Phù Trạch Hoa liền lộ ra vài phần xấu hổ, trong đầu cũng âm thầm có chút tức giận.
Tuy anh là nhân vật lợi hại mà Trình Tử Thanh đã gọi điện so chiêu, nhưng đây là ở Kinh Hoa, Phù Trạch Hoa tôi nói thế nào cũng là thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Khu ủy, sao để anh vào trong mắt, liền biến thành “Người qua đường không tên”?
Chỉ có điều Phù Trạch Hoa tất nhiên không thể giống như Vũ Trường Nghĩa, lòng dạ ông ta quá sâu, sẽ không vì chút chuyện đó mà tự mình làm loạn trận tuyến, khẽ cười nói:
- Chủ tịch Cung, vị Chủ tịch này nên xưng hô thế nào?
Tất nhiên là chỉ Hồ Thiên Hậu.
- Họ Hồ, Cổ Nguyệt Hồ.
Không đợi Cung Bảo Nguyên trả lời, Hồ Thiên Hậu liền cười tự giới thiệu.
- Chủ tịch Hồ, xin chào!
Phù Trạch Hoa liền nhìn Hồ Thiên Hậu liên tục gật đầu.
- Phù bí thư, xin chào.
- Ái chà, hai vị Chủ tịch tự mình đến Kinh Hoa chúng tôi để đầu tư, kết quả đã xảy ra hiểu lầm như vậy, thật sự là rất không nên. Trước đó, đồng chí cơ quan công an chúng tôi, không tiến hành điều tra rõ ràng đã hành động khá lỗ mãng, mong hai vị Chủ tịch tha thứ cho, không cần chấp nhặt với bọn họ làm gì... Nhanh, pha trà mời hai vị Chủ tịch đi. Ngay cả lễ tiết cơ bản để đãi khách đều đã quên rồi sao?
Khi mới nói được một nửa đầu, mặt Phù Trạch Hoa tươi cười. Khi chuyển sang nhìn về phía cảnh sát, lập tức liền sầm mặt xuống, thật giống như bậc thầy diễn viên kinh kịch trong việc thay đổi khuôn mặt vậy, muốn đổi mặt là đổi mặt.
Lúc này, nhóm cảnh sát mới như ở trong mộng vừa tỉnh lại. Một đám tranh nhau chạy đi pha trà. Bọn họ không thể tưởng tượng được. Thật sự phát sinh biến hóa quá mức bất ngờ. Tội phạm bỗng nhiên biến thành khách quý. Cho dù là ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Hiện tại, Bí thư Phù lên tiếng, còn không khẩn trương mà chạy đi? Chỉ trong chốc lát, hai người cảnh sát đã quay lại, dâng lên chén trà nóng hôi hổi. Còn những người cảnh sát còn lại thì không thấy bóng dáng.
Lúc đó, phòng thẩm vấn này bỗng nhiên giống như biến thành mười tám tầng Địa ngục. Bất kỳ ai cũng không chịu bước vào nửa bước. Hai cảnh sát tiến đến dâng trà này, chính là lãnh đạo dẫn đầu trong việc bắt giữ Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu. Bất kể thế nào cũng trốn không thoát. Chỉ có thể bất chấp khó khăn, kiên trì đứng vững đến cùng.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi!
Lần này, Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu lại không sĩ diện, nâng chén trà lên đưa đến sát miệng, thổi vài cái, rồi uống. Vừa mới ở khách sạn Kinh Hoa tắm hơi Sauna một tiếng xong, ra đầy mồ hôi, lại bị gây sức ép đến bây giờ. Quả thật cũng thấy khát.
Trong óc Phù Trạch Hoa suy nghĩ rất nhanh, không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Cũng may ông ta không phải diễn viên chính đêm nay, hiện tại ông ta chỉ tạm thời làm tráng đinh nắm “Áo rồng”, cũng không cần quá lo âu.
Người đau đầu nhất chính là Vũ Đỉnh Phong.
Chắc Vũ Đỉnh Phong cũng sắp tới rồi, vậy chờ sau khi ông ta đến đây rồi nói sau.
Phù Trạch Hoa đoán vô cùng chính xác. Cung Bảo Nguyên mới uống hai hớp trà, ngoài cửa lại liên tiếp vang lên tiếng chào hỏi đầy kính cẩn.
- Chào Bí thư Vũ!
Trong giọng nói, rõ ràng mang theo sự hoảng sợ, khác hẳn với lời chào hỏi ân cần với Phù Trạch Hoa vừa rồi. Vũ Đỉnh Phong chẳng những là ông chủ lớn quản lý chính, hơn nữa người gây họa đêm nay lại là con trai của ông ta. Ai mà biết được Vũ Đỉnh Phong có thể tìm “người chịu tội thay” hay không?
Có khả năng rất lớn là sẽ tìm.
Như vậy, mỗi người trong nhóm cảnh sát hiện đang đứng ở chỗ này, đều có thể bị “lựa chọn”. Thật ra ai là người xui xẻo? Càng nguy hiểm hơn chính là, nếu thực sự bị lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên đoạn đầu đài, tuyệt đối không thể giãy dụa kháng cự.
Chỉ có thể cầu trời phù hộ.
Đối với tất cả lời chào hỏi ân cần đó, Vũ Đỉnh Phong có tai như điếc, một câu cũng không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đi vào phòng thẩm vấn.
Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu liền liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cuối cùng, “chính chủ” đã lộ diện.
Nhìn qua, Vũ Đỉnh Phong khoảng năm mươi mấy tuổi tuổi. Vóc dáng khá cao, đầu lớn, mặt vuông chữ điền. Khôn mặt đó nghiêm nghị có uy, không hổ danh là “quan lớn chấp pháp” của một tỉnh.
Lý lịch quan trường của Vũ Đỉnh Phong ở Giang Nam, có thể nói là cực kỳ phong phú. Từng đảm nhiệm rất nhiều vị trí của nhân vật số một, cũng từng làm Giám đốc Công an tỉnh, cuối cùng đi tới chức Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an. Địa vị càng cao, có thể nói là kinh nghiệm sóng gió càng nhiều. Bí thư Đảng ủy Công an Vũ Đỉnh Phong này khác với và Bí thư nhảy dù. Bí thư nhảy dù chỉ nổi tiếng, rất nhiều khi cũng không dễ dàng triển khai công tác như vậy. Trước kia, Vũ Đỉnh Phong là Giám đốc Công an tỉnh, sau lại thăng chức lên Bí thư Đảng ủy Công an, có quyền rất lớn đối với việc điều chỉnh chức vụ cán bộ trong toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật tỉnh, cũng có một số lớn những người thuộc dòng chính do tự tay ông ta bồi dưỡng đi ra có khả năng đạt được chức danh “quan lớn chấp pháp” này.
Vũ Đỉnh Phong vừa vào cửa, ánh mắt lướt qua mọi người, vẫn chưa dừng lại trên mặt Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, trực tiếp tìm Vũ Trường Nghĩa.
Vũ thiếu gia bị ánh mắt vô cùng sắc bén của cha nhìn chằm chằm vào mình, không kìm lòng nổi rụt đầu rụt cổ, sau đó lùi lại phía sau một bước, thật sự sợ hãi.
- Vũ Trường Nghĩa!
Vũ Đỉnh Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
- Lăn lại đây!
- Cha...
Cả người Vũ Trường Nghĩa run lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, không dám cãi lời cha, nơm nớp lo sợ tiến lại gần, vẻ mặt đầy cầu xin, kêu lên một tiếng, giọng nói cũng run rẩy.
- Tên khốn khiếp này!
Vũ Đỉnh Phong lại gầm lên giận dữ, giống như một tiếng sấm khiến mọi người ù cả tai, chấn động màng nhĩ, để lại trong tai mọi người những tiếng ong ong.
- Ái...
Ngay lập tức, Vũ Trường Nghĩa hét một tiếng thảm thiết.
Hoá ra Vũ Đỉnh Phong không nói nhiều, xoay tròn cánh tay, vù vù xé gió, một bàn tay lớn, không chút khách khí tát vào mặt con trai.
Vũ Trường Nghĩa bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bưng kín mặt, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa ngã đặt mông xuống đất. Nửa bên mặt lập tức sưng đỏ lên. Có thể thấy một cái tát này, Vũ Đỉnh Phong đã thực sự dùng hết sức, không chút thủ hạ lưu tình.
Một cái tát này của Vũ Đỉnh Phong, chẳng những khiến Vũ Trường Nghĩa hoàn toàn bất ngờ, mà mọi người ở đây cũng sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.
Trong mắt Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vị này thật không hổ danh là “anh cả” Đảng ủy Công an tỉnh nha, xuống tay đủ tàn nhẫn, đủ nhanh. Theo cách nói của đám người con ông cháu cha như Cung Bảo Nguyên mà nói, chính là khá dứt khoát, không mơ hồ.
Trước mặt mọi người mà tát Vũ Trường Nghĩa một cái, không chỉ khiến da thịt gã phải chịu khổ, còn làm lột tới hai lớp da mặt của gã.
Vũ Đỉnh Phong có thân phận thế nào?
Đầu sỏ xếp hạng thứ tư của Tỉnh ủy, hiện giờ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy không chút khách khí mà tát vào mặt con trai của mình, thì khác nào tỏ thái độ trước mặt mọi người —— tôi sai rồi!
Hẳn là ông ta đã rất đau khổ mới đưa ra quyết định, này, gọi là sát phạt cực kỳ quyết đoán.
- Cút! Đi góc tường ngồi xổm, hai tay ôm đầu!
Sau khi Vũ Đỉnh Phong tát một cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, giơ tay chỉ ra hướng góc tường, tiếp tục giận dữ hét.
Vũ Trường Nghĩa cũng không dám kháng cự, ôm mặt bị sưng đỏ, ngoan ngoãn chạy đến góc tường, ngồi xổm xuống. Tuy nhiên, Vũ thiếu gia đối với mệnh lệnh của ông già thoáng có chút giảm nhẹ, hai tay không ôm đầu, mà tiếp tục ôm nửa bên mặt, đau đến mức nước mắt cũng nhanh chảy xuống. Nhưng tâm lý khá là hoảng sợ, chút đau xót trên mặt ấy, không tính là cái gì.
Quả thật, Vũ Trường Nghĩa bị chiều chuộng nhiều đến hư rồi.
Bởi vì, gã là con trai út, nên cả nhà vô cùng nuông chiều, ở nhà là “Hoàng đế nhỏ”. Hai mươi mấy năm đều được che chở, gần như chưa từng nếm qua sự thua thiệt nào. Tính tình Vũ Đỉnh Phong nóng nảy như vậy, nhiều năm qua cũng chỉ đánh gã khi gã còn nhỏ. Sau khi lớn lên, hôm nay vẫn là lần đầu tiên Vũ Trường Nghĩa biết đến bàn tay của ông già.
Nhìn ra được, ông già thật sự đã bị chọc tức.
Thậm chí là vừa tức lại vừa sợ.
Vũ Trường Nghĩa có thể đọc được sự lo lắng ở thật sâu trong mắt ông già.
Điều này so với việc Vũ Đỉnh Phong tát gã, càng thêm hiếm thấy.
Ở tỉnh Giang Nam, Vũ Đỉnh Phong còn có thể sợ ai nữa? Cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Thành Công và Chủ tịch tỉnh Lâm Vệ Bình, cũng không thể khiến Vũ Đỉnh Phong kiêng kị như thế. Điều này chứng minh, người mà mình động tới hôm nay tuyệt đối không thể chọc vào.
Ngay cả ông già cũng cảm thấy khẩn trương.
Kiên quyết xử trí Vũ Trường Nghĩa xong, lúc này Vũ Đỉnh Phong mới xoay qua ... nhìn về phía Cung Bảo Nguyên, đi nhanh tới. Khuôn mặt ông ta thay đổi trở nên tươi cười, đang định mở miệng nói chuyện, Cung Bảo Nguyên liền giơ tay lên, thở dài, nói:
- Bí thư Vũ, cái gì cũng không cần phải nói nữa. Ông đạt đến trình độ đó, Cung Bảo Nguyên tôi chịu phục. Việc ngày hôm nay, cứ để nó qua như vậy đi.
Đúng là Vũ Đỉnh Phong đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nghe Cung Bảo Nguyên nói như thế, vẫn thoáng sửng sốt giật mình.
Lời này nghe ra, không khỏi có “hơi thở Giang hồ” quá nặng. Vũ Đỉnh Phong thân là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, không biết bao nhiêu năm nay chưa từng có người nào nói chuyện với ông ta với giọng điệu như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự có chút cảm giác không thích ứng được.
Thấy Vũ Đỉnh Phong trố mắt nhìn, Cung Bảo Nguyên còn nghiêm túc nói:
- Bí thư Vũ, tôi nói chính là lời từ đáy lòng, rất thật. Tôi nói bỏ qua chuyện này, nghĩa là bỏ qua, tuyệt đối sẽ không muốn tiếp tục tính sổ với anh ta. Ông cứ việc yên tâm.
Tính cách Cung Bảo Nguyên chính là như vậy. Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng.
Vũ Đỉnh Phong đạt đến trình độ đó, gần như đã cấp được mười phần mặt mũi cho anh ta. Tất nhiên, Cung Bảo Nguyên cũng muốn thức thời một chút, không thể lúc nào cũng không tha. Cái này cũng chính là quy củ của đám con ông cháu cha, gọi là “tìm chỗ khoan dung mà độ lượng .
Con ông cháu cha chân chính, cũng phải hiểu được đạo lý có chừng có mực.
Bởi vì thực lực của con ông cháu cha, dù sao cũng không đến từ chính bản thân mình, mà là “Dựa thế”. Mục đích dựa thế, cũng không phải là muốn đánh ngã “kẻ thù” xuống đất, sau đó bước trên ngàn sợi chỉ. Chỉ cần mình có mặt mũi, về sau người khác sẽ không dám đối nghịch, như vậy là đủ rồi.
Rất nhiều lúc muốn đuổi tận giết tuyệt, hiệu quả có được lại hoàn toàn ngược lại, làm không tốt liền mang tảng đá đập vào chân mình.
Cuối cùng Vũ Đỉnh Phong đã phục hồi lại tinh thần, trong lòng lại càng thêm xác nhận, quả nhiên người này rất có lai lịch, người này có khí độ “con ông cháu cha cao nhất”, mà không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đóng giả được.
- Chủ tịch Cung, thật sự là có lỗi, các đồng chí cấp dưới phá án không rõ, nên lầm đối tượng, khiến Chủ tịch Cung và bằng hữu của cậu bị sợ hãi. Tôi thay mặt Đảng ủy Công an tỉnh Giang Nam gửi lời xin lỗi tới hai vị. Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.
Mặc dù hiểu được Cung Bảo Nguyên đã nói sẽ bỏ qua việc này, nhưng trong trường hợp này, vẫn phải nói vài câu công đạo, cũng nhất định phải lưu lại sự chuẩn bị về sau. Nếu chẳng may Cung Bảo Nguyên chỉ nói miệng, tức giận trong đầu vẫn chưa tiêu tan, biết đâu, cuối cùng cũng phải xử lý vài người, mới khiến anh ta nguôi giận được.
Cung Bảo Nguyên khoát tay, nói:
- Bí thư Vũ, không cần nói những lời này với chúng tôi. Tôi đã nói rồi, không truy cứu việc này, vậy chắc chắn là không truy cứu. Cấp dưới làm việc cũng không dễ dàng. Bọn họ không tự chủ được, dùng bọn họ để trút giận, thì có gì thú vị chứ? Thôi, mở cho tôi cái còng tay. Náo loạn một trận thế này, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi!
Nói xong, Cung Bảo Nguyên liền giơ hai tay lên, đưa còng tay sáng loáng ra.