QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1180: Biểu hiện của Quỳnh Hải cực kỳ xuất sắc

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Toàn Thanh Hoa lại có chuyện gì xảy ra sao?

Vân Hán Dân hơi trầm mặc, thấp giọng hỏi.

Vân Hán Dân không nhất định phải biết rõ chuyện vô liêm sỉ mà Toàn Thanh Hoa gây ra, nhưng Toàn Á Hào lại được thủ trưởng tối cao coi trọng, giao phó Bắc Cương cho ông ta tự chủ động phát triển, cũng là điều mà tất cả mọi người đều biết. Dĩ nhiên, Toàn Thanh Hoa không đáng nói đến, nhưng nhân vật phía sau anh ta thì không ai dám coi thường, huống chi Cổ Hiểu Lượng cũng liên lụy vào trong đó, tự nhiên khiến Vân Hán Dân phải thận trọng.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Chim đầu đàn!

Vân Hán Dân cũng không kìm được, mỉm cười, thần sắc có hơi chút hòa hoãn.

Sau khi lãnh tụ vĩ đại qua đời, cục diện chính trị quốc gia liền tiến tới một “Hình thức” hoàn toàn mới bởi vì thiếu một vị quyền uy tuyệt đối, nhất ngôn cửu đỉnh. Các loại lợi ích rối rắm cùng với phe phái chính trị, dần dần nổi lên. Không có bất cứ cá nhân nào, bất cứ gia tộc nào hoặc là bất cứ phe phái nào, có thể nắm trong tay toàn bộ thế cục. Mọi người chỉ có thể trong những lần đánh cờ liên miên đánh cờ không ngừng mà tìm kiếm điểm cân bằng.

Dưới hình thức này, vốn không có ai là tuyệt đối không thể động. Chỉ cần thỏa mãn ích lợi, thì bất cứ người nào cũng đều có thể trở thành mục tiêu đấu tranh. Dĩ nhiên, người đứng phía sau Toàn Thanh Hoa hùng mạnh đến cực điểm nhưng cũng không phải là người tuyệt đối không thể đụng vào. Ít nhất Toàn Thanh Hoa không có cái “Bùa hộ mệnh” kia.

- Nói như vậy, ý của con là rung cây dọa khỉ, dọn sạch chướng ngại vật?

- Đúng vậy.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, hiếm khi lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Vân Hán Dân lại dựa vào ghế sô pha, hai mắt khép hờ, chìm trong sự trầm tư.

Lưu Vĩ Hồng cầm lấy bao thuốc lá ở trên bàn trà, kính mời Vân Hán Dân một điếu, châm lửa cho ông ta, rồi chính mình cũng hút một điếu.

Vân Hán Dân nhả khói, từ từ nói:

- Toàn Thanh Hoa và Cổ Hiểu Lượng liên quan rất sâu sao?

Lưu Vĩ Hồng rất quả quyết đáp:

- Rất sâu. Vậy là đủ rồi.

Cái gọi là “vậy là đủ rồi”, tự nhiên là chỉ sau khi Toàn Thanh Hoa ngã, hắn đã điều tra rõ vấn đề, cũng đủ khiến sự liên quan của Cổ Hiểu Lượng phải lòi ra. Cuối cùng, Toàn Thanh Hoa sẽ xử trí như thế nào, không ai quan tâm, ít nhất lão đại Vân Hán Dân này cũng không thèm để mắt tới. Chỉ cần có thể rung cây dọa khỉ, tìm hiểu nguồn gốc của sự ảnh hưởng thì “Sứ mệnh” của hắn coi như là đã hoàn thành.

- Thời gian trước, đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa và đồng chí Hoàng Hữu Thành, đều được gặp đồng chí An Đông?

Vân Hán Dân trầm tư một hồi, đột nhiên lại hỏi.

Tuy rằng không thể tùy tiện loan truyền cán bộ lãnh đạo nào đã yết kiến đồng chí Tùy An Đông, nhưng đây cũng không phải là bí mật đặc biệt, ít nhất không cần giữ bí mật đối với một cán bộ lãnh đạo có cấp bậc như Vân Hán Dân làm gì.

Tuy nhiên Vân Hán Dân chú ý đến, hiển nhiên không phải động tác yết kiến, mà là nội dung câu chuyện giữa bọn họ.

- Đúng như vậy, nghe nói Bí thư Trịnh cũng nói với đồng chí An Đông về vấn đề có liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Phó chủ nhiệm Hoàng thì nói tới tình trạng trị an và tác phong chấp hành luật pháp trong cơ quan công an Bắc Kinh.

Lưu Vĩ Hồng giải thích sơ qua một chút.

Vân Hán Dân liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt lại hiện ra vẻ sửng sốt. Đây là nói ít nhất lúc này bên trong phiên đánh cờ, Trịnh Quảng Nghĩa và Hoàng Hữu Thành đã biểu lộ thái độ. Mà hai vị này, đều không phải là đồng minh truyền thống của nhà họ Lưu, lại có thể tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ, chứng tỏ công tác chuẩn bị của nhà họ Lưu lần này được làm rất là đầy đủ.

Cha vợ con rể ở trong phòng khách nói chuyện gần hai giờ.

Đến giờ cơm chiều, Lưu Thành Thắng cùng Đỗ Vu Hinh tự mình chạy tới khách sạn Yến Kinh. Thời gian Vân Hán Dân yết kiến đồng chí Tùy An Đông, được định sẵn vào sáng mai. Đêm nay là thời gian hoạt động tự do của ông ta. Vợ chồng Lưu Thành Thắng, Đỗ Vu Hinh cùng nhau đến Khách sạn Yến Kinh thăm vợ chồng Vân Hán Dân, Dương Cầm, tự nhiên là lấy danh nghĩa quan hệ thông gia.

Chúng ta là thân thích, qua lại thăm hỏi lẫn nhau cũng rất bình thường, những người khác không cần quá mẫn cảm.

Ngay sau đó hai nhà sáu người tới nhà hàng của Khách sạn Yến Kinh dùng cơm. Lưu Thành Thắng gọi đồ ăn hương vị Russia —thịt bò nướng khoai tây và canh cải đỏ, cười nói với Vân Hán Dân:

- Bí thư Hán Dân đã nhiều năm chưa thưởng thức lại các món ăn này nhỉ?

Vân Hán Dân mỉm cười đáp:

- Đúng vậy, xấp xỉ gần bốn mươi năm.

Quan hệ giữa nước ta và tiền Liên Xô tan vỡ là vào cuối những năm năm mươi, trước đó, cũng là một thời kỳ thân thiết “khắng khít như keo sơn”, rất nhiều chuyên gia Liên Xô tới đất nước chúng ta để trợ giúp chúng ta xây dựng. Lúc ấy, ở Bắc Kinh, những món ăn mang hương vị của Liên Xô đã từng phổ biến một thời. Thời gian đó, Lưu Thành Thắng, Vân Hán Dân còn trẻ tuổi, lại là con cháu cán bộ cao cấp, đối với những món ăn mang hương vị của Liên Xô tất nhiên là vô cùng quen thuộc.

Đỗ Vu Hinh mỉm cười nói:

- Cũng chỉ là cái tiếng thôi, nói về hương vị, thật ra lại là rất bình thường.

Dương Cầm lập tức phụ họa nói:

- Đúng vậy, nói đến phương pháp nấu nướng cao siêu, thì toàn bộ thế giới không có bất cứ quốc gia nào có thể so sánh với đất nước chúng ta.

Dương Cầm tuy là giáo sư đại học, cũng là phần tử trí thức, lại có thể ra được phòng khách xuống được nhà bếp, là một đầu bếp khéo tay. Nói tới thức ăn thật sự ngon hay không, quả thật cô cũng có quyền lên tiếng.

Lưu Thành Thắng cười nói:

- Chủ yếu là hoài niệm một khoảng thời gian đã qua một chút thôi. Khi đó, mọi người vẫn còn rất trẻ mà...

Nói xong, ánh mắt Lưu Thành Thắng thoáng lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng. Phỏng chừng món thịt bò nướng khoai tây, khẳng định là sở thích ăn uống của Lưu Vĩ Hồng, hắn tuổi trẻ, sức ăn lớn, đối với bất cứ đồ ăn gì có nhiều dầu mỡ hắn đều vô cùng hứng thú.

Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:

- Bác cả, đợi đã, nói tới món thịt bò nướng khoai tây, nếu mọi người thưởng thức qua rồi dừng, thì một mình cháu bao toàn bộ.

Nghe vậy tất cả mọi người đều cười ha hả.

Vân Vũ Thường liền nói:

- Anh ấy à, nên ít ăn các món ăn dầu mỡ gì đó, nếu tập quen rồi, sửa không được. Hiện tại tuổi còn trẻ, thích vận động, cũng không đáng ngại. Chờ sau này tuổi đã lớn, vận động ít đi, các món ăn nhiều dầu mỡ sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho thân thể.

Đỗ Vu Hinh lập tức nói:

- Đúng vậy, Vĩ Hồng, Vũ Thường nói đúng, quả thật con cũng phải chú ý... Vũ Thường à, kêu đầu bếp làm cho con hai món ăn hợp khẩu vị đi, loãng một chút, nhiều dinh dưỡng một chút. Hiện tại, là phải ăn ngon cũng phải đặc biệt chú ý.

Cô là bác gái của Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên phải tỏ vẻ có tình cảm thương yêu đối với thế hệ con cháu.

- À, vâng, bác gái.

Vân Vũ Thường vội lập tức gật đầu đồng ý. nguồn

Đỗ Vu Hinh nhìn bụng của Vân Vũ Thường đã to ra rồi, hỏi:

- Vũ Thường, mang thai mấy tháng rồi?

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường hơi hơi đỏ lên, nói:

- Năm tháng.

- Năm tháng? Bụng như vậy có vẻ...

Đỗ Vu Hinh liền có chút giật mình:

- Ừ, cả cháu và Vĩ Hồng đều có vóc dáng cao. Vĩ Hồng lại rất cường tráng. Đứa trẻ kia có lẽ cũng có bộ dạng đặc biệt cường tráng.

Lưu Vĩ Hồng liền vô tâm nói:

- Đúng vậy, vợ, lúc này hả, mình sinh cho anh một em bé thật béo.

Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vô cùng vui sướng, nhưng không nói lời nào.

Chỉ lát sau, rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa ra bàn, sáu món ăn một bát canh, hơn nữa còn cố ý mà làm hai món ăn cho Vân Vũ Thường, chưa nói món ăn phong phú tới cỡ nào, cũng đều là món ăn thường ngày. Đây cũng là thói quen nhiều năm của Lưu Thành Thắng, tiết kiệm, không lãng phí.

Trên bàn còn đặt một chai rượu Ngũ Lương.

Lưu Thành Thắng bưng cái chén lên, nhìn Vân Hán Dân nói:

- Đến lúc rồi, Bí thư Hán Dân, giáo sư Dương, Vĩ Hồng, Vũ Thường, mọi người làm một chén đi.

Mọi người vội vàng đồng loạt giơ chén rượu lên. Đương nhiên, Vân Vũ Thường dùng nước thay rượu. Từ sau khi mang thai, Vân Vũ Thường không uống bất cứ đồ uống gì được sản xuất trên dây chuyền công nghiệp. Căn bản chỉ uống nước sôi để nguội và nước trái cây chính mình ép ra, ngay cả nước khoáng cũng không uống, đề phòng “Bệnh từ miệng”.

- Bí thư Hán Dân, hai năm nay, kinh tế Quỳnh Hải phát triển thật sự không tồi, nhất là ngành du lịch, nông nghiệp đặc sắc và ngành chăn nuôi thủy hải sản, đều được làm rất sinh động, tiến bộ rất rõ ràng hả.

Lưu Thành Thắng nói, bộ dáng rất là xúc động.

Bởi vì đây là bữa tiệc gia đình, vốn không có nhiều quy củ cho lắm. Sau khi Vân Hán Dân đáp lễ Lưu Thành Thắng một ly, mọi người sẽ tùy ý, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lời này của Lưu Thành Thắng, cũng không hoàn toàn được xem là khách khí. Trước khi Vân Hán Dân đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải, mọi người đối với năng lực của ông ta đều không nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới Vân Hán Dân làm kinh tế xây dựng, lại rất tài giỏi. Cuối những năm 80, Quỳnh Hải vừa mới lập tỉnh không bao lâu, liền ngẫu hứng nổi lên một phong trào bất động sản, những kẻ đầu cơ ở khắp các nơi trong cả nước, đều tới tấp tiến vào Quỳnh Hải, lập tức khiến giá bất động sản vì đầu cơ mà lên tới mức thái quá, Quốc vụ viện khẩn cấp kêu dừng lại, tài chính như thủy triều liền rút đi, chỉ để lại vô số công trình mục nát. Thành phố Tân Hải là ỉnh thành của Tỉnh Quỳnh Hải, đầy rẫy cảnh tan hoang, khắp nơi đều là công trình mục nát, tạo thành đả kích rất lớn đối với toàn bộ nền kinh tế Quỳnh Hải, chợ cũng tiêu điều.

Lúc ấy có chuyên gia dự đoán, muốn thu thập tốt tàn cục này, hoàn toàn tiêu hóa các tòa nhà mục nát, ít nhất cũng cần đến hai mươi năm trở lên.

Cho nên thời điểm đó, trên thực tế, Vân Hán Dân bị phái tới để “duy trì hội trường”.

Không ngờ, sau khi Vân Hán Dân đến nhận chức, dùng lối đi tắt khác, gần như không thèm để ý tới một nửa công trình mục nát trong thành phố, hoàn toàn vứt sang một bên, nhập gia tuỳ tục, buông tay ra chân phát triển sản nghiệp du lịch và nông nghiệp đặc sắc, ngành chăn nuôi tỉnh Quỳnh Hải, tập trung tài chính vào đầu tư ngắn hạn, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, liền giành được hiệu quả cực kỳ rõ ràng, khiến nền kinh tế của Quỳnh Hải từng bước sống lại. Một bộ phận tòa nhà mục nát, lại bắt đầu tiếp tục thi công. Chiếu theo xu thế phát triển này đi xuống, khả năng chỉ cần mười đến mười lăm năm, rất nhanh sẽ “nuốt trôi” toàn bộ công trình mục nát ở thành phố Tân Hải

Cùng lúc đó, ở khu vực vùng biển quốc gia, Vân Hán Dân lại kiên trì cứng rắn, mạnh mẽ áp dụng chính sách cho thuyền đánh cá xâm nhập tới gần ranh giới Nam Hải, tiến hành cho tàu tuần tra, Vân Vũ Thường còn đầu tư vào khách sạn nghỉ phép cao cấp ở quần đảo Tây Hải. Khiến không ít nhà ngoại giao phải kinh ngạc nói rằng “Vân Hán Dân ở Quỳnh Hải là một nhân vật cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ theo phái chủ chiến”. Biểu hiện của Vân Hán Dân ở Quỳnh Hải cực kỳ xuất sắc, khiến rất nhiều đồng chí lãnh đạo chủ yếu ở trung ương vô cùng tán thưởng.

Vân Hán Dân cười nói:

- Trưởng ban Lưu, nói thật, bên trong việc này, còn có một phần công lao của Vĩ Hồng. Hiện tại Quỳnh Hải thực thi hình thức xây dựng bộ phận kinh tế, chính là do hắn trước đây đề xuất .

Nếu là bữa tiệc gia đình, Vân Hán Dân cũng không có gì phải e dè, hơn nữa tăng thêm thanh thế của con rể mình, cũng là điều đáng làm.

Lưu Thành Thắng liền liên tục gật đầu, nói:

- Ừ, Vĩ Hồng trên phương diện xây dựng kinh tế địa phương, quả thật cũng có rất nhiều ý tưởng. Trước đây vài năm, khi hắn công tác ở Sở Nam, muốn làm ra vài hình thức, sự thật chứng minh, đều khá hữu hiệu. Hiện tại rất nhiều huyện thị đều tham khảo hình thức của hắn lúc trước.

Lưu Vĩ Hồng liên tục xua tay, cười nói:

- Bác cả, bác cũng đừng khen cháu, cháu cũng không muốn khoe khoang.

Mọi người lại một lần nữa cười ha ha, không khí bữa tiệc gia đình rất là sôi nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc