QUAN GIA

Chương 619: Kế hoạch trăm năm

-Anh nói tiếp đi.

-Vâng, Bí thư Lưu. Tôi cho rằng, so với nhà máy thức ăn gia súc mà nói, sự đổi mới về kỹ thuật và nâng cấp sản phẩm của nhà máy cơ khí là càng quan trọng hơn.

Hai mắt Lưu Vĩ Hồng sáng ngời, rõ ràng là có chút hứng thú. Nguyên nhân là Liễu Tề nhắc đến “nâng cấp sản phẩm” thì dù là ở thế kỷ 21 thì đây cũng là một từ rất thời thượng và luôn luôn được các thương nhân coi trọng, đặc biệt là việc thăng cấp sản phẩm càng là một thủ đoạn tốt nhất để duy trì sự chiếm lĩnh trên thị trường. Không ngờ bây giờ Liễu Tề đã có con mắt nhìn như thế rồi. Thật là giỏi.

-Ừ, anh nói tiếp đi.

Lưu Vĩ Hồng ánh mắt cổ vũ nhìn Liễu Tề.

-Hiện tại quy mô của Nhà máy vẫn còn nhỏ. Chúng ta sản xuất cũng đều là những máy móc và máy móc về mỏ cỡ nhỏ, những máy móc cỡ lớn hơn tạm thời chúng ta vẫn chưa có năng lực sản xuất. Cái này, có hai nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất là thiết bị kỹ thuật của chúng ta còn chưa đủ. Thứ hai là nhân tài kỹ thuật của chúng ta không đủ, mà nhân tài kỹ thuật là quan trọng nhất. Không có nhân tài kỹ thuật mà chỉ có thiết bị thôi thì cũng vô ích. Nhà máy cơ khí này nếu như làm tốt được thì tương lai sẽ phát huy tác dụng quan trọng.

Liễu Tề nói xong, có chút hưng phấn lên.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Liễu Tề, anh muốn làm một tập đoàn công nghiệp nặng?

-Đúng vậy, Bí thư Lưu. Tôi chính là có ý đó. Công nghiệp nặng không chỉ có năng lực cạnh tranh mạnh mà nước ta rất ủng hộ.

Liễu Tề liên thanh nói, lập tức lại hơi ngượng ngùng. Hiện tại nhà máy cơ giới của Giáp Sơn cũng có thể sản xuất ra máy mài, máy cắt cỡ nhỏ v.v.Đại đa số kỹ thuật viên cũng là được điều từ các công xưởng. Với cái cơ sở này, anh ta nói chuyện khu công nghiệp nặng trước mặt Lưu Vĩ Hồng thì có phải là có chút xa xôi?

Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng vui sướng, tán thưởng nói:-Tốt, Liễu Tề, ý tưởng này không tồi. Hoàn toàn đúng!

Mã Cát Xương và Trương Hiền Phúc ánh mắt cổ vũ hướng về Liễu Tề. Dù cho bọn họ có nghĩ xa xôi như thế nào nhưng có một điều, Bí thư Lưu đều nói là đúng, là tốt thì chắc chắn là không sai được.

Liễu Tề này, thật là có tài.

-Bí thư Lưu,bây giờ nhân viên kỹ thuật khó tìm đây. Nhân viên nghiên cứu so với nhà máy thức ăn gia súc thì khó đào tạo hơn. Dù là đào tạo nên một người ưu tú thì ít nhất cũng phải cần thời gian năm năm.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói:-Liễu Tề, cái này không lo. Chỉ cần phương hướng là đúng, nhân viên kỹ thuật toàn là không thể không có cách giải quyết. Tôi nhắc cho anh nhớ, anh có thể liên hệ bên Liên Xô ấy. À, bây giờ đã giải thể rồi. Anh xem ý tưởng của Liên Xô, ngành công nghiệp nặng của họ rất phát triển. Ngành công nghiệp nhẹ chỉ là một mắt xích rất yếu. Bây giờ Liên Xô đã giải thể rồi. Mười mấy quốc gia liên minh bao gồm cả Nga đều loạn hết, rất nhiều người thất nghiệp. Nói một câu là nhân dân lầm than cũng không quá. Lần này sang đó thu hút nhân tài là một biện pháp không tồi. Gật gật đầu ngon ngọt thì những nhân tài kỹ thuật đó sẽ vội vội vàng vàng theo anh ngay.

Đến đây, mấy người Liễu Tề, Mã Cát Xương đều trợn mắt há hốc mồm.

Ôi!

Bí thư Lưu đầu óc thế nào đây? Lập tức đã nghĩ đến nước ngoài rồi!

Khu Giáp Sơn là nơi nào đây? Có thể nuôi được chuyên gia Liên Xô sao? Trước đây khi chúng ta hợp tác với Liên Xô, chuyên gia mà người ta phái đến thì làm gì chứ? Toàn là bảo chúng ta làm máy bay, chế tạo bom nguyên tử!

Thấy bọn họ vẻ mặt kinh ngạc, Lưu Vĩ Hồng cười nói:-Cái này có gì đâu mà ngạc nhiên. Đối với việc tranh giành nhân tài kỹ thuật thì toàn thế giới đều là giống nhau. Khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Liên Xô chiếm được Đức. Liên Xô và các nước khác định đoạt số mệnh của nguồn vật chất của Đức. Chỉ có Mỹ là không. Mỹ kiên quyết sử dụng nhân tài kỹ thuật của Đức. Các nhà khoa học nổi danh của Đức sau chiến tranh năm 1989 đều đến Mỹ cả. Vì thế Mỹ mới mạnh như vậy, sức mạnh kỹ thuật mới hùng hậu như vậy. Điều này có mối liên quan mật thiết đến chiến lược nhân tài của họ. Chúng ta không bằng Mỹ nhưng cướp lấy tất cả chuyên gia kỹ thuật của Liên Xô cũ thì khoảng mười năm tới cũng không thể là không được. Nói một cách tương đối, nhân tài kỹ thuật của Nga thì càng dễ hơn so với nhân tài kỹ thuật của các nước Âu Mỹ. Cứ làm như thế, Liễu Tề, anh quy hoạch ra luôn đi, kế hoạc phát triển của xưởng cơ khí. Sau khi làm xong thì gửi đến Hạo Dương cho tôi. Tôi sẽ bàn bạc lại làm thế nào để dến Nga làm chuyện đó. Chuyện này, tôi có cách.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng chỉ bảo.

Hắn hiện tại đã không còn là Bí thư Giáp Sơn nữa nhưng mấy người Mã Cát Xương đều coi như đó là điều đương nhiên.

Liễu Tề hưng phấn hai mắt sáng lên, niềm vui bất ngờ nói:- Bí thư Lưu, thực sự có thể có được các chuyên gia của Nga?

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:- Cái này tôi khẳng định. Tôi có cách.

Vân Vũ Thường ở bên kia đã sớm xâm nhập vào Nga và các nước liên minh của Liên Xô cũ. Việc hoàn thành những cái lớn hơn thì còn có một số khó khăn. Chỉ có việc mời vài chuyên gia kỹ thuật đến Giáp Sơn làm việc thì độ khó không lớn.

Liễu Tề không khỏi vừa sợ lại vừa khâm phục.

Đây thật là vạn năng. Bí thư Lưu quả là phi thường. Dường như bên Nga kia đều có thể tìm được mạng lưới liên hệ.

-Liễu Tề, suy nghĩ chính xác. Khu công nghiệp cho anh quản lý xem ra là đúng rồi. Anh cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình để đi làm đi. Nhớ một điều, mấu chốt là phải dẫn đầu. Không những kỹ thuật phải đón đầu, mô thức quản lý, mô thức kinh doanh, chiến lược tiêu thụ đều cần tiến bộ. Cứ chú ý đến kinh nghiệm tiên tiến trong và ngoài nước. Về phương diện này không được hẹp hòi, đừng sợ phải bỏ tiền ra. Việc đầu tư này là có báo đáp đó.

Lưu Vĩ Hồng vui mừng nói, rất nhiều ý cổ vũ.

Liễu Tề hưng phấn đáp lời liên thanh.

Nói chuyện đến việc hoàn thành khu công nghiệp, Lưu Vĩ Hồng lại cầm thuốc lá lên đưa cho Mã Cát Xương và Trương Hiền Phúc, châm thuốc lên và nói:- Mã Cát Xương, Hiền Phúc, ngoài khu công nghiệp ra, quy hoạch phát triển toàn bộ khu Giáp Sơn cũng cần phải thâm nhập, suy nghĩ một cách toàn diện.

Mã Cát Xương và Trương Hiền Phúc vội vàng ngồi thẳng người lên và nói:- Vâng, xin Bí thư chỉ thị.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:- Không nói là chỉ thị được, chúng ta cùng thương lượng thôi. Tôi suy nghĩ một chút. Giáp Sơn vẫn là vấn đề cũ đó, cơ sở quá thấp kém. Sự thịnh vượng của chúng ta chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn. Khu Giáp Sơn diện tích hơn hai trăm bốn mươi ki-lô-mét vuông, tám mươi nghìn dân, chỉ dựa vào ngành chăn nuôi là không đủ. Cần phải động viên toàn dân. Toàn dân dốc sức thì mới có thể thực hiện được sự phát triển nhanh chóng thực sự, phương thức giao thoa phát triển mới có thể có sự phát triển tốt đẹp về sau.

Mấy người Mã Cát Xương tập trung nghe, ai nấy cũng đều không dám phân tâm.

-Làm sao để nâng cao được cơ sở kiến thiết của Giáp Sơn đây? Nói đơn giản một câu chính là thực hiện mạng lưới hóa.

Lưu Vĩ Hồng chắc chắc nói.

-Mạng lưới hóa?

Mã Cát Xương thì thào tự nói một câu, hiển nhiên không hiểu rõ lắm ý của Bí thư Lưu.

-Đúng, đầu tiên là mạng lưới đường quốc lộ. Ánh mắt của chúng ta không chỉ nhìn ở mối liên hệ giữa huyện và thành phố. Hướng tây Giáp Sơn giáp ranh với khu HS của Hạo Dương. Những nơi này, đều phải dùng đường quốc lộ xi măng nhựa đường để liên kết lại trở thành một chỉnh thể. Cát Xương, con mắt của ông cần phải đặt ở việc quy hoạch chỉnh thể toàn bộ khu này.

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền đứng dậy, lấy giấy bút từ trên bàn học ra trải lên chiếc bàn tròn rồi vẽ trên giấy sơ đồ đơn giản của khu Giáp Sơn. Đương nhiên là không chuẩn xác, chỉ vẽ ra sơ lược thôi. Nhưng điều này đã đủ khiến ấy người Mã Cát Xương ngạc nhiên. Lưu Vĩ Hồng đã rời xa Giáp Sơn một năm nay rồi, hình trạng của Giáp Sơn lại vẫn nhớ rõ như thế. Từ đó có thể thấy, hồi đó Bí thư Lưu đã dốc hết sức lực như thế nào đối với Giáp Sơn.

Lưu Vĩ Hồng đánh dấu vị trí cơ bản của một thị trấn, năm xã của Giáp Sơn. Sau đó dùng nét phác thảo để nối chúng lại, rất nhanh chóng đã vẽ nên một mạng lưới đường quốc lộ đơn giản.

-Các vị xem, dựa vào cái này, xây dựng nên mạng lưới. Ba năm, tôi thấy dùng thời gian ba năm cơ bản là có thể hoàn thành xong. Cát Xương, đừng muốn trong thời gian ngắn mà có thể xây dựng được đường quốc lộ cao cấp, cái đó không thực tế. Bước thứ nhất chính là tu sửa toàn bộ những đường hỏng, đắp thêm nền đường, cho thêm đá vụn lên để cho đường cũ được lèn chặt, như thế thì có thể thông xe được rồi. Như thế toàn bộ ngoại trừ Tiên Nữ Liêu ra thì bao gồm cả Hầu Tử Bối đều có thể thông xe. Đây là một sự tiến bộ rất đáng khen. Còn về xi măng hoặc nhựa đường thì là bước tiếp theo. Đường xi măng cao cấp, trước tiên cứ thông tới các chính quyền xã và thôn lân cận khác đã, sau đó sẽ từ từ tiến hành mạng lưới hóa toàn bộ khu. Tiếp đó là mạng lưới hóa thiết kế thủy lợi. Đây là đập chứa nước Tề Gia. Đây là đập tưới nước Tam Loan...

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền tiện tay chỉ vào vị trí bẩy, tám cái đập chứa nước khá lớn trên bản đồ.

- Hai năm nay, việc sửa chữa đập nước then chốt và bể nước cỡ lớn đã cơ bản hoàn thành rồi. Nhưng việc kiến thiết lại kênh dẫn dòng vẫn chưa làm được. Giáp Sơn chúng ta tuy có chút mưa nhưng địa thế cao, địa hình phức tạp, không dễ tích nước. Vì thế nên việc tu sửa kênh dẫn dòng là rất quan trọng. Không thể trong quá trình dẫn dòng mà lại gây nên sự thiếu hụt và lãng phí nước. Không thể để lãng phí được. Cát Xương, Hiền Phúc, dù là đến lúc nào thì nông nghiệp cũng là căn bản. Việc này không thể coi nhẹ được. Bây giờ trong tay có tiền, những chuyện này đều cần lập tức sắp xếp luôn. Trong thời gian một năm thì phải hoàn thành việc mạng lưới hóa hệ thống thủy lợi. Chắc là không có vấn đề gì đúng không?

Ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng đều nhìn lướt qua ba người bọn họ.

-Không thành vấn đề, Bí thư yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Mã Cát Xương ưỡn ngực cao giọng đáp, dường như lại nhớ tới lúc Lưu Vĩ Hồng là chủ quản Giáp Sơn.

-Được. Điều thứ ba là mạng lưới hóa giáo dục. Mỗi ba thôn hành chính, xây dựng một trường tiểu học. Ở những vùng xa xôi thì một thôn một trường tiểu học, mời đủ thầy về. Mỗi một xã, thị trấn xây dựng một đến hai trường cấp hai. Thất Trung là trường cao đẳng duy nhất của toàn Khu, cần mở rộng quy mô ra để thu hút lực lượng giáo viên hùng hậu. Liễu Tề, anh quy hoạch đi. Ở gần khu công nghiệp nặng xây dựng nên một trường kỹ thuật, chuyên bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật sơ cấp. Cái này do khu công nghiệp phụ trách hoàn thành.

Mấy người Mã Cát Xương lại liên tục vuốt cằm đồng ý.

Phương án này, trên thực tế chính là phương án viễn cảnh Lưu Vĩ Hồng muốn quy hoạch cho thị xã Hạo Dương, chuẩn bị thực hiện. Chỉ là Hạo Dương lớn hơn nhiều so với khu Giáp Sơn, dân số lại gấp hơn mười lần. Muốn thực hiện phương án này thì độ khó càng lớn hơn.

-Chỉ cần có cơ sở tốt, giao thông thuận lợi, tố chất nhân viên nâng cao, thì về sau chúng ta sẽ có kết quả. Bất kể là về sau phát triển như thế nào, thay đổi như thế nào thì chúng ta vẫn phải đi trước. Cát Xương, Hiền Phúc, Liễu Tề, đây là kế hoạch một trăm năm.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng buông bút, trầm giọng nói.

Mấy người Mã Cát Xương đồng loạt ngồi thẳng người dậy, gật đầu một cách rất trịnh trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc