-Ông nói là Chu Kiến Quốc đã ra tay?
Mễ Khắc Lương cũng chấn động, hai mắt mở to nhìn Trần Văn Đông, dường như không dám tin.
-Chắc chắn vậy! Ông đã đến Phòng Công an chưa? Đã gặp Tưởng Đại Chính chưa?
Trần Văn Đông vội vàng hỏi.
Mễ Khắc Lương lắc đầu:
-Chưa, tôi đã gọi điện thoại cho lão Vương. Lão Vương nói không có chuyện này được, Phòng không nghiên cứu chuyện này.
Người gọi là lão Vương, chính là Phó phòng Công an, cũng chính là cán bộ bản địa của huyện Lâm Khánh, từ trước đến nay vẫn có quan hệ rất thân thiết với Mễ Khắc Lương. Thông thường mà nói, Phòng Công an muốn bắt Đại đội trưởng cục Nông nghiệp, cũng chính là cháu của Mễ Khắc Lương, chắc chắn cũng phải suy xét kỹ. Nếu lão Vương cũng không biết thì chắc không phải rồi.
-Nếu Tưởng Đại Chính đã phục trước Chu Kiến Quốc rồi, thì sẽ có khả năng không quan tâm đến lão Vương. Ái chà, lão Mễ, ông sơ suất rồi!
Trần Văn Đông nóng nảy, oán giận nói.
-Tưởng Đại Chính không thể? Gã đâu có lá gan lớn như vậy?
Mễ Khắc Lương còn đang tự cho mình tốt, cảm thấy không ai dám chống lại mình.
Trần Văn Đông thực sự bực tức!
Loại người gì vậy?
Sao lại lúc nào cũng mang tâm thái "là người đứng đầu trong thiên hạ" vậy.
-Lão Mễ, không đúng, chắc chắn Chu Kiến Quốc đã nhúng tay vào rồi, nếu không, thái độ phía bộ đội sao lại thay đổi như vậy? Người của Phòng Công an sao lại có thể bắt Mễ Triệu Lực? Phải biết rằng, Vương Ngọc Thánh là do Mễ Triệu Lực bắt, còn Trình Tĩnh kia, nếu không phải là Mễ Triệu Lực, cô cũng không thể phối hợp như vậy. Việc này, Mễ Triệu Lực mới là mấu chốt, những việc xảy ra với y, đều rất phiền toái!
Trần Văn Đông không thể kìm nổi, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt lo âu.
Cái gọi là "Lưu Vĩ Hồng nhận hoa hồng từ Bệnh viện khu…", rốt cuộc là chuyện gì, Trần Văn Đông trong lòng biết rất rõ. Có thể nói lúc bắt đầu Mễ Triệu Lực đề xuất, đã được Mễ Khắc Lương cho phép, rồi qua hành động của Ủy ban Kỷ luật huyện Trần Văn Đông, một loạt vụ án với "bằng chứng như núi" có thể làm được. Chuyện như thế này, nơi nào cũng có, mọi người đều cho đó là chuyện bình thường rồi. Chỉ là lần này, đối tượng nhắm tới là thân tín của Huyện ủy thì phải cẩn thận một chút mà thôi, nhưng chỉ cần mọi chuyện thông suốt thì không thành vấn đề.
Cho dù Chu Kiến Quốc không phục, cho người xuống dưới điều tra cũng không sao, hỏi han ghi chép lấy cung đều không sao, dù sao những điều này đều không thể giả được, ít nhất nhìn từ bên ngoài không thể biết được. Còn về phần bức cung, Vương Ngọc Thánh và Lưu Vĩ Hồng phải đi đâu để tìm nhân chứng? Ai có thể chứng minh những thương tích trên người họ là do Ủy ban Kỷ luật huyện đánh?
Tất cả đều đã có kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, có thể nói không hề có chút sơ suất nào.
Kết quả đột nhiên lại biến hóa quỷ dị khiến tất cả mọi người "biến mất" hết.
Nếu thật sự do Chu Kiến Quốc đã ra tay, tình hình sẽ rất không hay.
Trần Văn Đông lại không tin bọn Lý Binh và Hưng Hoàng Quốc lại được cứng rắn như Vương Ngọc Thánh. Hơn nữa, nếu thật sự Tưởng Đại Chính và những người trong Phòng Công an đã nhúng tay vào thì thủ đoạn của họ cũng không thua kém gì người của Ủy ban Kỷ luật Huyện, chỉ có tốt hơn mà thôi. Những người mà Ủy ban Kỷ luật Huyện đối phó đều là những người trong nội bộ, còn Phòng Công an, có loại người nào mà họ chưa từng đối phó?
Mễ Khắc Lương rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cũng nói với vẻ không phục:
-Không thể đâu. Chu Kiến Quốc là Bí thư Huyện ủy, sao có thể làm như vậy được?
Trần Văn Đông quả thực dở khóc dở cười.
Đây là lý luận kiểu gì vậy?
Ai có quy định chỉ có bọn họ mới chơi xấu được người khác, còn những người khác thì không thể dùng gậy ông đập lưng ông được?
Chẳng lẽ Chu Kiến Quốc là là một người quân tử, chỉ biết nói mà không biết làm gì? Chu Kiến Quốc chỉ cần hành động, nắm bắt được những điều kiện vốn có của mình, thật sự không kém với bọn họ. Chỗ dựa của Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, chỉ là những thế lực thâm căn cố đế, một mạng lưới quan hệ phức tạp khổng lồ. Bây giờ, bỗng nhiên cảm thấy không thể dựa vào được. Nhưng Chu Kiến Quốc lại có đường để có thể đi.
-Lão Mễ, đừng ngây thơ quá, người ta cũng không phải là những người lương thiện dễ lừa gạt.
Trần Văn Đông oán hận nói.
Mễ Khắc Lương đã lắng nghe những lời Trần Văn Đông nói, chỉ có điều trong chốc lát không thể hạ sĩ diện của mình xuống được, nói:
-Vậy theo ông, bây giờ phải làm thế nào?
-Còn có thể làm thế nào được nữa? Bây giờ tôi có thể khẳng định, Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc, Mễ Triệu Lực đều đã bị nhốt trong Quân doanh. Nhưng biết rồi thì làm sao? Chúng ta cũng không thể vào đó được.
Trần Văn Đông vô cùng bực bội.
Mễ Khắc Lương biến sắc, nói:
-Lão Trần, việc này cần phải nghĩ cách ngay, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi với chúng ta. Mễ Triệu Lực thì tôi có thể tin được, nhưng Lý Binh và Hoàng Hưng Quốc, nói thật, tôi thấy không tin tưởng được.
-Hừ, Mễ Triệu Lực thì sao có thể tin tưởng được? Theo tôi thấy, nếu muốn làm phản thì y chính là người đầu tiên. Thằng nhãi này chỉ biết dựa vào ông để làm loạn, ông còn tin y có thể làm ra được cái gì sao?
Trần Văn Đông tức giận nói.
Mễ Khắc Lương biến sắc, dường như muốn mỉa mai lại, nhưng suy nghĩ rồi kìm nén lại. Dù sao chuyện này là do mình kéo Trần Văn Đông vào, Trần Văn Đông là "giúp đỡ" gã, chuyện ngoài ý muốn như bây giờ, chịu mấy câu oán trách của gã, cũng là điều nên chịu. Hơn nữa "thế cục nguy cấp", cũng không phải thời điểm thích hợp để cãi nhau.
-Hừ, bộ đội thì sao? Tôi thấy, hay là sắp xếp mấy người xông vào cướp người ra, tôi không tin bọn chúng thật sự dám nổ súng!
Mễ Khắc Lương hung tợn nói.
Nhà họ Mễ, người đông thế lực mạnh, chính là "chỗ dựa" lớn nhất của Mễ Khắc Lương, lúc này tự nhiên lại nghĩ tới chỗ dựa này. Dân phòng của Huyện Lâm Khánh cũng rất mạnh, những cuộc xung đột không lúc nào là không có, cũng khó trách Mễ Khắc Lương có suy nghĩ như vậy.
Trần Văn Đông lập tức lắc đầu:
-Không được, nếu lỡ bọn họ thật sự nổ súng thì sao? Dân chúng xông vào khu cấm địa, chuyện này ai chịu trách nhiệm? Cứ xem như có thể cướp được người ra thì sao? Sau khi sự việc qua đi rồi, chắc chắn sẽ bị truy cứu, chúng ta làm sao để chống đỡ?
Mễ Khắc Lương suy nghĩ lại cũng thấy đúng, bực bội nói:
-Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?
-Đi tìm Chu Kiến Quốc!
Trần Văn Đông ngẫm nghĩ một lát, nói.
-Tìm Chu Kiến Quốc? Ông muốn nói, sẽ đàm phán với lão ta?
Mễ Khắc Lương cũng không ngu, lập tức đoán được dụng ý của Trần Văn Đông.
Trần Văn Đông gật gật đầu:
- Lúc này cũng chỉ có thể như vậy. Tạm thời cứ bỏ qua đi, sau này có cơ hội sẽ tính tiếp. Tôi nói ông cũng thật là, sao lại cứ nhằm vào Lưu Vĩ Hồng và Khu Giáp Sơn làm gì? Một đứa nhỏ như vậy, xứng đáng sao?
Nhắc đến Lưu Vĩ Hồng, Mễ Khắc Lương lại tức giận không chịu nổi, tức giận nói:
-Ông cho rằng là một đứa nhỏ? Tên này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại gian xảo như quỷ. Mẹ nó, là hắn muốn đối đầu với tôi trước! Nếu tôi nhịn hắn, thì ngay cả một đứa trẻ nít như vậy cũng không thể đối phó được, sao có thể khiến quần chúng phục?
Trần Văn Đông khoát tay áo, nói:
- Tính đi tính lại, lão Mễ à, hay là vẫn nên đối mặt với hiện thực, cứ giải quyết xong những phiền phức của lần này đã rồi tính sau, chỉ cần có thể qua được cửa này thì sau này chắc chắn có cơ hội, dù sao đây cũng là huyện Lâm Khánh mà?
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là bảo vệ mình, những điều khác đều không quan trọng.
-Lão Trần, ông nghĩ Chu Kiến Quốc có thể đồng ý sao?
Mễ Khắc Lương lại cảm thấy lo lắng.
Trần Văn Đông nói:
-Tôi nghĩ có lẽ lão ta sẽ đồng ý, dù sao bây giờ làm lớn chuyện cũng không hay. Thái độ chúng ta tốt một chút, hạ mình xuống một chút, thì chắc là được. Lão ta vừa đến, cũng không thể làm mọi thứ quá cứng nhắc được…
Mễ Khắc Lương ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
-Vậy là ông hay là tôi đi?
-Cùng nhau đi, cũng may còn có đường lùi.
Trần Văn Đông quyết đoán hơn Mễ Khắc Lương.
-Được, vậy cùng đi, đi.
Trần Văn Đông lắc đầu, nói:
-Phải gọi điện thoại trước xem lão ta có ở nhà không.
Đây cũng là lễ tiết nên làm, Mễ Khắc Lương đương nhiên không phản đối.
Trần Văn Đông bước đến bàn làm việc, cầm điện thoại gọi cho Chu Kiến Quốc, nói mấy câu rồi cúp máy, quay đầu nhìn Mễ Khắc Lương, lắc lắc đầu.
Người nhận điện thoại là vợ của Chu Kiến Quốc, nói bây giờ lão Chu không có nhà, đi Khu rồi.
Cuộc đối thoại này, Mễ Khắc Lương nghe được rõ ràng, không khỏi biến sắc, mồ hôi rịn ra mặt:
-Chu Kiến Quốc đi khu? Muộn như vậy rồi, lão đi khu làm gì?
-Ông nói xem?
Trần Văn Đông lạnh lùng hỏi ngược lại. Cũng không biết vì sao, tối hôm nay y càng nhìn càng thấy Mễ Khắc Lương không ra gì. Người này, sao lại không thực tế như vậy? Trước đây hình như không phải thế này.
Mễ Khắc Lương cũng hơi nóng giận, nói:
-Lão Trần, ông có ý gì vậy? Mễ Khắc Lương tôi cũng không có chỗ nào đắc tội với ông?
Còn không đắc tội? nếu không phải ông khư khư cố chấp, muốn đối phó Lưu Vĩ Hồng, tôi nào có phải ra nông nỗi này?
Bây giờ lại phải chịu nhiều phiền phức như vậy!
Trần Văn Đông định nói hết ra, nhưng cuối cùng kìm nén lại được, lời nói ra đến ngoài miệng rồi lại nuốt ngược trở lại. Lúc này, nếu đấu võ mồm với Mễ Khắc Lương thì không có lợi ích gì.
-Lão Mễ, bây giờ xem ra Chu Kiến Quốc đã hạ quyết tâm làm lớn chuyện rồi, tôi nghĩ trong tay lão ta chắc chắn đã có chút manh mối…
Trần Văn Đông chau mày nói.
Sắc mặt Mễ Khắc Lương lại càng khó coi hơn. Cái gọi là trong tay có chút manh mối, không hỏi cũng biết, chắc chắn bọn Lý Binh đã không thể chịu nổi nữa, cung cấp những tài liệu có giá trị. Điều này cũng có thể hiểu được, đã mấy tiếng đồng hồ rồi, với những tên ý chí không kiên định đó mà nói, cũng đủ để chúng nói hết những "hành vi phạm tội" rồi.
Trần Văn Đông và Mễ Khắc Lương đều biết rõ, trong tình huống nhiều người cùng bị bắt, thông cung và liều chết không nhận tội là những khả năng rất khó xảy ra, dường như không hề có khả năng đó. Anh không nhận tội, thì cũng sẽ có người nhận, chỉ cần một người nhận tội, những người khác lần lượt cũng phải nhận.
Người của Phòng Công an, chính là ăn như vậy.
-Nếu không, đi tìm Tưởng Đại Chính?
Mễ Khắc Lương nói.
Trần Văn Đông cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chuyện này, thà rằng Tưởng Đại Chính không tham gia, nếu tham gia vào rồi thì rất khó thay đổi. Quan hệ giữa Tưởng Đại Chính và Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông cũng không phải thâm tình gì, không nhất thiết chạy này chạy nọ, hai bên không biết nên theo bên nào. Hơn nữa, Tưởng Đại Chính đã là cán bộ cấp Phó huyện, những thứ gã theo đuổi, Mễ Khắc Lương Trần Văn Đông đều không thể cho được, nhưng Chu Kiến Quốc lại có thể. Nói nghiêm túc, Lục Đại Dũng đứng phía sau Chu Kiến Quốc có được quyền lực này.
Nếu so sánh một chút, khả năng Tưởng Đại Chính theo bọn họ là không.
-Tưởng Đại Chính là ai, ông không biết sao? Gã sẽ không giúp chúng ta, bây giờ xem ra chúng ta cũng phải đi Địa khu một chuyến, đi tìm Bí thư Trương Bình An của Ủy ban Kỷ luật Địa khu, dù sao Ủy ban Kỷ luật huyện cũng trực thuộc ông ta, những người trong quân doanh bắt cán bộ Huyện, thế nào ông ta cũng phải ra mặt.
-Được, vậy bây giờ đi!