QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 742: Thu nhập tài chính đều bị các cán bộ ăn hết?

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Hội nghị công việc Bí thư diễn ra vào hai ngày sau, khiến cho quan trường của Hạo Dương đang dần dần khôi phục sự bình tĩnh thì lại bị quấy lên mạch nước ngầm mãnh liệt.

Đối với việc đề xuất kết hợp xã và khu, ba vị Phó bí thư khác, tất cả đều phủ định.

Đề tài thảo luận về việc kết hợp xã và khu là do Tống Hiểu Vệ đề xuất. Nhưng Tống Hiểu Vệ cũng nói rõ đây là đề nghị của Chủ tịch Lưu, mời các đồng chí suy xét một chút, nói ra ý kiến của mình.

Xem ra, đối với chuyện này thì trong lòng Tống Hiểu Vệ cũng thiếu tự tin, ít nhất là không có trăm phần trăm nắm chắc.

Lưu Khánh Long tỏ vẻ phản đối. Thân là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, tự nhiên hy vọng hết thảy là “tự mình vận chuyển”. Đây cũng được coi như là phản xạ có điều kiện. Nếu làm bữa bãi thì với tất cả mọi người cũng không có lợi gì. Cái gọi là quyền lực chỉ thành lập ở chỗ có trật tự thôi.

Dựa theo lối suy nghĩ của Lưu Khánh Long thì hiện tại ở trên không có động tĩnh gì, thị xã Hạo Dương cần gì phải làm ra cái việc lập dị như thế? Không phải là tự tìm quả đắng ăn sao?

Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Lý Đại Quần cũng không tán thành kết hợp xã và khu. Tuy nhiên, lời nói của Lý Đại Quần là khá uyển chuyển, chỉ có điều là khi nói đến chuyện đại sự là phải thận trọng, không thể mù quáng.

Thân phận của Lý Đại Quần hơi đặc biệt một chút. Thời điểm Uyển Trung Hưng còn đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy, Lý Đại Quần dựa vào Uyển Trung Hưng, miễn cưỡng xem Uyển Trung Hưng là người tuyến trên, nhưng không thể coi là người đáng tin. Hiện tại Uyển Trung Hưng đã đến Ủy ban Tuyên giáo Địa ủy, Lý Đại Quần bắt đầu duy trì trung lập. Vừa không quá dựa vào Tống Hiểu Vệ mà cũng duy trì khoảng cách nhất định với Lưu Vĩ Hồng.

Đối với việc phân công công tác, tương đối mà nói Lý Đại Quần cũng áp dụng thái độ trung lập, cũng có thể nói mọi việc đều thuận lợi.

Nếu một khi tỏ thái độ sai lầm thì sẽ trở thành đối tượng bị đả kích.

Nhưng người phản đối kịch liệt nhất cũng là Phó bí thư Thị ủy, Hội đồng nhân dân sắp về hưu Cổ Kiến Hiên. Bất kể là ở hội nghị công việc Bí thư hay là hội nghị thường vụ, tình hình chung thì Cổ Kiến Hiên đều không lên tiếng. Trừ phi đề cập đến công tác thảo luận của Hội đồng nhân dân, Cổ Kiến Hiên lúc đó mới lên tiếng nói vài câu.

Lần này, Cổ Kiến Hiên lại giương cờ xí ra phản đối, hơn nữa lời nói cũng không được khách khí cho lắm.

- Hiện tại, tình hình bên trong phải vất vả lắm mới ổn định được trở lại, không tất yếu phải gây nên sức ép như thế. Nếu cứ làm đi làm lại như vậy thì lòng người sẽ hoảng sợ, tất cả mọi người đều không được sống yên ổn, thế có gì là tốt?

Cổ Kiến Hiên rút ra điếu thuốc, sắc mặt âm u, vô cùng không hài lòng nói.

Không khí trong phòng họp lập tức trở nên khẩn trương. Cổ Kiến Hiên bực như thế là nhằm răn dạy Lưu Vĩ Hồng.

“Đồng chí Tiểu Lưu, cậu có thể đừng làm loạn nữa hay không?”.

“Cậu xem, từ lúc cậu đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương đã hơn một năm, thị xã Hạo Dương đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện đại sự?”

Đối với việc Cổ Kiến Hiên kịch liệt phản đối cũng là nằm trong dự kiến của Lưu Vĩ Hồng. Điểm mấu chốt ở chỗ, Cổ Kiến Hiên sắp rút lui rồi. Nhiều nhất là đến cuối năm nay, Cổ Kiến Hiên sẽ hết nhiệm kỳ ở Hội đồng nhân dân thị xã.

Cổ Kiến Hiên ở thị xã Hạo Dương làm quan nhiều năm, trải qua một khoảng thời gian rất dài làm Chủ tịch huyện. Một phần lớn cán bộ trung tầng là do ông đề bạt lên. Đây cũng là căn bản Cổ Kiến Hiên sống yên phận. Hiện tại, muốn kết hợp xã và khu, đại tẩy bài cán bộ trung tầng, nói không chừng những cán bộ Cổ Kiến Hiên đề bạt lên lúc trước sẽ phải có rất nhiều người thay đổi chức.

Tương đối mà nói, những cán bộ Cổ Kiến Hiên đề bạt trước kia tuổi đều khá lớn. Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng là trẻ tuổi nhất. Nhất là Lưu Vĩ Hồng, mới hai mươi mấy tuổi. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức, những vị trí trọng yếu trong các bộ phận ở thị xã Hạo Dương bắt đầu xuất hiện hàng loạt cán bộ tuổi trẻ cầm lái. Ví dụ như Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Long Vũ Hiên, Cục trưởng cục Công an Hạ Hàn, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã Uyển Hồng Thu, Cục trưởng Cục tài chính Mao Hồng Thu, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch thị xã Chương Dịch, Phó chỉ huy trưởng ban chỉ huy xây dựng đường cao tốc Hướng Vân…Trong số đó, lớn tuổi nhất là Long Vũ Hiên, nhưng cũng mới ba mươi. Có thể thấy được Lưu Vĩ Hồng không đề bạt những cán bộ quá lớn tuổi.

Nếu là dựa theo quy trình điều chỉnh cán bộ bình thường, Lưu Vĩ Hồng cho dù điều chỉnh cán bộ tuổi cao cũng cần phải có một quá trình, bước chân không thể bước quá nhanh được. Hiện tại, nếu việc kết hợp xã và khu diễn ra thì “toàn quân” dưới tay Cổ Kiến Hiên sẽ bị “diệt”.

Đến lúc đó, Cổ Kiến Hiên làm sao mà sống yên ở cái thị xã này được chứ?

Từ xưa đến nay, nhóm quan gia của quốc gia chúng ta đều có chung một đặc điểm là “ngựa nhớ chuồng”. Quyền lực thật sự có sức hấp dẫn quá lớn khiến cho người ta khó có thể dứt bỏ được. Chỉ cần sau khi biết mình sắp về hưu, lập tức liền cảm thấy cái gì đó trống trải, mất mát khiến cho Cổ Kiến Hiên rất khó chấp nhận được.

Nguyên bản, Cổ Kiến Hiên cũng rất không quen nhìn Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng có thật sự làm vì quần chúng hay không thì Cổ Kiến Hiên cũng mặc kệ. Riêng tuổi của Lưu Vĩ Hồng cũng là lý do khiến Cổ Kiến Hiên nhìn không quen.

Sự khác nhau về tuổi tác, bất cứ niên đại nào cũng đều tồn tại.

Hiện giờ, Lưu Vĩ Hồng lại hướng đến ông ta để hạ đao, Cổ Kiến Hiên lập tức phải bộc phát chứ.

“Tiểu tử cậu không kính lão đắc thọ, muốn chơi tôi thì lão già này cần gì phải giữ thể diện cho cậu chứ?”.

Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như trước nói:

- Chủ tịch Cổ, chúng ta thảo luận bất cứ một công tác hay đề xuất bất luận một đề nghị nào đều xuất phát từ việc có lợi cho công tác cả. Ai cũng không có riêng tư gì. Trên thực tế, tầng cấp chúng ta quản lý quá nhiều. Cán bộ biên chế cũng không ít. Về phần vượt biên chế thì chỗ nào cũng có. Cứ thế mãi thì tài chính không thể gánh chịu nổi. Chủ tịch Cổ là Chủ tịch huyện Hạo Dương cũ của chúng ta. Tình huống này, so với những người đang ngồi ở đây thì ngài phải rõ hơn chứ?

Cổ Kiến Hiên không chút khách khí hỏi ngược lại:

- Ý của Chủ tịch Lưu thì tài chính của Hạo Dương chúng ta đều bị các cán bộ ăn hết?

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt trở nên nghiêm túc nói:

- Theo ý nghĩa nào đó thì nó đúng như vậy.

Lời vừa nói ra thì lập tức mọi người đều biến sắc.

Tống Hiểu Vệ vội vàng nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, có nghiêm trọng quá như vậy không?

Cổ Kiến Hiên lại cười lạnh một tiếng nói:

- Đây đúng là chuyện quái lạ. Cán bộ chúng ta đều là vì dân phục vụ. Nếu không có những cán bộ đó thì Hạo Dương có được phát triển như ngày hôm nay không? Hạo Dương phát triển, trong đó có công lao không ít của mỗi người, là tất cả cán bộ đều cố gắng. Điều này, tôi nghĩ không có bất cứ người nào phản đối.

Lý Đại Quần uyển chuyển nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, tiền lương, đãi ngộ và các hạng phúc lợi cho cán bộ đều là tất yếu phải chi. Đương nhiên cũng có những cán bộ cá biệt không tự giác khiến cho kinh phí công bị thiếu hụt nghiêm trọng. Nhưng dù sao đây cũng là tình huống cá biệt, còn lại đại bộ phận cán bộ đều tốt cả. Chuyện này hẳn là mọi người đều khẳng định.

Cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới có gan nói như vậy. Lời nói này tương đương với việc đánh một gậy vào tất cả các cán bộ thị xã Hạo Dương. Từ Bí thư Thị ủy đến các cán bộ bình thường đều không ai thoát khỏi. Nếu lan truyền ra bên ngoài, Chủ tịch thị xã Lưu còn không trở thành cái đích ọi người chỉ trích chứ?

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi. Khi nói chuyện không biết dùng đầu óc suy nghĩ.

Cho dù tình huống có đúng như lời cậu nói thì cũng không thể nói ra trong hội nghị như vậy được.

Điều này đã phạm vào sự tức giận của rất nhiều người.

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói:

- Có lẽ lời tôi nói là quá trực tiếp nhưng tình huống này quả thật là rất nghiêm trọng. Một năm trước đây, các hạng mục công vụ chi ra của Ủy ban nhân dân thị xã đã chiếm hơn 50% dự toán. Thu nhập tài chính một năm của thị xã Hạo Dương chúng ta có hơn phân nửa là ở trên người các cán bộ. Gần như tất cả các hạng mục xây dựng kinh tế đều dựa vào cho vay hoặc là bên ngoài ủng hộ. Hiện tượng này không bình thường. Chính phủ thu nhập từ thuế, do dân và vì dân, chứ không phải là do quan và vì quan.

Đám người Tống Hiểu Vệ giật mình kinh hãi.

Cái tên tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng thái quá.

Cổ Kiến Hiên cười lạnh nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, theo ý của cậu thì tất cả các cán bộ chúng tôi đều có thể bị thấy nghiệp. Nếu không còn cán bộ, không có chi công vụ nữa, thị xã Hạo Dương thu nhập từ thuế, toàn bộ dùng cho việc xây dựng kinh tế là tốt sao?

Trên thực tế, mấy năm trước, Cổ Kiến Hiên làm Chủ tịch huyện, thu nhập tài chính của huyện tuyệt đại bộ phận đều ở trên người cán bộ, trên cơ bản không có dư tiền để làm công tác xây dựng. Đại bộ phận hạng mục xây dựng đều ỷ lại vào thượng cấp chi. Cho nên, đối với việc Lưu Vĩ Hồng nói rằng chi cho công vụ chiếm 50% dự toán, Cổ Kiến Hiên hoàn toàn thấy nhưng không thể trách.

Chuyện này xem như là đã khống chế tốt.

Hơn nữa, có chính phủ sẽ có cán bộ, có cán bộ thì sẽ có chi, đây là điều hoàn toàn chính đáng. Không có cán bộ, toàn xã hội sẽ chuyển động như thế nào? Lưu Vĩ Hồng muốn thông qua tinh giản cơ cấu và khống chế chi công vụ quả thật là “cướp thịt từ trong miệng hổ”. Chẳng sẽ Lưu Vĩ Hồng nhất định phải đắc tội với toàn bộ cán bộ thị xã Hạo Dương sao?

Lưu Vĩ Hồng một bước cũng không nhường, lập tức nói tiếp:

- Chủ tịch Cổ, chúng ta phải xem sự việc một thành hai, chứ không thể cực đoan như thế. Không có chính phủ, không có cán bộ đương nhiên là không được. Nhưng cơ cấu quá nhiều, cán bộ quá nhiều, khoản chi công vụ quá nhiều khẳng định là cũng không được. Khác không nói, để tôi ột ví dụ, là nhà khách Giang Hải. Nhà khách Giang Hải khai trương được hai năm, tổng ngạch kinh doanh hơn tám triệu. Trong đó, tiền tiêu phí công khoản chiếm hết 68% và những hoạt động công vụ như người làm ăn mời cán bộ ăn cơm, giải trí chiếm 27%. Nói cách khác, người chân chính tiêu phí chỉ chiếm 1/5. Trong hai năm, riêng nhà khách Giang Hải không thì tổng ngạch tiêu phí công khoản của địa khu và thị xã đã vượt quá năm triệu. Còn các nhà khách khác đâu? Các ngành sản xuất khác đâu? Các đồng chí, xin hỏi tiêu phí ở nhà khách là tất yếu sao? Và đối với quảng đại quần chúng của Hạo Dương chúng ta có quan hệ gì? Có công tác nào mà phải ở nhà khách uống rượu ăn cơm hoặc đánh bài giải trí mới có thể giải quyết được? Cán bộ chúng ta tiêu tiền như nước, trong khi đó tiền đó đều là công khoản. Có phải hay không hẳn là hỏi lại quần chúng chúng ta, xem bọn họ có đồng ý hay không?

Lưu Vĩ Hồng nói càng lúc càng lớn.

- Ví dụ như Chu Bằng Cử, ông ta thân là Phó chủ tịch thường trực thị xã. Qua hơn hai năm, đã ký ở nhà khách Giang Hải và nhà khách Hạo Dương tổng hóa đơn là năm trăm bảy mươi ba ngàn đồng. Ai cho ông ta quyền hạn này? Ông ta có lý do gì mà tiêu phí tiền công nhiều như thế? Chu Bằng Cử chỉ là một nhân tố mà thôi. Phần tử hủ bại như vậy quả thật còn không ít. Nếu thật sự không khống chế nó, có lẽ trong khoảng thời gian không bao lâu, toàn bộ thu nhập tài chính của chúng ta cũng không đủ cho các cán bộ phóng túng.

Trong phòng hội nghị lập tức trở nên im ắng. nguồn

Bình luận

Truyện đang đọc