kia dòng suối nhỏ, hai mắt trừng to, nói không ra lời. Trong lòng của Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng không lớn tuổi, nhưng rất chú ý tôn nghiêm sư đạo, là một "tiểu phu tử" điềm đạm, bây giờ lại là nhân vật số một khu Giáp Sơn, càng thành thục điềm đạm, chính là thần tượng của Tô Mộc. Không ngờ hiện nay lại lộ ra tình trạng trẻ con, cùng cô bé con đùa giỡn không ngớt trong khe suối

Thật sự quá đảo điên

Tiểu Trương cũng là hé miệng mà cười, nói:

- Bí thư Lưu tuy rằng là bí thư, dù sao cũng là người trẻ tuổi thôi...

Tô Mộc ngơ ngác gật gật đầu, không biết nên nói thế nào cho tốt

Thấy bộ dáng "đần độn" của Tô Mộc, tiểu Trương càng thêm buồn cười

Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình ở trong dòng suối đùa giỡn cho đã, cả người mới từ trong nước đi ra, Lưu Vĩ Hồng còn không có gì, chiếc áo sơ mi trắng và váy hoa dài của Tiêu Du Tình ướt đẫm rồi, dính sát vào thân hình thon dài, tinh xảo đặc sắc, lồi lõm đều hiện ra, quy mô bộ ngực cũng vô cùng khả quan, giơ tay nhấc cái váy ướt sũng, bước khoan thai, quả thực đẹp không sao tả xiết.

Tô Mộc vẻ mặt đỏ bừng, khẩn trương quay đầu đi.

Ngay cả Lưu Nhị Ca cũng không dám nhìn nhiều

Tiêu Du Tình lại không thèm để ý, cười khanh khách, bỗng nhiên tới gần Lưu Vĩ Hồng, áp sát lỗ tai hắn, thỏ thẻ, thấp giọng hỏi:

- Ôi... Em có xinh đẹp hay không?

Lưu Nhị Ca lập tức đầu váng mắt hoa.

Này cô nàng chết dầm kia, lúc này còn càn quấy!

Lưu Vĩ Hồng liền đi nhanh hai bước, kéo ra một chút khoảng cách, hung hăng trừng mắt nhìn nó. Tiêu Du Tình ha ha mà cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt bỡn cợt. Dường như nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lúng túng, nó liền đặc biệt vui vẻ

- Trời ơi, làm sao bây giờ, đều ướt đẫm, sẽ bị cảm đó…

Tô Mộc qua lúc đầu bối rối, liền vội nói

- Vậy cũng không có cách, vùng hoang vu dã ngoại, làm sao có quần áo thay? Mặc ở trên người phơi nắng cho khô thôi. Thời tiết nóng, đừng lo

Lưu Vĩ Hồng nói xong, dứt khoát đem áo sơ mi cởi xuống, lộ ra một cơ thể rắn chắc, dưới ánh mặt trời nhấp nháy hào quang lực lượng

Lần này, đến lượt tiểu Trương ngại ngùng, vội vàng quay lưng đi, hai vai run run, hiển nhiên cũng đang trộm cười không ngừng

Bối rối một trận tiểu Trương dẫn Tiêu Du Tình đi đến một chỗ bí mật, cởi áo và váy ra, vắt khô nước, lại mặc lên người, tuy rằng vẫn là dính vào da, chung quy cũng tốt, lúc này cũng chỉ có thể như vậy

Khi Tiêu Du Tình trở về, như trước cười hì hì, bộ dáng không có chút ngượng ngùng, nhìn qua đặc biệt vô tâm

Bí thư Lưu trần truồng, áo sơ mi trắng để trên tảng đá lớn cách đó không xa phơi nắng, giống như không có chuyện gì, quả nhiên da mặt dày.

Bình luận

Truyện đang đọc