QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 848: Một mảnh hỗn loạn

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Biệt thự số 8 núi Ngưu Giác, chỉ có phòng khách và một phòng ngủ còn sáng đèn

Một cô gái đầy đặn ba mươi mấy tuổi đang ngồi ở phòng khách tâm trạng chán ngán xem TV, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem phòng ngủ đang sáng đèn ở trên lầu, khóe miệng bĩu qua bĩu lại, bộ dáng rất bất mãn

Trước sân vang lên tiếng phanh xe của xe hơi, lập tức một chàng thanh niên mặc trang phục thoải mái model “phanh” một tiếng đẩy cửa phòng khách đi vào, làm cho cô gái đầy đặn xem TV giật mình kinh hãi, đứng bật dậy, nhìn thấy chàng thanh niên, vẻ mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, liên thanh nói:

- Anh An, cậu trở về rồi…

Biệt thự số 8 chính là nơi ở của Bành Tông Minh

Bành Anh An gật gật đầu, ngã vào sô pha, nói:

- Thím Vương, ba đâu?

Cô gái bị xưng là thím Vương, cũng chỉ là lớn hơn Bành Anh An bảy tám tuổi, nhưng nghe giọng điệu của Bành Anh An, dường như đối với cô cũng khá khách khí, không có ác thanh ác khí.

Thím Vương bĩu môi, nói:

- Ở trên lầu

Sắc mặt Bành Anh An liền âm trầm một chút, nói:

- Triệu Phượng Cần đến rồi sao?

- Phải đó, đến lâu rồi, hai người trốn trong phòng bàn công việc, đã nói một hai tiếng rồi

Thím Vương cười lạnh nói. Xem qua, vị thím Vương này cũng là diện mạo đoan chính, dáng người đầy đặn, nhất là hai vú cao ngất, rất mê người

Bành Anh An mỉm cười, vẻ mặt tà khí nói:

- Thím Vương, ghen tị sao? Tôi nói với thím, thím phải lấy ra chút bản lĩnh mới được. Bằng không, ba sớm muộn cũng đám cưới với người ta, thím thì giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Thím Vương vừa rót nước trà cho Bành Anh An, vừa oán giận nói:

- Tôi không có phúc khí đó…

- Cho nên nói thím phải tranh thủ mà

Bà xã của Bành Tông Minh mấy năm trước đã chết, cho tới nay chưa từng tái hôn, biệt thự số 8 vẫn luôn không có bà chủ. Thím Vương là Bành Anh An cố ý mời tới chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của ba gã, một quả phụ đang tuổi lớn. Tương đối mà nói, Bành Anh An đương nhiên là muốn thím Vương thay thế vị trí của mẹ, mà không phải Triệu Phượng Cần. Triệu Phượng Cần người phụ nữ này, không biết vì sao, Bành Anh An vẫn không thích ả, hay là bởi vì Triệu Phượng Cần có tâm kế hơn. Thím Vương thì khác, xuất thân nông thôn, có chút thành thật bổn phận, Bành Anh An cảm thấy nếu ba gã cưới thím Vương, gia đình sẽ hòa thuận hơn. Mặc kệ nói như thế nào, thím Vương cũng là tự gã chọn, mà trước khi mẹ gã chết, thím Vương cũng không quen biết Bành Tông Minh, Triệu Phượng Cần hoàn toàn khác. Bành Anh An thậm chí cảm thấy mẹ gã nói không chừng chính là bị tức chết bởi quan hệ mờ ám giữa Bành Tông Minh và Triệu Phượng Cần, vì thế rất có ý kiến đối với Triệu Phượng Cần

Bành Anh An uống hai ngụm trà, nói:

- Thím Vương, làm phiền thím, lên đó gọi ba một tiếng, tôi tìm ông có việc

Thím Vương liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, do dự nói:

- Chuyện này… Tôi không dám, hay là cậu tự đi gọi đi

Bành Anh An liền trừng mắt nhìn cô ta, cả giận nói:

- Thím sợ cái gì? Có tôi chống lưng cho thím, thím có gì không dám chứ? Tôi chính là không thích bộ dáng uất ức này của thím, thím sợ cái gì chứ?

Thím Vương dường như rất sợ Bành Anh An, lập tức không dám nhiều lời, thưa dạ liên thanh, chầm chậm đi lên lầu

Đúng lúc này, phòng ngủ chính trên lầu mở cửa ra, Bành Tông Minh đi ra, mặc quần áo ngủ màu trắng cotton, “hừ” một tiếng, rất không vui nói:

- Mày ầm ĩ cái gì? Mày cũng biết trở về sao?

Bành Anh An cũng không phải là đèn cạn dầu, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai:

- Ba cũng biết có đứa con trai như con sao? Con sắp phải đến sở công an tỉnh tham gia cái lớp huấn luyện chó má kia rồi

Bành Tông Minh biến sắc, chậm rãi từ lầu hai đi xuống, hiên ngang ngồi xuống sô pha, nghiêm mặt, không lên tiếng

Nhìn thấy tư thế này, thím Vương giật mình, tay run rẩy pha một ly trà nóng cho Bành Tông Minh, bộ dạng phục tùng cúi mặt đứng một bên, không dám thở mạnh một cái nguồn

- Họp nghiên cứu rồi sao?

Chốc lát, Bành Tông Minh trầm giọng hỏi.

Bành Anh An hừ hừ hai tiếng, tức giận nói:

- Triệu Phượng Cần không có nói với ba sao?

Bành Tông Minh cả giận nói:

- Tao đang hỏi mày đó!

Bành Anh An xoay cổ, không thèm để ý

Triệu Phượng Cần chậm rãi từ phòng ngủ trên lầu đi xuống, đồ vest nữ cổ lật nhỏ, giày da nhỏ màu đen, cũng rất chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười, nhỏ nhẹ nói:

- Hai cha con, có gì phải bực bội chứ? Lão Bành, anh cũng nhanh chóng nghĩ cách đi, Đảng ủy cục công an đã đưa ra danh sách sơ bộ, Anh An có tên trên bảng

Ngay hôm nay, Lưu Vĩ Hồng đích thân mở hội nghị Đảng ủy cục công an, Triệu Phượng Cần không phải uỷ viên Đảng uỷ, nhưng làm Chánh văn phòng, cô đã dự thính hội nghị này. Hội nghị Đảng ủy cục công an hôm nay, chỉ có một đề tài thảo luận, chính là thương lượng nhân viên đợt một đến sở công an tỉnh tham gia huấn luyện

Căn cứ chỉ thị của sở công an tỉnh, số người huấn luyện đợt một là 40 đến 60 người. Lưu Vĩ Hồng yêu cầu rõ ràng, phải có một người cán bộ cấp Cục dẫn đội, cán bộ trung tầng 5 đến 10 người, cục công an thành phố chiếm tỉ lệ nhân viên phải trên 70%

Kết quả thảo luận, lớp huấn luyện đợt một, do Phó cục trưởng Kế Trường Kiệt đích thân dẫn đội, trong danh sách cán bộ trung tầng, có tên của Bành Anh An. Những cán bộ trung tầng khác bị điểm danh tham gia huấn luyện, cũng có phần lớn đều là thân tín của Bành Tông Minh. Nếu nói là thảo luận, không bằng nói là Lưu Vĩ Hồng trực tiếp điểm danh, hơn nữa tính châm chích rất mạnh

Bành Anh An ngày thường ít khi trở về biệt thự số 8, hôm nay bỗng nhiên trở về, tất nhiên là cố tình vì chuyện này. Mà Triệu Phượng Cần vừa rồi cùng với Bành Tông Minh ở trong phòng ngủ “bí mật nghiên cứu thảo luận” công tác, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện này, về phần có phải còn trộn lẫn nội dung khác không thể làm chung hay không, vậy thì không được biết

- Hừ, để tôi nghĩ cách, bây giờ tôi có thể có cách gì? Bây giờ người ta mới là Cục trưởng công an! Tên khốn khiếp Kế Trường Kiệt, làm thế nào vậy? Mở hội nghị Đảng ủy, ai cũng không dám lên tiếng, Lưu Vĩ Hồng nói sao thì làm vậy! Thật là…

Bành Tông Minh rất tức giận, không kìm nổi nói ra lời thô tục. Bí thư Bành từ trước đến này thì không là người nhã nhặn gì rồi

- Đây cũng không thể trách Kế Trường Kiệt bọn họ, Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị đầy đủ, mang theo thượng phương bảo kiếm, Bí thư Tân cũng không thể ngăn cản, Kế Trường Kiệt bọn họ có cách gì chứ?

Triệu Phượng Cần thở dài, ngồi xuống bên cạnh Bành Tông Minh, ngồi rất sát, tự nhiên hào phóng, không chút để ý đến ánh mắt ghen tị tức giận của thím Vương. Một quả phụ đến từ nông thôn, chân to tay thô, quê mùa không chịu nổi, không ngờ cũng dám cùng ả đoạt đàn ông, vọng tưởng trở thành bà chủ của biệt thự số 8 sao? Cũng không lấy nước tiểu soi bộ dáng của bản thân, thật là buồn cười!

Bành Anh An thì không quen nhìn bộ dáng giả vờ giả vịt của Triệu Phượng Cần, rất không thích mà nói:

- Theo cô nói như vậy, tất cả chúng ta đều đi tìm cái chết cho rồi, để người ta đỡ phải ra tay

- Đánh rắm! Nếu không phải mấy tên khốn tụi bây làm loạn, có thể có chuyện lớn vậy sao? Tao đã sớm nói qua với tụi bây rồi, chú ý một chút, cẩn thận một chút, đừng quá coi trời bằng vung, tụi bây có khi nào nghe lọt tai, bây giờ làm lớn chuyện rồi, còn không phải do tao giúp tụi bây thu dọn cục diện rối rắm! Thứ khốn khiếp!

Bành Tông Minh lập tức bùng nổ, vỗ mạnh bàn trà một cái, rống giận một trận với Bành Anh An

Bành Anh An cứng đầu, muốn cãi lại ba, Triệu Phượng Cần vội hòa giải, đoạt trước nói:

- Được rồi, được rồi, hai cha con bớt nói hai câu đi, bây giờ không phải lúc cãi nhau. Mặc kệ nói thế nào, phải lập tức nghĩ cách!

Bành Anh An lại xoay đầu đi, hầm hừ

Nói ra, Bành Anh An kỳ thật vẫn là hơi sợ Bành Tông Minh, từ nhỏ bị ông đánh quá đau. Cũng chỉ mấy năm gần đây, mới từ từ bắt đầu ở trước mặt ba trở nên kiêu ngạo, nhưng sự sợ hãi trong nội tâm, cuối cùng cũng không hoàn toàn tiêu tan. Hơn nữa phía sau chuyện này cũng phải do ba gã ra mặt nghĩ cách mới được, bản thân An ca cũng không có năng lực này

Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, ngược lại đối với gã khá khách khí, nhưng Bành Anh An nhìn ra được, người ta khách khí, là một thái độ trên cao nhìn xuống, lãnh đạo cục công an đối với cán bộ cấp dưới hòa khí mà thôi. Tận sâu trong nội tâm của Lưu Vĩ Hồng, tuyệt đối không có khả năng thật sự coi Bành Anh An là nhân vật gì. Không có Lưu Vĩ Hồng chấp thuận, Bành Anh An cho dù muốn nói thêm vài câu với Lưu Vĩ Hồng cũng không được

Bành Tông Minh xanh mặt, bưng ly trà, một ngụm một ngụm mà uống, Triệu Phượng Cần liền cầm lấy thuốc lá trên bàn trà, mồi một điếu, hút một hơi trong miệng mình, hai ngón tay thon dài kẹp lấy, đưa đến miệng của Bành Tông Minh

Thím Vương nhìn thấy hết, sắc mặt trở nên đỏ bừng, lén lén nhìn sang một bên, rất bực bội. Mấy năm nay, quả thật là cô đã ngủ cùng một giường với Bành Tông Minh, có quan hệ vợ chồng, nhưng động tác “không biết xấu hổ” như vậy, cho dù thế nào cũng không thể làm ở trước mặt mọi người, càng đừng nói làm trước mặt Triệu Phượng Cần và Bành Anh An, nhưng mà Triệu Phượng Cần thì làm ra được, mơ hồ mang theo chút ý thị uy

- Đừng giận nữa, anh từng dạy em, thời khắc mấu chốt phải bình tĩnh…

Triệu Phượng Cần khẽ nói ở bên tai của Bành Tông Minh

Lời này quả nhiên có tác dụng, Bành Tông Minh sắc mặt xanh mét, dần dần trở nên bình thản xuống, hô hấp cũng thuận hơn, yên lặng hút xong một điếu thuốc, nói với thím Vương:

- Tú Liên, cô đi lấy cho tôi bốn cây thuốc lá, bốn chai rượu, đều là loại tốt nhất, còn nữa, lấy luôn hộp trà Long Tĩnh đến đây, dùng túi gói lại!

- A…

Thím Vương liên thanh đáp ứng, vội vàng đi

Tại biệt thự số 8, thím Vương là bà chủ trên thực tế, thời gian ở trong biệt thự còn lâu hơn bản thân Bành Tông Minh. Phàm là quà tặng rượu, thuốc lá mà người ngoài kính tặng cho Bành Tông Minh, đều do thím Vương thu dọn, phân loại mà cất giữ, gần như là đầy hai tủ lớn. Vừa bắt đầu, thím Vương căn bản thì không biết loại quà nào đắt, loại nào bình thường, để lung tung một chỗ. Sau này Bành Tông Minh chỉ cô, khiến cô dựa theo giá trị cao thấp phân biệt đặt đúng chỗ. Cách một khoảng thời gian, thím Vương sẽ thanh lý một lần, đem ra cửa hàng rượu, thuốc lá nổi tiếng ở bên ngoài để đổi lấy tiền mặt. Trong đó không khỏi bỏ túi ít tiền lẻ, thỉnh thoảng cũng lấy một hai chai rượu tốt, một hai cây thuốc lá ngon đem về hiếu kính cho ba cô. Bành Tông Minh đều một con mắt nắm, một con mắt mở, không hề để ý

Đồ đạc thực tại quá nhiều rồi!

Thím Vương chân tay nhanh nhẹn, không lâu sau liền thu dọn xong thuốc lá, rượu, trà, dùng một cái túi đẹp đựng thật ngay ngắn. Trước kia khi Bành Tông Minh muốn đến nhà lãnh đạo, đều do thím Vương chuẩn bị quà tặng cho ông

- Bành Anh An, đứng lên, theo tao cùng đến nhà Bí thư Lưu!

Bành Tông Minh buồn bực hờn dỗi nói.

- Không đi!

Bành Anh An cứng cổ nói lầm bầm

- Khốn khiếp!

Bành Tông Minh quát mắng một tiếng, chắp hai tay sau lưng thì đi ra ngoài, Bành Anh An nghiêm mặt đứng dậy, xách cái túi, đi theo sau, cùng ra khỏi nhà

Bình luận

Truyện đang đọc