QUAN GIA

Lưu Vĩ Hồng mở cửa xe, rồi thản nhiên bước xuống, tùy tiện lấy một điếu thuốc ra cho mình, một điếu đưa cho viên cảnh sát cầm đầu rồi khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa xe nhìn hai chiếc xe Santana đang chạy đến.

Vũ Thường vẫn ngồi ở trong xe, không bước xuống.

Cảnh sát đã thu súng và duy trì khoảng cách nhất định với Lưu Vĩ Hồng, có chút tò mò đánh giá người thanh niên này. Những gì mà lãnh đạo nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, bọn họ đều nghe được.

Người thanh niên này không ngờ là cháu của ông cụ Lưu.

Huyện Hoành Lợi là một địa phương nhỏ. Ông cụ Lưu giống như một thánh nhân. Việc liên quan trực hệ với người thanh niên kia cũng thật là thần bí.

Nhìn thấy cảnh sát chặn chiếc xe Toyota lại, tên Hải ca vô cùng cao hứng. Gã vội vã từ trong xe nhảy xuống, cùng với bảy tám người hùng hổ lao đến.

Viên cảnh sát cầm đầu vội vàng ngênh đón, những viên cảnh sát còn lại thì thủ thế. Mười viên cảnh sát chia thành hai đội. Một đội trông chừng Lưu Vĩ Hồng và chiếc xe Toyota, còn một đội thì đi theo viên cảnh sát cầm đầu, ngăn cản tên Hải ca lại.

Tính tình của Diêm Trị Hải thì ai cũng biết. Nếu chẳng may gã bất chấp tất cả, đánh Lưu Vĩ Hồng. Mà nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng thật sự là cháu trai của ông cụ Lưu thì họa này sẽ lớn. Những người có mặt ở đây sẽ không thoát khỏi liên can.

- Sếp Hàn, thật vất vả rồi! Haha, bắt lấy hai đứa vô lại kia.

Diêm Trị Hải một chút cũng không nhận thấy điểm khác thường, cao hứng phấn chấn kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng giống như là con sói đói mà thấy con cừa non vậy.

Tên kia mày giỏi thật, dám đánh tao. Tao sẽ cho mày biết cái gì mà kêu khóc mỗi ngày, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

- Trị Hải, khoan đã!

Sếp Hàn phản ứng hơi kỳ lạ, một phen ngăn cản Diêm Trị Hải.

- Như thế nào nữa?

Diêm Trị Hải không hiểu ra sao cả.

- Trị Hải, sự tình không đơn giản. Hai người kia có thể là đại nhân vật từ Bắc Kinh đến.

Sếp Hàn hạ giọng nói.

Đây chính là để giữ thể diện cho Diêm Trị Hải, không cho gã kiêu ngạo ương ngạnh. Nếu lúc này gã làm ồn lên thì quả thật là không tốt.

Không ngờ Diêm Trị Hải chính là kiêu ngạo đến cực điểm, nghe vậy thì giận dữ:

- Tôi nhổ! Cái gì là đại nhân vật? Đại nhân vật mà có bộ dạng như bọn nó sao? Con mẹ nó, chính là hai tên trộm xe bị chúng tôi phát hiện, còn ngang nhiên chống lại lệnh bắt người.

Bất kể như thế nào thì cũng phải chụp mũ tội danh ăn trộm xe cho hai người đó. Lấy cớ khác thì không ổn.

- Trị Hải, ngàn vạn lần không được xằng bậy. Nếu xảy ra đại sự thì…

Sếp Hàn gấp đến độ thanh âm đều thay đổi.

Bây giờ còn chưa xác định được thân phận của Lưu Vĩ Hồng, sếp Hàn cũng không thể lớn tiếng ồn ào. Tuy rằng chỉ là một đội trưởng cảnh sát của một địa phương nhỏ nhưng sếp Hàn cũng có vài phần hiểu biết. Nếu thân phận của Lưu Vĩ Hồng là thật thì việc này chỉ có thể khiêm tốn xử lý. Nếu lan truyền ra ngoài, nói rằng cháu trai của ông cụ Lưu xảy ra xung đột với con trai của Bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi thì cũng không hay chút nào.

- Đi, có xảy ra chuyện lớn gì chứ. Hai kẻ trộm xe còn muốn trốn thoát à?

Diêm Trị Hải lộ ra vẻ mặt hung ác, một tay đẩy sếp Hàn qua một bên, lập tức phóng đến chỗ Lưu Vĩ Hồng, miệng kêu to lên.

- Ai cũng không được ngăn cản tôi. Ai dám ngăn cản, tôi sẽ tính sổ với người đó.

Thật đúng là không ai dám ngăn gã.

Đám cảnh sát lúc này đứng ngây ra. Dù sao thì cũng không thể xác định được thân phận của Lưu Vĩ Hồng mà Diêm Trị Hải lại là con trai của Bí thư huyện ủy. Đắc tội với gã thì cũng không xong.

Dù sao hiện trường có xảy ra hỗn loạn thì cũng còn có sếp Hàn ở đây, cũng chưa đến phiên bọn họ lo lắng.

Sếp Hàn nóng nảy, muốn giữ chặt Diêm Trị Hải. Không ngờ Diêm Trị Hải mặc áo ngắn tay, đầu tay lại đầy mồ hôi, trơn như con cá chạch, không giữ chặt được. Diêm Trị Hải đã vọt đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhưng tên Hải ca có chút không ngờ. Gã cũng vẫn không phải là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng.

Gã chỉ cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đã lọt vào trong tay của mình, nghĩ muốn đánh thế nào thì đánh cũng không dám trả đòn. Bốn phía đều là người của mình. Hắn dám trả đòn thì cầm chắc cái chết.

Sau đó liên tiếp những âm thanh ai …ui vang lên.

Mặt đối mặt, hai tay Diêm Trị Hải bị vặn chặt mềm nhũn buông xuống. Lưu Vĩ Hồng nắm đầu của y đập một cái thật mạnh vào đỉnh đầu, liên tiếp hai cái. Diêm Trị Hải giống như một cái bao tải mềm nhũn xuống.

- Khốn kiếp! Thật sự là chán sống mà.

Lưu Vĩ Hồng giẫm chân lên đầu Diêm Trị Hải, hung hăng day vài cái.

Đám cảnh sát trong nhất thời không kịp có phản ứng gì. Tên Hải ca hùng hổ đã biến thành một con chó chết, bị bàn chân của người khác giẫm đạp lên đầu, không có nửa phần tiếng động.

- Lưu…Lưu tiên sinh, nương tay một chút.

Sếp Hàn chấn động, vội vàng chạy lại, cách Lưu Vĩ Hồng ba thước liền đứng lại, vội vàng kêu lên nhưng cũng không dám tới gần hơn.

Lưu Vĩ Hồng thật sự rất điềm tĩnh, không giống như là đang giả vờ. Chỉ có nhân vật có lai lịch chân chính thì mới không có sự lo lắng.

Đám cảnh sát không phản ứng nhưng sáu, bảy người đi theo Diêm Trị Hải thì không thể mặc kệ, đều kêu la, sẵn sàng xông lên phía trước.

Bọn họ cũng chưa từng nhìn qua tấm ảnh chụp kia.

- Đứng lại!

Lưu Vĩ Hồng quát lên một tiếng.

- Ai dám đến gần, tôi sẽ giẫm gãy cổ hắn.

Nói xong thì Lưu Vĩ Hồng chuyển bàn chân của mình sang cổ của Diêm Trị Hải.

Chiêu này quả nhiên có tác dụng. Mấy tên đang rục rịch vội vàng đứng lại. Bọn họ xem ra, Lưu Vĩ Hồng không phải là đang đùa giỡn. Thật muốn đem Diêm Trị Hải đánh chết.

- Sếp Hàn, mời anh khống chế trật tự hiện trường. Nếu để xảy ra vấn đề thì anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Lưu Vĩ Hồng hướng về sếp Hàn lạnh lung nói.

Sếp Hàn bừng tỉnh, rút súng ra, nhắm ngay những tên nhân viên quản lý giao thông đi theo Diêm Trị Hải, vẻ mặt nghiêm túc quát:

- Tất cả lui về phía sau, ai cũng không được đến gần. Ai dám lộn xộn sẽ bị bắt ngay lập tức.

Từ mệnh lệnh này, một vài viên cảnh sát rút cái còng tay ra.

Xem ra sếp Hàn và nhóm cảnh sát đều biết phân biệt rõ ràng, giữa ông cụ Lưu và Bí thư Huyện ủy rốt cuộc là ai nặng ai nhẹ.

Những tên quản lý giao thông không khỏi ngây người ra, ngoan ngoãn lui về phía sau mấy bước, không khỏi nhìn về phía sếp Hàn một cách khó hiểu. Anh ta điên rồi sao!

- Lưu tiên sinh, xin mời anh thả anh ta ra rồi cùng chúng tôi quay về phòng công an huyện làm công tác điều tra. Mong anh đừng chấp, chúng tôi chỉ là chấp hành công vụ mà thôi.

Sếp Hàn quay đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng nói, giọng điệu kính cẩn lạ thường.

Anh ta hiện tại càng thêm tin tưởng Lưu Vĩ Hồng thật sự là cháu trai ông cụ Lưu.

- Có thể!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, miệng nói nhưng bàn chân vẫn giẫm chặt trên cổ Diêm Trị Hải, không mảy may di động.

Sếp Hàn liền có chút sửng sốt nhưng không biết làm thế nào mới tốt.

Lúc này trên quốc lộ bụi mịt mù. Những chiếc xe quân đội màu xanh lá mạ chạy như bay từ thành phố Nam Phương đến.

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới dời bàn chân của mình ra.

Sếp Hành như trút được gánh nặng, vội vàng ra hiệu cho hai người cảnh sát tiến lên, nâng Diêm Trị Hải đang bị hôn mê, ấn vào huyện nhân trung và mát xa tim, tiến hành cấp cứu.

Trong nháy mắt, chiếc xe quân đội đã chạy đến trước mặt.

Tổng cộng có bốn chiếc xe. Hai xe Jeep quân dụng và hai xe tải lớn.

Từ trên xe Jeep bước xuống một vị quân nhân hơn bốn mươi tuổi, hai gạch một sao, quân hàm đại tá, vẻ mặt uy nghiêm.

Người này Lưu Vĩ Hồng vẫn còn nhớ. Nhiều năm trước đã từng đến nhà mình làm khách. Khi đó thì Lưu Vĩ Hồng vẫn còn học trung học. Lưu Thành Gia cũng chỉ là đoàn trưởng của cảnh vệ thủ đô thôi.

Không thể nghi ngờ, vị này chính là đồng đội của Lưu Thành Gia, Mạnh Thanh Sơn.

- Ai là Lưu Vĩ Hồng?

Ánh mắt của Mạnh Thanh Sơn đảo qua bên này, dừng lại biển số xe của chiếc Toyota, xác nhận một chút rồi cao giọng hỏi.

- Chú Mạnh, là cháu. Ba của cháu là Lưu Thành Gia.

Lưu Vĩ Hồng đáp lưu loát.

Thấy Lưu Vĩ bình yên vô sự, Mạnh Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức vung tay lên. Một gã trung tá liền xoay người phát lệnh. Từ trên xe nhảy xuống mười mấy chiến sĩ cầm súng tự động, chạy bộ lên, canh chừng mười viên cảnh sát và sáu, bảy tên quản lý giao thông. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đỉnh đầu của họ.

Mạnh Thanh Sơn lúc này mới cười đi lên.

- Vĩ Hồng, không bị sao cả chứ?

Lưu Vĩ Hồng vội đứng thẳng lên, cười nói:

- Cám ơn chú Mạnh, cháu không sao, không có việc gì.

Mạnh Thanh Sơn nhìn hắn rồi nói:

- Không có việc gì thì tốt rồi. Vừa rồi nhận được điện thoại của ba cháu, chú cũng hoảng. Nếu xảy ra chuyện gì thì chú không thể nhìn mặt chiến hữu của mình.

- Cám ơn chú Mạnh, thật là phiền cho chú. Cháu cũng không nghĩ đến tên này như chó điên loạn cắn người.

Lưu Vĩ Hồng kính cẩn nói.

- Ồ! Là ai vậy?

Mạnh Thanh Sơn hai mắt ngưng lại, trên mặt như phủ một lớp sương lạnh, sẵng giọng liếc nhìn qua mấy người ở huyện Hoành Lợi.

Hai bên trái phải của sếp Hàn đều là súng nên trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh. Lúc này y không còn hoài nghi về thân phận của Lưu Vĩ Hồng nữa. Không ai có thể xuất động được một viên đại tá tự mình mang theo mười mấy tên hộ lang chi sĩ đến đây "hộ giá".

- Thủ trưởng, đây chỉ là sự hiểu lầm.

Sếp Hàn nơm nớp lo sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Anh ta biết rõ chỉ cần thủ trưởng ra lệnh một tiếng thì không cần biết anh ta là ai cũng sẽ đánh anh ta gẫy cả răng. Hay là tránh voi chẳng xấu mặt nào đi.

- Chính là cái tên đó.

Lưu Vĩ Hồng chỉ vào tên Diêm Trị Hải đang nằm trên mặt đất, cười nói:

- Nghe nói là con trai của Bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi. Hoành hành ngang ngược, vu khống người khác. Còn nói cháu trộm xe nữa chứ. Đúng là tâm địa bất lương mà.

- Bắt hắn lại!

Mạnh Thanh Sơn không chút do dự, thét lên ra lệnh.

- Dạ!

Hai người chiến sĩ giống như lang hổ nhanh chóng tiến lên, kéo tên Diêm Trị Hải dậy, cũng không quản gã có hôn mê bất tỉnh hay không, tùy ý gập hai tay gã ra sau lưng.

Hai tay của Diêm Trị Hải vốn đã bị Lưu Vĩ Hồng vặn gẫy, cả người đau nhức, từ từ tỉnh lại, mở to mắt lờ đờ nhìn xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc