QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1198: Tướng quân Mãnh Hổ

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen sáng bóng, chậm rãi chạy trên đường mòn qua công viên Long Sơn rợp bóng cây.

Đây là xe riêng của Lưu Vĩ Hồng, tuy rằng cũng là biển số Bắc Kinh, nhưng so với chiếc Audi mang biển kiểm sát quân dụng của văn phòng Quân khu Đông Nam tại Bắc Kinh mà nói, vẫn có vẻ “Khiêm tốn” hơn rất nhiều.

Hiện tại đang là thời khắc mẫn cảm, vẫn duy trì sự khiêm tốn là tốt nhất. Xe quân dụng ra vào Công viên Long Sơn, sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý.

Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe, Lưu Thành Gia mặc thường phục, ngồi ở ghế phụ. Ngay cả nhân viên cảnh vệ cũng không đi theo hai cha con hắn. Tất nhiên, Tư lệnh viên xuất hành, cảnh vệ nhất định phải đi theo, đây là quy định cứng nhắc của Ban bảo vệ quân khu. Lúc này cảnh vệ đang đứng ở chân núi, không cùng đi lên. Đương nhiên, Công viên Long Sơn là nơi mà lãnh đạo chủ chốt của trung ương tụ tập, canh phòng nghiêm ngặt, không thể nghi ngờ gì về các biện pháp bảo đảm an toàn của cảnh vệ nơi đây.

Đang là Tết âm lịch, địa khu Bắc Kinh đang có tuyết rơi, khắp nơi trong Công viên Long Sơn đều một màu trắng phau, núi non uốn khúc, cảnh sắc rất hùng vĩ. Lưu Vĩ Hồng nhanh nắm chặt tay lái, vẫn duy trì tốc độ xe đều đều.

Trước khi Lưu Thành Gia đến, đã sớm liên hệ với Kính Thu Nhân, thông báo biển số xe và loại xe. Dọc theo đường đi, các trạm gác ngầm đều không ngăn cản chiếc Mercedes Benz tiến vào.

Chiếc xe đi được tới giữa sườn núi, Lưu Vĩ Hồng bẻ tay lái, rẽ vào một đường mòn.

Đây là con đường chạy thẳng tới chỗ ở của Kính Thu Nhân, không cùng một chỗ với các biệt thự chung khác.

Tám giờ năm mươi mấy phút, Mercedes Benz tiến vào trong sân một biệt thự nhỏ mang phong cách Đông Âu. Kính Thu Nhân mặc jacket màu đen, tự mình đứng ở bậc thang biệt thự chờ. Một nhân viên cảnh vệ bước nhanh tới, mở cửa xe cho Lưu Thành Gia.

Hai cha con Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Hồng đi xuống xe.

Kính Thu Nhân lập tức từ bậc thang đi xuống, cười ha hả nói:

- Thành Gia, Vĩ Hồng, năm mới tốt lành!

Mặc dù đang là đầu năm, mọi người đã từng ân cần thăm hỏi chúc mừng năm mới, nhưng cũng không phiền nếu lại chúc mừng lần nữa.

- Phó Chủ nhiệm Kính, năm mới tốt lành!

Lưu Thành Gia mỉm cười, vẫn xưng hô với Kính Thu Nhân theo chức vụ.

- Bác Kính, năm mới tốt lành!

Lưu Vĩ Hồng lại sử dụng cách xưng hô cá nhân, cung kính nói. Dù sao, hắn cũng là thế hệ con cháu, chức quan cũng nhỏ hơn so với Lưu Thành Gia. Giữa hai nhà đã từng có lui tới, luận theo nguyên quán chính là đồng hương chính tông. Nếu Lưu Vĩ Hồng cũng mất thăng bằng mà xưng hô Kính Thu Nhân theo chức vụ, không khỏi quá mức xa lạ. Phàm là nhân vật lớn, thể diện rất quan trọng.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng nắm rõ được sự thật, người đang đứng trước mặt, tương lai sẽ đạt tới độ cao nào.

Chỉ xét về thủ đoạn chính trị mà nói, Lưu Vĩ Hồng rất khâm phục Kính Thu Nhân. Có thể nói, Kính Thu Nhân tuyệt đối là một nhân vật nhiều mưu trí, về mặt chính trị có ngộ tính phi phàm. Năm đó, dưới thế cục bốn bề là địch, cùng với đồng chí An Đông, cứng rắn xông ra, thành công đi lên đỉnh cao.

Ông ta chính là một nhân vật biết tuỳ cơ ứng biến, linh hoạt đối phó với tình thế, cũng không phải là nhân vật chính trị bình thường nào có thể sánh bằng.

Lúc này, trận đánh cờ đang diễn ra kịch liệt, cũng là do Kính Thu Nhân đứng ở phía sau chủ trì, một tay đẩy mạnh.

Từ mấy năm trước, cho đến mười mấy năm sau này, Kính Thu Nhân ở chính đàn trong nước, đều có thể nói là một trong những nhân vật trọng yếu nhất, bất luận một lần đánh cờ chính trị lớn nào, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Kính Thu Nhân.

Đối mặt người cứng rắn như vậy, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên càng thêm kính cẩn.

- Vĩ Hồng, cậu làm rất tốt!

Kính Thu Nhân nhanh chóng nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, sau đó lại giơ tay ra vỗ vỗ vào vai hắn, trong mắt mỉm cười, mang theo vẻ mặt thưởng thức nói, trịnh trọng một cách lạ thường, tuyệt không có ý coi thường thế hệ con cháu, chính thức đối đãi với Lưu Vĩ Hồng như một nhân vật quan trọng.

- Cảm ơn bác Kính cổ vũ!

- Ha ha, từ xưa tới nay, anh hùng xuất thiếu niên... Đi, Thành Gia, Vĩ Hồng, vào trong phòng ngồi, vào trong phòng ngồi. Trận tuyết này lớn thật, bên ngoài thật rất lạnh.

Kính Thu Nhân cười sang sảng, giơ tay mời khách.

Lưu Thành Gia và Kính Thu Nhân cùng sóng vai đi vào bên trong biệt thự, nói:

- Trận tuyết này rất lớn. Đúng là triệu năm mới có được một trận tuyết rơi được mùa như vậy.

- Ha ha, nói đúng, Đúng là triệu năm mới có được một trận tuyết rơi được mùa như vậy. Tốt lắm. Năm nay khẳng định là một mùa bội thu.

Phòng khách của biệt thự rất rộng, rải thảm dày mầu vàng nhạt, dụng cụ trong gia đình cũng phần lớn là màu vàng, đại khí bên trong rất nặng, lộ ra hơi thở thanh thoát. Bức màn cũng đựơc cuốn lên. Sự trắng xóa của tuyết trắng ngoài cửa sổ hắc vào. Trong phòng khách liền có vẻ đặc biệt sáng ngời.

- Đến đây, Thành Gia, Vĩ Hồng, mời ngồi!

Kính Thu Nhân đưa Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Hồng đến trước sô pha lớn, nhiệt tình nói.

Lưu Thành Gia khách khí một câu, liền lập tức ngồi xuống. Lưu Vĩ Hồng chờ sau khi Kính Thu Nhân ngồi xuống, mới ngồi ở vị trí bên cạnh Lưu Thành Gia. Quản gia lập tức dâng trà nóng hôi hổi, lại nhẹ nhàng lui xuống.

Toàn bộ công viên Long Sơn và biệt thự to lớn này, đều có vẻ vô cùng im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng tuyết rơi ra khỏi nhánh cây.

Tất nhiên, Kính Thu Nhân vì buổi gặp mặt hôm nay đã an bài chu đáo, không có người không phận sự có thể tiến đến quấy rầy, cho dù là người nhà của Kính Thu Nhân, cũng không xuất hiện ở phòng khách.

- Thành Gia, đã lâu chúng ta chưa cùng ngồi uống trà giống như hôm nay nhỉ?

Kính Thu Nhân nâng chung trà lên, hướng Lưu Thành Gia ra hiệu một cái, xúc động nói.

- Tất cả mọi người đều bận mà.

Lưu Thành Gia khẽ mỉm cười, cũng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói.

Thật ra tất cả mọi người đều khách khí, hai nhà tuy rằng trước đây có từng lui tới, hai ông cụ cũng là đồng hương chính tông, sau khi kiến quốc lại từng là cộng sự, nhưng không nói quan hệ cá nhân thâm sâu tới cỡ nào, lui tới giữa Kính Thu Nhân và Lưu Thành Gia, lại càng không chặt chẽ. Trước kia, bọn họ có từng cùng ngồi uống trà tán gẫu hay không, thật sự là không tiện khẳng định.

- Đúng vậy, hiện tại anh trấn thủ ở phía đông nam, chức trách trọng đại. Ở bờ bên kia eo biển, có người lại không an phận, trăm phương nghìn kế muốn làm ra chút động tĩnh, không ngừng khiêu chiến tới điểm mấu chốt của chúng ta. Thật không thể bình tĩnh được!

Thần sắc Kính Thu Nhân liền trở nên nghiêm trọng.

Lời này nếu nghe vào, dường như cũng rất bình thường, tuy nhiên nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, làm sao không phải tràn đầy ngụ ý? Không an phận, luôn trăm phương nghìn kế muốn làm ra chút động tĩnh, có lẽ không dừng ở vị nào đó ở bờ bên kia eo biển mà thôi!

Lưu Thành Gia thản nhiên nói:

- Lịch sử bày ở nơi đó, thực lực cũng bày ở nơi ấy. Ông ta muốn tiếp tục gây ầm ĩ, cũng không dám vượt tuyến. Thật sự muốn vượt tuyến, chúng ta cũng không phải không có cách gì.

Kính Thu Nhân cười ha hả, nói:

- Nói đúng, quả nhiên là phong độ của một đại tướng. Thành Gia, điều này lại khiến tôi nghĩ tới trên chiến trường ở tuyến nam năm đó, Lưu lão hổ hào khí nuốt ngàn dặm! Không nói gạt anh, lúc đó, tôi thực sự rất hâm mộ anh. Anh có thể ở trên chiến trường đại sát tứ phương, hoàn toàn có gan chống lại kẻ thù, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, một ngọn lửa liền dọn sạch sẽ. Không hổ danh là tướng quân Mãnh Hổ!

Tướng quân Mãnh hổ!

Phỏng chừng không bao lâu sau trận diễn tập lớn, danh hiệu đầy khí phách này sẽ đi theo Lưu Thành Gia.

Lưu Thành Gia cười nói:

- Cái đó thì không dám. Lúc trước, tất cả mọi người đều hăng hái muốn tận trung cho Tổ quốc, thầm nghĩ cố gắng giết nhiều kẻ địch, không suy nghĩ tới điều gì khác.

Kính Thu Nhân cười gật đầu, cũng có chừng có mực.

Miễn là hôm nay, Lưu Thành Gia xuất hiện ở trong biệt thự này, như vậy là đủ rồi. Mặc dù Lưu Thành Gia biểu hiện rất khiêm tốn, không có ngồi xe của quân khu đến, cũng không có mặc quân trang, nhưng chuyện như vậy, muốn hoàn toàn giữ bí mật, cũng là rất khó. Bởi vì Kính Thu Nhân sẽ không giữ bí mật, ở thời điểm thích hợp, khẳng định sẽ đem lần gặp gỡ này nói ra ngoài

Đây vốn là mục đích chính của ông ta.

Trong lòng Lưu Thành Gia cũng biết rõ như thế, nên khiêm tốn vẫn phải khiêm tốn. Người khác có biết chuyện hay không, anh có phải đường hoàng hay không lại một việc khác, truyền tới tai lãnh đạo lớn khác, cảm giác sẽ hoàn toàn không giống như vậy.

Kính Thu Nhân lập tức nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Vĩ Hồng, công tác cục Giám sát các cậu, quả thật làm được rất tốt, có hiệu quả rõ ràng. Công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, lúc này lại đặc biệt nặng nề, phải không ngừng cố gắng.

Lưu Vĩ Hồng vội lập tức cúi thấp người, nói:

- Cảm ơn bác Kính khen ngợi, chúng cháu khẳng định sẽ tiếp tục cố gắng... Tuy nhiên, bác Kính, cháu lại cảm thấy, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ tất nhiên là trọng yếu, nhưng công tác cải cách y tế và cải cách giáo dục lại càng thêm trọng yếu. Hai cải cách này vốn là vấn đề quan trọng đối với quần chúng nhân dân, nhất định phải thận trọng, thận trọng hơn nữa, không thể xem thường cải cách.

Kính Thu Nhân đầy hứng thú đánh giá Lưu Vĩ Hồng, trong mắt hiện lên chút nghiền ngẫm.

Đã sớm nghe nói thằng hai nhà họ Lưu là một kẻ cứng đầu. Quả nhiên là danh bất hư truyền. Bản thân đã xác định điều gì, một mực chắc chắn, tuyệt đối không bỏ qua. Chỉ cần có một cơ hội, liền nhân cơ hội tuyên bố, tranh thủ sự ủng hộ của toàn bộ các lực lượng.

Người như vậy, thường thường có thể tạo ra một sự nghiệp.

- Ừ, công tác cải cách y tế và cải cách giáo dục, quả thật cũng là công tác đặc biệt trọng yếu. Báo cáo của cậu, tôi đã xem qua, có chứng thực, Logic cẩn thận, nghiêm túc. Trên nguyên tắc, tôi cũng ủng hộ ý kiến của cậu!

Một lát sau, Kính Thu Nhân nói rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng âm thầm nhẹ giọng, cung kính nói:

- Cảm ơn bác Kính!

- Không cần khách khí, trên nguyên tắc cơ bản, chúng ta nên kiên trì, nhất định phải kiên trì, không thể cẩu thả được.

- Dạ!

Cuộc tiếp kiến này cũng không quá lâu, ước chừng sau nửa giờ, Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy cáo từ. Kính Thu Nhân tự mình tiễn ra tới cửa, vẫy tay, nhìn theo chiếc Mercedes Benz rời khỏi biệt thự.

Lúc xuống núi, chiếc xe Audi lớn màu đen từ phía đối diện chạy lại, lúc hai xe tới gần nhau, Lưu Vĩ Hồng khẽ phanh xe, dừng lại. Cửa kính của chiếc xe Mercedes Benz và xe Audi, đồng thời chậm rãi hạ xuống. Ghế sau xe Audi, một cán bộ cao cấp có khuôn mặt chữ điền ngồi ngay ngắn, đó là đồng chí đương nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Việt Trung - Lâm Chính Vĩ.

- Tư lệnh viên Lưu, năm mới tốt lành!

Lâm Chính Vĩ mỉm cười giơ tay lên, chào hỏi với Lưu Thành Gia.

Quân khu Đông Nam quản lý bao gồm tỉnh Việt Trung, vì công tác chuẩn bị cho trận diễn tập lớn. Trong khoảng thời gian này, Lưu Thành Gia không ít lần chạy tới địa khu duyên hải vùng Đông Nam, cũng là thường xuyên gặp Lâm Chính Vĩ.

- Bí thư Lâm, năm mới tốt lành!

Lưu Thành Gia cũng mỉm cười trước chào hỏi Lâm Chính Vĩ.

Tình cờ gặp mặt ở trên núi, mọi người tự nhiên sẽ không nói chuyện với nhau lâu, hàn huyên vài câu, liền lập tức khởi động xe, rời đi.

Nắm tay lái, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Nếu hắn nhớ không lầm, ở thế giới song song, không lâu sau khi Cổ Trực Hoa từ chức, qua một năm, đã cho Lâm Chính Vĩ đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Bắc Kinh, hai năm sau đó, tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Bắc Kinh.

Bố cục ván cờ lớn đã bắt đầu được triển khai.

Bình luận

Truyện đang đọc