QUAN GIA

Thời gian tiến vào tháng sáu, không khí trường học trở nên vô cùng khẩn trương. Nhất là nhóm lãnh đạo trường học, cả ngày người nào người nấy đều nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng theo thường lệ lên lớp, thời gian rảnh thì đọc sách, đánh bóng rổ, kể chuyện cho Đường Thu Diệp, nhìn thấy vô cùng trấn tĩnh. Kỳ thật trong lòng sông cuộn biển gầm. Đời trước từng trải qua gió lốc chính trị cực lớn, giờ đã tái diễn.

Vận mệnh Lưu gia có phải có thể thay đổi hay không, phải xem lần này.

Những gì có thể làm được, hắn cũng đã làm.

Hiện giờ chỉ có thể chờ kết quả.

Ngày hôm đó, Lưu Vĩ Hồng dự định tổ chức học sinh trường Nông nghiệp tới trạm lai giống xem phối giống. Học nghề nông đều phải xem cái này, bất luận nam nữ. Không biết phối giống là gì sao có thể gọi là học sinh trường nông nghiệp?

Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ đã được bổ nhiệm làm tổ trưởng bộ môn động vật học, gây nên không ít phản ứng trong trường. Từ xưa tới nay, trường nông nghiệp chưa từng có tổ trưởng bộ môn trẻ tuổi như vậy. Có người nói, đây đều là hưởng vinh quang từ bóng rổ. Xem ra sở trường này là có lợi.

Chỉ có Đường Thu Diệp là cao hứng phấn chấn.

Theo cô thấy, đây gọi là bản lĩnh. Những người nói xấu Lưu Vĩ Hồng, đều là ghen tị.

Các người có năng lực, sao không thấy mấy người được quán quân? Sao không thấy mấy người được làm tổ trưởng bộ môn?

Lưu Vĩ Hồng không mấy để ý những lời nói gở này. Đời trước, hắn ở viện Khoa học Nông nghiệp, có gì chưa thấy qua? Mức độ phức tạp trong cơ quan, ở trường nông nghiệp là không thể nào so sánh được. Đã trải qua hoàn cảnh như vậy, những lời nói xấu ở trường, quả thật có thể coi như nghe nhạc.

Tuy nhiên trong tổ động vật học, lại không có người nói xấu

Lý luận cơ sở của Lưu Vĩ Hồng chính là vững chắc, cứng rắn. Đây không phải có thể học từ 4 năm đại học Nông nghiệp Sở Nam mà có được, Lưu Vĩ Hồng ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam bao nhiêu năm nay, dựa vào bản lĩnh mà lên làm phó nghiên cứu viên.

Trở lại 22 năm trước, mân mê cái tổ bộ môn của trường nông nghiệp cũ kỹ, chẳng đáng là gì.

Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng rất biết đối nhân xử thế, đối đãi với người khác nho nhã lễ độ, nhanh chóng tạo được uy vọng trong tổ bộ môn, những giáo viên già bốn, năm mươi tuổi đều rất khách sáo với hắn.

Trường Trung cấp Nông nghiệp không có xe buýt, chỉ có một chiếc xe jeep, là xe chuyên dụng của hiệu trưởng Chu và mấy vị lãnh đạo trường, Lưu Vĩ Hồng dẫn học sinh tới trạm lai giống, đành phải ngồi xe taxi, hơn nữa có xin kinh phí trước từ phòng Tài chính Kế toán. Những báo cáo cần tiền, dù là bao nhiêu tiền đều phải thông qua Hiệu trưởng Chu phê duyệt. Trường nông nghiệp chẳng phải là đơn vị có tiền, kinh phí phải xem rất kỹ.

Hiệu trưởng Chu thấy báo cáo này, nhíu mày lại, gọi điện thoại qua đó, bảo Lưu Vĩ Hồng lập tức tới văn phòng ông một chuyến.

Lưu Vĩ Hồng hơi không hiểu ra sao cả, mang theo chút nghi ngờ tới văn phòng hiệu trưởng. Chẳng lẽ đi xem lai giống cũng có vấn đề?

- Vĩ Hồng, đến đây, ngồi đi!

Hiệu trưởng Chu vẫn là vô cùng nhiệt tình với hắn, cười ha ha chào hỏi.

Lưu Vĩ Hồng đi qua đó, lập tức ngồi đối diện bàn làm việc của Hiệu trưởng Chu, thuận tay đưa một điếu thuốc cho Hiệu trưởng Chu. Đương nhiên không thể nào là hiệu panda vàng, nhưng cũng là thuốc tốt. Hắn biết Hiệu trưởng Chu nghiện thuốc lá. Hiệu trưởng Chu tiện tay nhận lấy, Lưu Vĩ Hồng lại châm lửa cho ông. Cả một "quy trình" vô cùng suôn sẻ, dường như giữa họ đã có được sự ăn ý.

Lưu Vĩ Hồng biết rõ, đây là một bước vô cùng quan trọng. Anh có thể đi vào lòng lãnh đạo hay không, có thể trở thành tâm phúc của lãnh đạo hay không, từ trong những động tác nhỏ này thì có thể phán đoán ra được. Chuyện lớn, lãnh đạo luôn rất cẩn thận. Trong trường hợp công khai, đều coi trọng hình tượng, cũng chính là đeo mặt nạ giả. Duy nhất trong cuộc sống ngày thường như vậy, mặt nạ của lãnh đạo thỉnh thoảng sẽ gỡ xuống. Mặc kệ thế nào, lãnh đạo cũng là người, cũng có thói quen và nhu cầu của người bình thường, cả ngày nghiêm mặt, mệt!

Hiệu trưởng Chu hút thuốc, tiện tay cầm lấy báo cáo, nói:

- Vĩ Hồng,tôi thấy chuyện lai giống, chậm lại một chút, không gấp!

- Vì sao?

Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái.

Hiệu trưởng Chu liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Uổng cho cậu là người thủ đô, không xem tin tức sao? Trước mắt, những hoạt động tập thể thế này đều phải dừng lại

Lưu Vĩ Hồng bừng tỉnh, không khỏi âm thầm trách mình không lanh lợi.

Đây là sao?

Bản thân không phải từ sáng đến tối đều chú ý thế cục của thủ đô sao? Sao tới trước mắt mình, ngược lại mất đi cảnh giác? Nói ra cũng không lạ, những ngày này trong đầu Lưu Vĩ Hồng đều là bốc lên thay đổi bất ngờ của lãnh đạo tầng cao, suy đoán về bài văn của hắn, rốt cuộc trong lúc mấu chốt có phải có tác dụng hay không. Địa khu Thanh Phong vẫn gió êm sóng lặng, hắn liền có chút tê liệt sơ suất.

Chu Kiến Quốc dù cho không biết trước, không rõ thay đổi của lãnh đạo tầng cao, lại có tính nhạy cảm trời sinh của cán bộ cơ sở đối với chính trị, từ một việc nhỏ thì có thể thể hiện ra được.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên cảm thấy, chính mình cho dù xuất thân từ gia đình đời đời làm chính trị, có ưu thế cực lớn biết trước 20 năm, lại không chắc rằng có thể hiểu được thủ pháp thao tác của chính trị cơ sở. Xem ra bài học này còn phải cố gắng rèn luyện thêm. Hắn có bối cảnh, Lưu gia có cho hắn ủng hộ bao nhiêu, những kinh nghiệm cơ sở như vậy là không thể dạy được, phải dựa vào bản thân hắn tìm tòi từng chút một.

Mà cửa cơ sở, trên quan trường bất kỳ một nhân vật lớn nào làm được việc đều không thể tránh khỏi, đều phải trải qua.

- Hiệu trưởng nói có lý, tôi đã sơ suất rồi.

Lưu Vĩ Hồng hơi khom lưng, rất kính cẩn nói.

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, rất vừa lòng đối với biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng. Người thanh niên này, có tài hoa, có bằng cấp, việc mấu chốt là một chút liền hiểu rõ, còn khiêm tốn cẩn thận, không có một chút kiêu ngạo.

Trong một thế giới từ từ mạnh mẽ, điểm này vô cùng hiếm có.

Là một tài năng có thể bồi dưỡng!

- Vĩ Hồng, trong khoảng thời gian này, có gọi điện cho những bạn học của cậu ở thủ đô hay không?

Hiệu trưởng Chu như là rất tùy ý hỏi han, trên mặt lại hiện lên một chút thần sắc tò mò. Thế cục khó bề phân biệt như thế, Hiệu trưởng Chu cũng muốn nhận được một chút "tin tức bên lề"

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:

- Hiệu trưởng, điện thoại thì có gọi, nhưng họ không dám nói gì cả. Họ nói với tôi, lúc này tôi ở nông thôn là an toàn nhất. Bảo tôi đừng hỏi lung tung!

Hiệu trưởng Chu đột nhiên kinh ngạc, liên tục gật đầu.

Bạn học của Lưu Vĩ Hồng bảo hắn đừng hỏi lung tung, Chu Kiến Quốc ông có thể hỏi lung tung sao? Trên trường hợp như vậy, Chu Kiến Quốc ông là cán bộ cấp huyện đoàn, hoàn toàn không có khác biệt gì với dân chúng bình thường, thậm chí còn không bằng. Chí ít dân chúng bình thường sẽ không bị chú ý. Chuyện như vậy vẫn là không nên tùy tiện thăm dò thì tốt hơn. Vừa mới dạy bảo Lưu Vĩ Hồng, trong nháy mắt, chính mình cũng phạm sai lầm như vậy.

Lưu Vĩ Hồng có phải cố ý nói như thế để nhắc nhở bản thân hay không?

Hiệu trưởng Chu lại liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng vài lần, trong lòng càng nảy sinh thêm cảm giác thần bí đối với hắn

Không lâu sau, trường Trung cấp Nông nghiệp tuyên bố nghỉ hè trước thời hạn để học sinh đều trở về nhà giúp gia đình làm việc nông. Chẳng những trường Trung cấp Nông nghiệp làm vậy, các trường Trung cấp như trường Trung cấp Công thương, trường Trung cấp Vệ sinh môi trường đều nghỉ hè trước thời hạn.

Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp ở lại, nhiệm vụ của họ là giữ trường, không để dân làng gần đó chạy vào mượn gió bẻ măng đem tài sản của trường về nhà. nguồn TruyenFull.vn

Ngày tháng nghỉ hè là rất nhàn rỗi. Lưu Vĩ Hồng mỗi ngày kiên trì sáng sớm rèn luyện. Đây là thói quen dưỡng thành ở đội võ thuật thủ đô, nhiều năm như vậy, vẫn luôn kiên trì, không có từ bỏ.

Chờ hắn tập luyện xong, Đường Thu Diệp đã sớm làm xong bữa sáng, gọi hắn cùng ăn.

Bình thường là luộc mì, chiên thêm 1 cái trứng ốpla.

Đường Thu Diệp tay nghề rất giỏi, Lưu Vĩ Hồng ăn rất hài lòng.

- Đi, đi tuần tra!

Ăn xong bữa sáng, Đường Thu Diệp dọn dẹp một chút, khoảng 9 giờ thì từ trong ký túc xá bên cạnh đi ra, nói.

Đường Thu Diệp rất có trách nhiệm. Thời buổi này người có trách nhiệm không ít. Không giống thế kỷ 21, muốn tìm một người có trách nhiệm còn khó hơn tìm người sao hỏa. Từ nay về sau hơn 20 năm, thời đại thay đổi kịch liệt, thịnh hành theo chủ trương tôn thờ đồng tiền, tín ngưỡng thiếu thốn cũng là tất nhiên.

Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi mà ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái. Cho dù là buổi sáng sớm, mặt trời đã như quả cầu lửa treo trên bầu trời, phát ra ánh sáng và hơi nóng mãnh liệt.

Quay ngược lại 22 năm, cũng chính là trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, khiến hắn đi tuần dưới trời nắng gắt thế này, điều đó quả thật khó mà tưởng tượng được. Một lưu manh trung niên hơn 40 tuổi, nhân sinh sớm đã sa sút đến nỗi rối tinh rối mù.

Hiện tại đương nhiên khác, Lưu Vĩ Hồng không có chút do dự, cười gật gật đầu.

Nếu đã tái sinh thì phải điều chỉnh tâm tính, hòa nhập cho tốt vào cuộc sống "mới". Vừa được phân tới trường nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng chưa là thanh niên nhiệt huyết, ít ra không làm biếng, cũng không sợ phơi nắng.

Lúc ấy không cảm thấy, nhưng mà sau này nhớ lại, Lưu Vĩ Hồng vô cùng hoài niệm ngày tháng ở trường nông nghiệp cùng Đường Thu Diệp. Nhiều năm sau, trải qua bao nhiêu lần thất bại và suy sụp trên tình cảm, ký ức này của Lưu Vĩ Hồng vẫn vô cùng mãnh liệt.

Nhưng ở lúc ấy, cảm tình gút mắc mông lung giữa hắn và Đường Thu Diệp là hoàn toàn không được người đời chấp nhận, bao gồm cả bản thân Lưu Vĩ Hồng. Cho dù Lưu Vĩ Hồng biết, cuộc hôn nhân của Đường Thu Diệp không hề hạnh phúc.

Chồng cô là một người trí tuệ kém phát triển, theo thông thục mà nói, là một thằng ngốc, Đường Thu Diệp sao có thể hạnh phúc?

Cho nên, trong thời gian nghỉ hè, Đường Thu Diệp kỳ thật là không cần ở lại giữ trường, cô có gia đình, có chồng, có đầy đủ lý do không ở lại trường. Là bản thân cô chủ động yêu cầu ở lại. Lãnh đạo của trường cũng đồng ý.

Ai cũng biết chồng cô là người thiểu năng, cũng rất thông cảm cho cô.

Lưu Vĩ Hồng đi ở phía trước, Đường Thu Diệp hơi lùi ra sau hắn.

Người phụ nữ này rất giữ quy củ, là loại quy củ điển hình "trọng nam khinh nữ". Rõ ràng là tuổi của cô tương đương với Lưu Vĩ Hồng, ngày thường cô chăm sóc Lưu Vĩ Hồng như em út, nhưng một khi giáp mặt, cũng không tranh trước, luôn rất tự giác mà lễ phép nhường Lưu Vĩ Hồng đi trước.

Tuy nhiên trong ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp chỉ là giữ quy củ "trọng nam khinh nữ" với mình hắn, ở trước mặt người khác, cô rất hung dữ, rất ít có người có thể ức hiếp được cô.

Lưu Vĩ Hồng năm đó không hiểu tâm tính này, trải qua rèn luyện hơn 20 năm trên xã hội, đến nay tự nhiên sẽ hiểu. Đường Thu Diệp thích hắn mới chăm sóc hắn mọi chuyện, nhường nhịn hắn, cho hắn đủ thể diện đàn ông. Sự hung dữ ở trước mặt người khác lại là làm ra cho người ta xem. Cho dù thế nào, cô thuộc loại người bị hại của cuộc hôn nhân ép duyên, lấy một người chồng như vậy, không có người phụ nữ nào thật sự có thể trở nên kiên cường. Đường Thu Diệp càng thể hiện giống con nhím ở trước mặt mọi người, càng chứng minh nội tâm yếu ớt của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc